Từ Từ Suy Lý

Khi Từ Hoãn Hoãn nói ra câu này, nét mặt của Cung Kỳ Dịch lập tức lộ ra vẻ hoang mang, điều này càng chứng thực suy đoán của cô: trước sáu người này, cậu ta nhất định đã từng giết người.

Trước đó cô đã phân tích qua: Cung Kỳ Dịch thực chất là fan hâm mộ Ngôn Lạc; sở dĩ hiện tại muốn vượt qua Ngôn Lạc, muốn chứng minh bản thân mạnh hơn Ngôn Lạc là vì cậu ta đã từng nói cậu ta có một tác phẩm bị Ngôn Lạc phủ định. Tác phẩm của cậu ta ắt hẳn là người cậu ta đã giết.

Cho dù cô nắm được điểm then chốt này nhưng việc tìm ra nạn nhân cậu ta đã giết chỉ trong vòng mười ba tiếng đồng hồ không phải là chuyện đơn giản, thời gian quá gấp gáp. Thế nhưng, nếu như không tìm ra được, để cậu ta chạy thoát thì Từ Hoãn Hoãn biết sẽ không có cơ hội lần thứ hai. Mục tiêu của cậu ta là Ngôn Lạc, mà Ngôn Lạc ở trong bóng tối hơn cậu ta, kết cục thế nào đã rõ rõ ràng ràng.

Từ Hoãn Hoãn ra khỏi phòng thẩm vấn, nhìn Từ Tĩnh bước ra khỏi phòng quan sát sát vách.

Từ Tĩnh?!!! Cô nghĩ mình xuất hiện ảo giác, cô dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn lại lần nữa khuôn mặt anh tuấn kia, là anh, không sai!

Từ Hoãn Hoãn kinh ngạc: “Không phải anh về nhà rồi sao?”

Từ Tĩnh đúng là đã về nhà, anh cho mèo ăn, rồi quay trở lại: “Bữa khuya!”

Từ Hoãn Hoãn nhìn túi đồ ăn trên tay anh, xoa xoa bụng … Vừa rồi bữa tối chỉ ăn có vài miếng, bây giờ thấy hơi đói rồi!

Ngoại trừ mua đồ ăn cho cô, Từ Tĩnh còn mua cho đội hình sự. Cao Lâm tiếp nhận phần ăn khuya, cảm nhận được Từ Tĩnh sau khi yêu đương quả nhiên không giống như trước đây.

Cao Lâm vừa lấy lời khai Dương Vân Lâm xong, giống như trong dự liệu, cho dù cô ta còn sống, vẫn không cách nào chỉ chứng được Cung Kỳ Dịch.

Từ Hoãn Hoãn sau đó nêu lên những phán đoán của mình về Cung Kỳ Dịch cho mọi người: “Chúng ta sẽ tìm ra chứng cứ giết người của hắn. Trong sáu người này, người chết sớm nhất chính là 27 ngày trước. Vì vậy, có thể suy đoán khoảng thời gian khả năng Cung Kỳ Dịch giết người sẽ vào khoảng một tháng trước, giới hạn tìm kiếm sẽ trong phạm vi từ hai năm đến tháng trước.”

Bọn họ bắt đầu tra xét những vụ án trong khoảng hai năm trở lại đây chưa kết án, tổng cộng có năm vụ. Từ Hoãn Hoãn quyết định dùng phương pháp trực tiếp nhất, cầm năm tấm ảnh nạn nhân đi thẳng đến phòng thẩm vấn, đặt từng tấm từng tấm trước mặt Cung Kỳ Dịch, quan sát phản ứng của cậu ta. Nếu như trong đó có một hoặc vài người bị cậu ta sát hại, như vậy khi trông thấy thi thể, cậu ta nhất định có phản ứng.

Thế nhưng, Từ Hoãn Hoãn không quan sát được bất kỳ nét mặt nào của Cung Kỳ Dịch như dự đoán. Trái lại, cô phát hiện khi cậu ta xem xong bức ảnh cuối cùng, cậu ta còn ung dung hơn nhiều.

‘Không ổn’ … Từ Hoãn Hoãn thầm nghĩ.


Cung Kỳ Dịch từ tốn đẩy năm tấm hình trả lại Từ Hoãn Hoãn, thả người về phía sau, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý: “Không phải cô cho rằng năm người này là do tôi giết chứ? Chẳng lẽ không tìm ra chứng cứ, liền muốn vu oan giá họa ư?”

Từ Hoãn Hoãn cất những tấm ảnh đó đi, đứng dậy, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Chúng tôi sẽ tìm ra chứng cứ giết người của cậu.”

Cung Kỳ Dịch giương mắt nhìn cô, câu môi cười: “Tôi mỏi mắt chờ mong!”

Thời khắc bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Từ Hoãn Hoãn ngửa đầu thở dài một hơi, cắn cắn môi dưới, vẻ mặt phức tạp. Tình tiết rắc rối nhất đã phát sinh, năm người này không phải do cậu ta giết, điều này cho thấy thi thể vẫn chưa được phát hiện.

Từ Hoãn Hoãn nhìn đồng hồ trên màn hình di động… Còn lại mười hai tiếng.

Thi thể chưa được phát hiện, đội hình sự chỉ còn cách điều tra từ những người mất tích, còn Từ Hoãn Hoãn qua nhà Cung Kỳ Dịch tìm thêm manh mối

Từ Hoãn Hoãn nâng ly café Từ Tĩnh mua cho mình, hôm nay anh cho thêm đường. Tuy rằng, cô không thích uống ngọt, thế nhưng hôm nay có lẽ sẽ phải thức nguyên đêm. Cô vào phòng đọc sách, nhấp một ngụm lớn, đặt sang một bên, rồi bắt đầu tìm kiếm.

Sáu mảnh ghép kia được phát hiện ngay trên bàn sách, là Cung Kỳ Dịch cố tình đặt ở nơi dễ dàng trông thấy. Theo như Cao Lâm đã từng nói, trong nhà của cậu ta không có máy vi tính, nhưng Từ Hoãn Hoãn lại tìm thấy được cái lót chuột, nghĩa là việc cậu ta không có máy vi tính là không đúng, cậu ta đã giấu đi.

Tại sao cậu ta phải giấu máy vi tính? Vì bên trong có nhiều thứ không thể để phát hiện sao?

Sẽ giấu ở đâu đây? Một khi Cung Kỳ Dịch được phóng thích, cậu ta sẽ tiến hành bước kế tiếp. Cậu ta tuyệt đối không quay lại chỗ này… Nghĩa là cậu ta đã chuẩn bị một địa điểm khác, và tất cả những thứ quan trọng cậu ta đều chuyển qua đó rồi.

Chu Tề Xương điều tra tài sản của Cung Kỳ Dịch, nếu vẫn muốn sống ở thành phố S thì cậu ta không thể đứng tên mua thêm một bất động sản, sẽ bị bại lộ; thuê một gian phòng tại khách sạn hay nhà nghỉ cũng bị tra ra, cho dù dùng thân phận giả hay thật thì vấn đề quan trọng ở chỗ đồ vật để ở đó không hề an toàn …. Như vậy, khả năng tiếp theo sẽ là …

“Ở nhà người quen!” Là người cậu ta tuyệt đối tin tưởng.

Cung Kỳ Dịch là người cẩn thận, khẳng định sẽ không tìm thấy bất cứ manh mối nào trong ghi chép điện thoại, “Hừm …” Từ Hoãn Hoãn suy tư…

Chợt nghĩ ra một cách, cô nhanh chóng gọi cho Cao Lâm, nhờ Chu Tề Xương tra ra liên lạc của những người có quan hệ với Cung Kỳ Dịch, sau khi có được thông tin thì gửi lại cho cô.


Không lâu sau, Từ Hoãn Hoãn nhận được danh sách, cô cầm di động của mình, bắt đầu gọi cho từng số từng số.

Khi điện thoại nối thông, Từ Hoãn Hoãn không nói một lời mà chờ đối phương lên tiếng trước, đối phương nói vài câu, cô vẫn không hồi đáp …. Cứ như thế gọi được mười mấy cuộc, đầu dây bên kia nếu không cúp điện thoại thì mắng mỏ vài câu rồi cúp máy, bởi vì đã hơn mười một giờ đêm, mọi người đều cho rằng đây là trò đùa ác ý.

Từ Hoãn Hoãn nhấp một ngụm café, tiếp tục gọi một số.

Sau khi nối máy, là giọng của một cô gái trẻ: “Alo! Xin hỏi là ai ạ?”

Từ Hoãn Hoãn không hé răng, im lặng mấy giây, âm thanh do dự của cô gái vang lên: “Cung Kỳ Dịch? Là … là anh sao?”

Nghe được câu này, Từ Hoãn Hoãn không lên tiếng mà trực tiếp ngắt máy, rồi nhìn thông tin số điện thoại: Mai Lạc.

Từ Hoãn Hoãn nheo mắt, hừ lạnh: “Để tôi tìm ra rồi!”

Tra được địa chỉ của Mai Lạc, Cao Lâm và Từ Hoãn Hoãn gặp nhau ngay tại dưới lầu nhà cô ta, rồi cùng nhau lên lầu.

Chỉ còn năm phút nữa là đúng mười hai giờ. Cao Lâm ấn chuông cửa. Một lát sau, cửa mở, một cô gái trẻ tuổi xuất hiện trước tầm mắt của Từ Hoãn Hoãn, cô ta mặc áo khoác, hiển nhiên sau khi nhận được điện thoại, cô ta đang đợi người đến.

Từ Hoãn Hoãn quan sát vẻ mặt của Mai Lạc, thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt cô ta, dĩ nhiên người cô ta chờ không phải hai người bọn họ mà chính là người cô ta đang nghĩ vừa gọi điện thoại đến, Cung Kỳ Dịch.

“Cảnh sát!” Cao Lâm đưa thẻ ngành, “Cô là Mai Lạc?”

Mai Lạc nắm nắm góc áo, nét mặt cực kỳ bất an: “Là tôi, có chuyện gì không?”

“Cung Kỳ Dịch là bạn cấp ba của cô phải không?”


Nghe được ba từ Cung Kỳ Dịch, rõ ràng cô ta có phản ứng, chỉ có điều cô ta không trực tiếp thừa nhận, hỏi lại: “Sao?”

Cao Lâm: “Gần đây cô có gặp cậu ta không?”

“Không … Không có!”

Từ Hoãn Hoãn thở dài, trực tiếp vạch trần lời nói dối ấy: “Mai Lạc, trình độ nói dối của cô quá thấp, hơn nữa tôi khuyên cô đừng nên che giấu làm gì. Cung Kỳ Dịch có gửi nơi cô vài thứ đúng không? Cách đây không lâu.”

Lời nói và ánh mắt của Từ Hoãn Hoãn khiến Mai Lạc càng lo lắng hơn, không tự chủ, lùi về sau một bước.

Từ Hoãn Hoãn gật đầu: “Xem ra đúng rồi!”

Cao Lâm tiến lên một bước: “Mai Lạc, hi vọng cô phối hợp điều tra!”

“Không sai!” Từ Hoãn Hoãn bổ sung: “Nếu như cô không muốn bị coi là đồng lõa của Cung Kỳ Dịch.”

“Giúp, đồng lõa?!!!” Mai Lạc bịt miệng, vẻ mặt kiếp sợ không hề che giấu, cô ta chỉ mơ hồ Cung Kỳ Dịch xảy ra việc gì đó, nhưng cô ta không ngờ đến chuyện này.

“Cung Kỳ Dịch giết người!”

Sau khi vào nhà, Cao Lâm tìm thấy đồ của Cung Kỳ Dịch trong phòng ngủ, quả nhiên là máy vi tính của cậu ta.

Sắc mặt Mai Lâm trắng bệch, ngồi trên sofa, Từ Hoãn Hoãn đứng quay lưng về phía cô ta, giọng cô ta run run: “Anh ta thực sự giết người?”

Từ Hoãn Hoãn quay đầu nhìn: “Ừm! Chỉ là trước nay hắn không bị phát hiện thôi!”

Trầm mặc rất lâu, Mai Lạc cúi đầu nghẹn ngào: “Anh ta … Từ đầu đến cuối, anh ta chỉ lợi dụng tôi mà thôi … đúng không?”

Từ Hoãn Hoãn muốn nói với cô ta ‘Đúng là như vậy!’, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ta, Từ Hoãn Hoãn không đành lòng. Có thể Mai Lạc đối với Cung Kỳ Dịch hoàn toàn thật tâm, cậu ta cũng chính vì điểm này mà lợi dụng cô. Một khi bị tình cảm chi phối, sẽ không phản bội cậu ta. Cô thở dài: “Hắn không có tình cảm của người bình thường.”


Cao Lâm và Từ Hoãn Hoãn mang toàn bộ đồ đạc của Cung Kỳ Dịch về Cục cảnh sát. Máy vi tính của cậu ta đặt mật mã, mức độ khó rất cao, vì vậy phải tìm ra mật mã có khả năng cao nhất mới được, một khi nhập sai ba lần, máy tự động xóa tất cả các tư liệu.

Mười phút sau, Từ Hoãn Hoãn cầm máy vi tính ngồi trước mặt Cung Kỳ Dịch, cậu ta trông thấy máy vi tính của mình thì biết Từ Hoãn Hoãn đã tìm ra được Mai Lạc.

Cung Kỳ Dịch tặng cho Từ Hoãn Hoãn tràng vỗ tay: “Cô đúng là lợi hại, làm sao tìm ra được?”

“Muốn biết?” Từ Hoãn Hoãn chống cằm nhìn cậu ta, “Nhưng tôi không muốn nói cho cậu!”

Từ Hoãn Hoãn dừng một chút, nheo mắt nhìn cậu ta: “Cậu phí tâm tư cất giấu máy vi tính, cậu nói xem ở trong này có thể tìm ra được chứng cứ giết người của cậu không?”

Cho dù tìm thấy được máy vi tính, nhưng Cung Kỳ Dịch cũng không lo lắng, đôi mắt hoa đào đầy ý cười: “Vậy phải coi xem các người có mở được mật mã hay không. Cô cầm nó đến đây, chẳng phải muốn từ miệng tôi tìm ra được mật mã ư?”

Từ Hoãn Hoãn gật gù, lộ ra vẻ mặt sầu não: “Đúng rồi! Không có mật mã là không được!”

Nét mặt của Từ Hoãn Hoãn đúng là thỏa mãn được cậu ta, Cung Kỳ Dịch học theo câu của Từ Hoãn Hoãn: “Muốn biết? Nhưng tôi không muốn nói cho cô, cô cảm thấy tôi có ngốc đến mức sẽ tự mình nói ra không?”

“Dĩ nhiên là không!” Từ Hoãn Hoãn đột nhiên chuyển sang chuyện khác: “Có điều … tôi hơi tò mò, làm sao cậu biết được email của Ngôn Lạc?”

Con ngươi Cung Kỳ Dịch co rút lại: “Sao tôi biết email Ngôn Lạc chứ?”

“Vậy thì thật lạ!” Từ Hoãn Hoãn chuyển màn hình máy tính về hướng của cậu ta, vẻ mặt sung sướng, chậm rãi nở nụ cười: “Bởi vì đây chính là mật mã cậu lập mà!”

Thật ra, trước khi vào phòng thẩm vấn Từ Hoãn Hoãn đã phá được khóa, cô vào đây chỉ muốn chứng kiến vẻ mặt của cậu ta từ đắc ý thành giận dữ vì thất bại mà thôi.

Cung Kỳ Dịch trợn mắt, nhìn màn hình đã được mở, tiếp theo vì phẫn nộ mà cánh tay run rẩy. Cậu ta nhìn Từ Hoãn Hoãn, cắn răng nghiến lợi: “Cô trêu tôi?”

Từ Hoãn Hoãn thu lại nụ cườ, lạnh lùng mở miệng: “Ăn miếng trả miếng thôi, không cần tức giận như vậy!”

Chu Tề Xương đã tìm được trong máy tính hai tấm hình, ắt hẳn là ảnh thi thể, cũng như sáu mảnh ghép trước, không chụp được toàn bộ gương mặt nạn nhân, nhưng có thể kết luận cậu ta đã giết hai người. Thế nhưng chỉ có ảnh chụp không thể là chứng cứ buộc tội Cung Kỳ Dịch giết người, bọn họ phải tìm ra thân phận nạn nhân, sau đó tìm ra thi thể.

Từ Hoãn Hoãn nhìn thời gian trên di động, còn chưa đầy mười tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui