Lúc sinh ra Đường Thác đã gọi là Đường Thác, cái tên kì quái ấy đã thể hiện cho sự tồn tại của cậu.
Sau năm mười một tuổi, Đường Tự đặt cho cậu một cái tên mới.
Lúc đó Đường Tự ôm một cuốn Đường thi tam bách thủ[1], còn có cả một quyển Kinh thi[2], anh ngồi xếp bằng trên giường nói, cái tên này của em không ổn, chúng ta đổi tên mới.
[1] Đường thi tam bách thủ: tuyển tập gồm hơn 300 bài thơ Đường do học giả Tôn Thù (1722 – 1778) cùng phu nhân Từ Lan Anh tuyển soạn vào khoảng năm 1763 triều Càn Long thời nhà Thanh
[2] Kinh thi: một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo
Đường Thác đang cầm sách đọc thêm tiểu học nhào người tới bên chồng sách của Đường Tự, cậu nói: “Vậy em tên là Đường Tư.”
Đường Tự một hơi bác bỏ cậu: “Không được, y chang tên con gái.”
Thế nhưng Đường Thác không chịu, cậu khăng khăng phải lấy cái tên Đường Tư, còn chỉ vào một từ trên sách nói: “Anh tên Đường Tự, vậy nên em muốn tên là Đường Tư.”
Đường Tự ghé tới gần nhìn một chút, anh phì cười, xoa xoa đầu Đường Thác: “Em đặt tên theo tôi làm gì?”
Đường Thác nhìn lom lom cụm từ trên cuốn sách đó, từ ấy gọi là “tư tự vạn thiên”.
Khi ấy Đường Thác mới chỉ là một đứa trẻ, vốn không biết thế nào là tình yêu, cậu đầy vẻ quật cường nói: “Anh là ân nhân của em, thế nên em phải đặt tên theo anh.”
Thái độ nghiêm trang đó của cậu làm Đường Tự dở khóc dở cười, cuối cùng anh vẫn phải đồng ý suy xét một chút.
Đường Tự đắn đo một hồi, anh vẫn cảm thấy Đường Thác vốn dĩ đã rất đẹp, đặt thêm cho cậu một cái tên giống con gái nữa thì không khỏi thiếu đi khí phách của đấng mày râu, vậy nên cuối cùng, anh thêm cho cậu một chữ “Hành”, lấy tên là Đường Tư Hành.
Thế nhưng Đường Thác chỉ dùng cái tên ấy hai năm, sau khi Đường Tự rời xa cậu, cậu lại quay về làm Đường Thác.
Sau bữa cơm đó, cả hai người đều có chút trầm mặc.
Đường Thác đứng trước cửa canteen chào tạm biệt với Đường Tự, cậu vẫn hết sức quy củ gọi anh là thầy Đường.
Lúc cậu quay người rời đi trông rất tiêu sái, đến cả đầu cũng không ngoảnh lại.
Trở về phòng làm việc, Đường Tự nghĩ thế nào cũng không nghĩ được cảm xúc trong lòng anh là gì.
Anh chưa từng nuôi dạy trẻ con, chỉ nuôi mỗi Đường Thác đúng một năm, song như vậy thôi cũng đủ khiến anh cảm thấy có gì đó không đúng.
Thoạt nhìn có vẻ Đường Thác sống rất tốt, thế nhưng tính cách của cậu thay đổi quá lớn, hơn nữa, tại sao cậu phải đổi lại tên?
Trong lòng Đường Tự không yên, anh phiền não châm một điếu thuốc.
Đợi thuốc cháy hết, anh dụi đầu lọc vào trong gạt tàn, đứng dậy tới phòng làm việc bên cạnh.
“Này các đồng chí, chủ nhiệm lớp lớp số hai ngành tự động hóa là ai vậy?”
Thầy Vương ở bên trong hô lên một tiếng: “Là tôi, có chuyện gì thế?”
Mặc dù nói có một số chủ nhiệm lớp đại học chỉ gặp mặt sinh viên tổng cộng hai lần, một lần là khai giảng, lần còn lại là khi tốt nghiệp, thế nhưng trong ấn tượng của Đường Tự, thầy Vương là một người thầy rất có trách nhiệm.
Đường Tự bước vào trong, tùy tiện ngồi xuống ghế: “Bình thường Đường Thác ở lớp anh biểu hiện thế nào? Thành tích ra sao?”
Thầy Vương đang mô phỏng chương trình trên MATLAB[3], ló đầu qua màn hình máy tính nhìn anh một cái: “Khá tốt đấy, cậu hỏi em ấy làm gì?”
[3] MATLAB: phần mềm cung cấp môi trường tính toán số và lập trình, do công ty MathWorks thiết kế
Đường Tự ho hai tiếng, mặt không đỏ tim không đập nói dối: “Em ấy là con của họ hàng nhà tôi, hôm nay tôi mới biết em ấy học ở trường này, còn không phải tới tìm hiểu với anh một chút hay sao.”
Thầy Vương nghe xong, lúc này mới phản ứng lại: “Đúng đấy, hai người là họ hàng à.” Anh ta nói xong còn cười hai tiếng, đẩy ghế ra bên cạnh một chút mới lộ hẳn người: “Cậu này khá ưu tú đó, thành tích tốt, năm ngoái còn đạt học bổng quốc gia, cư xử rất lịch sự, nhưng không thích nói chuyện lắm.”
Nghe vậy, Đường Tự nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Quan hệ của em ấy và các bạn học khác thế nào?”
“Quan hệ với bạn học không tồi, bình thường lúc cuối kì còn tổng kết kiến thức trọng tâm cho những bạn nào trong lớp cần nữa, nhân duyên khá tốt.”
Xem ra hình như thực sự không có vấn đề gì cả, trong lòng Đường Tự lúc này mới an ổn trở lại, anh đứng dậy nói: “Cảm ơn nhé.”
Sau khi tạm biệt Đường Tự, Đường Thác không về phòng, cậu đi qua một rừng cây nhỏ thì bước vào, không nhúc nhích ngồi trên ghế đá rất lâu.
Đợi đến khi cảm thấy cả người đã dễ chịu hơn đôi chút cậu mới rút điện thoại ra ấn một dãy số: “Bác sĩ Văn, buổi chiều chị có rảnh không… Vâng, em cần tìm chị nói chuyện.”
Đường Thác nghỉ học buổi chiều, cậu tới một phòng khám tâm lý.
Bác sĩ Văn là một người phụ nữ rất dịu dàng, tên đầy đủ của chị là Văn Anh.
Từ năm mười bảy tuổi Đường Thác đã bắt đầu tiếp nhận trị liệu ở chỗ chị ấy, có thể nói tất cả tiền tiêu vặt của cậu đều đổ dồn vào phòng khám tâm lý này.
Văn Anh nhìn Đường Thác đeo balo bước vào, chị nở một nụ cười hòa nhã dễ gần: “Buổi chiều không phải học sao?”
Đường Thác khẽ cười rồi ngồi xuống, cậu nhận lấy ly nước ấm mà Văn Anh đưa cho, ôm chặt trong tay: “Em cúp tiết rồi.”
Văn Anh kinh ngạc: “Học sinh ngoan cũng cúp học á hả, sao thế, không vui sao?”
Im lặng một lúc lâu sau Đường Thác mới chớp mắt một cái, ngay cả động tác chớp mắt ấy Văn Anh cũng cảm thấy cậu đang dè dặt từng tí một.
“Em lại nhìn thấy anh ấy rồi…”
Nghe được những lời này Văn Anh cũng không lấy làm lạ, chị chỉ thản nhiên cười, dịu dàng nói: “Lúc chọn ngôi trường đó không phải em đã dự định không gặp lại cậu ta nữa rồi sao?”
Ly nước trong tay khẽ lắc lư, nước trong ly dao động tạo ra những vòng tròn rất nhỏ.
Đường Thác không nói chuyện, Văn Anh cũng không thúc giục cậu, chị chỉ ngồi ở đó đợi cậu lên tiếng.
“Em rất sợ.” Đường Thác ngẩng đầu: “Vừa rồi ăn với anh ấy một bữa cơm, em thấy rất khó chịu, em không thở được, giống như bị nhấn chìm dưới nước vậy.
Em cảm thấy em sai rồi, em không nên tới gần anh ấy nữa, em nên trốn đi thật xa…”
Nghe đến đây, Văn Anh lấy một lọ mật ong từ trên bàn, chị đứng dậy bước tới bên cạnh Đường Thác, cầm lấy ly nước trong tay cậu rót mật ong vào đó, khuấy một chút rồi đưa lại cho cậu một lần nữa.
Ánh mắt Đường Thác vẫn luôn đuổi theo ly nước trong suốt ấy, cậu nhìn mật ong xoay vòng rồi tan trong nước, nghe thấy Văn Anh lên tiếng: “Có thể nói cho chị biết bây giờ em đang sợ điều gì không?”
Đường Thác vẫn nhìn vào ly nước, cậu nhỏ giọng đáp: “Em sợ em không khống chế được bản thân, phạm sai lầm… Sợ em sẽ làm hại người khác, thậm chí tổn thương anh ấy.”
“Đừng nói bản thân như vậy, em sẽ không đâu.”
Đường Thác lắc đầu: “Em tưởng em sẽ không, nhưng vừa rồi gặp anh ấy, em không thể chắc chắn được nữa.”
Ánh mắt đương nhìn Văn Anh của cậu ngây thơ như một đứa trẻ, mờ mịt, trống rỗng, dáng vẻ y như lần đầu tiên chị gặp Đường Thác.
Văn Anh đã giúp cậu chữa trị gần bốn năm, Đường Thác là người đặc biệt nhất trong số những bệnh nhân của chị.
Một đứa trẻ mười mấy tuổi đa phần sẽ không muốn tiếp nhận trị liệu tâm lý, song Đường Thác lại chủ động tới tìm chị.
Trong suốt quá trình trị liệu cậu đều phối hợp, hơn nữa dường như cậu có thể hiểu được tất cả, khống chế bản thân rất tốt, tốt đến mức Văn Anh cảm thấy Đường Thác vốn chẳng cần chị phải nói gì cả, cậu tới đây chỉ hi vọng có một người lắng nghe cậu mà thôi.
“Có lúc em sẽ nghĩ, nếu như anh ấy không đưa em rời khỏi đó thì tốt biết bao.
Có thể em đã chết từ lâu rồi, thế nên sẽ không còn đau khổ như vậy nữa.”
Văn Anh bỗng giật mình, Đường Thác trước nay chưa từng nói những lời như vậy, cho dù là lúc trạng thái tâm lí của cậu tệ nhất, cậu cũng chỉ nói với chị, bác sĩ Văn, chị giúp em với, em muốn khỏe trở lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...