Từ Từ Suy Lý

Giờ tan tầm ngày hôm sau, Từ Hoãn Hoãn mới được gặp Từ Tĩnh, nhóm Cao Lâm vẫn đang truy tìm tung tích Ngôn Lạc; nhưng, một người giảo hoạt như hắn làm sao dễ dàng lưu lại tăm tích.

Từ Hoãn Hoãn đứng ở cửa bếp nhìn Từ Tĩnh đang nấu nướng bên trong, trong lòng thầm nghĩ không biết ngày mai nên sắp xếp như thế nào. Đột nhiên trong đầu cô vô thức nhớ đến câu Ngôn Lạc ngày hôm qua đã nói, cô cảm thấy buồn bực, bứt bứt tóc, rõ ràng tâm trạng đang tốt đẹp đều bị phá hỏng.

Nhìn bóng lưng Từ Tĩnh, Từ Hoãn Hoãn bước tới, ôm lấy anh từ phía sau, áp má vào lưng anh, chốc chốc lại cọ cọ làm nũng.

“Nghĩ làm sao để qua hết ngày sinh nhật ngày mai à?”

“Hả??? Làm sao anh biết?” Từ Hoãn Hoãn ngạc nhiên, cô ló đầu ra nhìn anh. Cô chưa hề nói với anh cô sinh ngày mấy.

“Đã sớm biết!” Từ Tĩnh trả lời rất mơ hồ. Thật ra, từ năm cấp hai anh đã biết rồi, và nhớ cho đến tận bây giờ.

“Ồ!” Từ Hoãn Hoãn không hỏi thêm, nhưng trong lòng cô lại đoán rất nhiều khả năng nhưng không hề nghĩ là sớm như thế.

“Em muốn sáng mai về nhà ba!” Giống như những lần sinh nhật trước, cùng ông ăn bữa cơm, rồi ra nghĩa trang thăm mẹ.

“À..” Từ Hoãn Hoãn vẫn còn đang ngẫm nghĩ lịch trình tiếp theo sẽ cùng Từ Tĩnh đi đâu, bỗng nhiên anh lên tiếng.

“Lần này anh có thể đi cùng hay không?”

Đi cùng … Ý là muốn cùng cô về nhà sao?

Do chính miệng Từ Tĩnh nói ra nên Từ Hoãn Hoãn thật sự kinh hỉ. Thật lòng cô biết cũng đã đến lúc giới thiệu Từ Tĩnh với ba, chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp.


“Vâng!” Từ Hoãn Hoãn nhoẻn miệng cười sung sướng.

Từ Tĩnh cũng nở nụ cười, anh lấy đũa gắp một miếng thịt bò vừa xào xong, đưa đến trước miệng cô: “Em nếm thử … Coi chừng nóng!”

Mùi hương ngào ngạt, Từ Hoãn Hoãn thổi thổi, sau đó cho vào miệng, nhai ngấu nghiến rồi nuốt vào, hết lời khen ngợi: “Ăn ngon quá!”

*

Dù sao cũng là lần đầu tiên đưa bạn trai về ra mắt ba, Từ Hoãn Hoãn không tránh khỏi có chút căng thẳng, do vậy cô cũng không rảnh rang đầu óc để nghĩ đến tên ‘Ngôn Lạc củ cải thối’ kia.

Sáng hôm sau, quyết định cùng về nhà với Từ Tĩnh hơi bất ngờ nên chưa kịp chuẩn bị quà cáp gì, cô ngẫm nghĩ lát nữa sẽ ghé trung tâm mua sắm trước. Vừa ra khỏi nhà cô lập tức bối rối, ngoài việc bị thu hút bởi bộ quần áo chỉnh tề anh đang mặc trên người tôn thêm vẻ anh tuấn của anh, thì quan trọng hơn chính là anh đã chuẩn bị quà từ khi nào rồi?!!!

Chú ý đến sắc mặt của cô: “Em sao vậy?”

Từ Hoãn Hoãn chỉ chỉ hộp quà anh cầm trên tay: “Anh đã chuẩn bị từ trước?”

Từ Tĩnh khẽ gật đầu, anh đã mua từ lâu, dựa theo sở thích của ba Từ Hoãn Hoãn.

Từ Hoãn Hoãn liếc nhìn món quà, cô càng thêm kinh ngạc: “Tại sao anh biết ba em thích cái này?”

“Bác thích là tốt rồi!” Trước đây không lâu, Từ Tĩnh đặc biệt cất công đến Đại học Thiên Hà một chuyến, chào hỏi người bạn thân của ba Từ, giáo sư Tống. Sau khi biết rõ ràng, anh đã mua món đồ này.

Tuy Từ Tĩnh không nói ra, nhưng Từ Hoãn Hoãn đại khái có thể đoán ra được. Mặc dù cô biết anh tốt đến cỡ nào nhưng ngay lúc này đây cô vẫn cảm thấy xúc động. Cho dù là trước đây hay hiện tại, cô trước sau đều được Từ Tĩnh chăm sóc rất cẩn thận, xưa nay anh không nhiều lời nhưng đã làm rất nhiều, rất nhiều vì cô.

Từ Hoãn Hoãn và Từ Tĩnh về nhà ba Từ. Đến trước cửa, Từ Hoãn Hoãn ấn chuông cửa chờ ba ra mở. Ngày hôm qua cô cũng đã báo với ông hôm nay cô về nhà, chỉ có điều không nói chuyện Từ Tĩnh, chủ yếu muốn cho ba mình niềm vui bất ngờ.

Một lát sau, ba Từ ra mở cửa.

“Ba! Đây là Từ Tĩnh!”

Năm từ ‘Đây là bạn trai con’ còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, còn chưa kịp chứng kiến vẻ mặt ngạc nhiên của ba mình, thì ba Từ đã liếc về phía Từ Tĩnh đang đứng ở sau Từ Hoãn Hoãn, nở nụ cười thật tươi, không chút nào kinh ngạc: “Đến rồi ư!”

“Chào bác, con là Từ Tĩnh!”

Từ Hoãn Hoãn lúng túng …. Tình huống thế nào đây?!!!

Sau khi chào hỏi đơn giản, thừa dịp ba Từ đi pha trà, Từ Hoãn Hoãn đi theo ôngtra hỏi mọi chuyện … Quả nhiên giáo sư Tống trong lúc chơi cờ đã lộ ra hết với ông. Do vậy, bây giờ ông đã khá rõ về Từ Tĩnh.


Ba Từ nhẹ giọng khiển trách con gái: “Lão Tống bảo ba phải làm bộ như không biết. Con có biết ba phải cố gắng nhẫn nhịn khổ sở tới mức nào đâu. Mỗi lần con gọi về nhà, ba đều muốn hỏi con.”

Từ Hoãn Hoãn ôm lấy cánh tay ông: “Hì hì … Ba, nên hôm nay con đưa anh ấy đến cho ba nhìn mặt nè!”

Một khi con gái làm nũng, ông cũng hết cách. Huống hồ chi cậu con rể tương lai này ông cực kỳ hài lòng, đặc biệt khi Từ Tĩnh làm bữa trưa, chứng kiến động tác thành thạo dĩ nhiên ba Từ càng thêm thỏa mãn. Con gái ông thích ăn như thế, tìm được người giỏi nấu nướng thế này thì còn gì bằng.

Bữa trưa diễn ra trong bầu khí ấm áp, ăn xong, ba Từ gọi Từ Tĩnh vào thư phòng, Từ Hoãn Hoãn phải đi rửa chén.

Đến khi cô rửa gần xong thì Từ Tĩnh đi vào, giúp cô úp chén dĩa.

“Ba và anh nói chuyện gì đó?” Từ Hoãn Hoãn rất tò mò.

Từ Tĩnh cúi đầu, ánh mắt dịu dàng, không trả lời câu hỏi này, mà chỉ nói: “Chúng ta đi viếng mẹ em thôi!”

Ra khỏi nhà bếp, Từ Hoãn Hoãn nhìn ba cô đang đứng ở phòng khách, ông vẫy vẫy tay với cô, dùng khẩu ngữ: “Đi thôi!”

“Vâng!” Hiểu rõ tâm ý của ba mình, Từ Hoãn Hoãn gật đầu lia lịa.

Hai người cùng nhau đi viếng nghĩa trang, Từ Hoãn Hoãn cảm thấy trong lòng thật thư thả, mẹ cô chắc chắn sẽ rất vui vì cô đã tìm được một người đàn ông tốt như vậy.

Anh và cô đi dạo một lúc mới quay về nhà mình. Ăn xong bữa tối, có người ấn chuông. Từ Tĩnh đang dọn dẹp nên Từ Hoãn Hoãn đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là một anh giao hàng trẻ tuổi, trông thấy Từ Hoãn Hoãn, cậu ta mỉm cười: “Chào chị, đây là bánh kem và hoa hồng.”

Bó hoa hồng thật lớn xuất hiện trước mắt Từ Hoãn Hoãn, cô duỗi tay ra ôm lấy, Từ Tĩnh bước đến nhận bánh kem.

Từ Hoãn Hoãn cúi đầu đếm đếm, 99 đóa hoa hồng, cô vô thức nở nụ cười hạnh phúc … Lần đầu tiên trong cuộc đời cô được tặng hoa hồng.


Từ Tĩnh đặt bánh ở bàn ăn, quay đầu nhìn nét mặt của Từ Hoãn Hoãn cũng bất giác mỉm cười. Anh chậm rãi mở hộp, là chiếc bánh phú sĩ cô thích nhất …

Từ Tĩnh kéo tay Từ Hoãn Hoãn ngồi xuống, cười cười: “Em thích không?”

Từ Hoãn Hoãn gật gù, hai mắt sáng lấp lánh: “Thích lắm!”

Cô đặt hoa hồng sang một bên, lấy thìa múc một miếng bánh đưa ra trước mặt Từ Tĩnh.

Tuy không thích ăn đồ ngọt, nhưng chỉ cần do Từ Hoãn Hoãn đưa, Từ Tĩnh nhất định sẽ ăn. Anh hé miệng ăn trọn thìa bánh.

“Ngon không anh? Đây là loại em thích nhất!”

Bánh kem lan nhanh trong miệng, hương thơm ngọt dịu, Từ Tĩnh gật đầu: “Rất ngon!”

Từ Hoãn Hoãn lúc này mới múc cho mình một thìa lớn, nhắm mắt hưởng thụ vị kem bơ thơm ngon. Cô vừa mở mắt liền đối diện với ánh mắt đen láy của Từ Tĩnh, đáy mắt trong vắt đến mức có thể phản chiếu hình bóng cô.

Mi mắt khẽ run, Từ Tĩnh đặt nhẹ nụ hôn lên mắt cô, sau đó từ từ dời đến đôi môi cô.

Vị ngọt hòa tan mang theo hương vị của hai người yêu nhau.

“Sinh nhật vui vẻ, Hoãn Hoãn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui