Hai giờ sáng, Từ Hoãn Hoãn nằm trên sofa phòng pháp y mới có thể ngủ thiếp đi, Từ Tĩnh đứng ở sát bên, đợi đến khi hơi thở đều đều, mới xoay người rời khỏi phòng.
Đội hình sự làm việc trắng đêm, khi Từ Tĩnh đi vào, phòng làm việc chỉ còn lại Cao Lâm, các đội viên khác đã được Cao Lâm sắp xếp luân phiên nhau nghỉ ngơi một chút, tất cả mọi người đã hơn ba mươi tiếng đồng hồ chưa chợp mắt.
Trông thấy Từ Tĩnh, Cao Lâm buông lá thư lên bàn, đưa tay đè lên ấn đường, sắc mặt mệt mỏi.
Từ Tĩnh đi đến bên cạnh, cúi người nhìn Cao Lâm: “Có gì mới không?”
“Hiện tại chúng ta có quá ít manh mối, mặc dù xác định hung thủ là người hâm mộ Từ Hoãn Hoãn, nhưng nội điểm đó thôi cũng rất khó tra.” Cao Lâm chỉ chồng lớn thư đã đọc ở bên cạnh. “Những thứ này đều lấy từ nhà cô ấy, mới chỉ là một phần, còn rất nhiều thư ở bên phía nhà xuất bản.”
Tìm nghi phạm trong đống thư này tựa như mò kim đáy biển.
Cao Lâm quay sang phần hồ sơ ở bên phải, phía trên là ảnh chụp một người đàn ông trẻ tuổi, nở nụ cười nguy hiểm, “Ngôn Lạc còn phiền phức hơn.”
Từ Tĩnh nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Từ Hoãn Hoãn, đôi mắt tối sầm lại.
*
Buổi sáng, Từ Hoãn Hoãn theo nhóm Cao Lâm tới nhà xuất bản, Cao Lâm và mọi người quaphòng lưu trữ quà và thư của người hâm mộ, còn Từ Hoãn Hoãn một mình đi tới phòng làm việc của biên tập. Liếc sang bàn làm việc của Biên tập Triệu, không còn trông thấy thân ảnh anh ta, trên bàn vẫn còn đồ đạc của anh ta ở đó, ngoài đồ dùng làm việc còn có một quả xoài, trái cây anh ta thích ăn nhất. Từ Hoãn Hoãn đứng ngẩn người một lúc, sau đó mới hỏi chủ biên có thể lấy đi một thứlàm lưu niệm không.
Chủ bút tất nhiên đồng ý, Từ Hoãn Hoãn cầm chậu xương rồng Biên tập Triệu mới mua.
Chủ biên nhớ ra một việc: “Đúng rồi, có cần giới thiệu biên tập mới cho cô không?”
Từ Hoãn Hoãn theo bản năng có hơi bài xích, biên tập của mình vừa mới bị giết hại, cô định mở miệng thoái thác liền trông thấy chủ biên liếc về phía sau, khẽ nhíu mày.
Từ Hoãn Hoãn lên tiếng hỏi: “Sao thế?”
“Anh ta không có ở đây.” Chủ bút vẫn nhìn vị trí kia trả lời, mở miệng hỏi một biên tập khác, “Phương Âu đi đâu rồi?”
Từ Hoãn Hoãn thuận theo ánh mắt của chủ biên liếc nhìn, đúng là có một vị trí trống.
Biên tập ngồi phía đối diện trả lời: “Hôm nay anh ta vẫn chưa đi làm.”
Chủ biên nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, bây giờ đã gần mười giờ, trong khi đó giờ làm việc của bọn họ là chín giờ, ngữ điệu có chút bất mãn, “Giờ này còn chưa có tới, gọi điện thoại cho anh ta xem sao?”
Sắc mặt biên tập viên bên cạnh hơi khó chịu, “Chủ biên, có gọi qua nhưng không có ai nghe máy.”
Chủ biên đang chuẩn bị lấy điện thoại di động ra gọi cho Phương Âu, Từ Hoãn Hoãn đột nhiên hỏi: “Chủ biên, Phương Âu là biên tập mới của tôi sao?”
Chủ biên gật đầu một cái, “Đúng vậy, anh ta vẫn chưa có tới.” Ông ta có hơi tức giận, tên nhóc này tại sao lần này lại tới trễ!
Từ Hoãn Hoãn suy nghĩ một chút: “Có thể cho tôi xem qua bàn làm việc của anh ta một chút không?”
Mặc dù yêu cầu của Từ Hoãn Hoãn có phần kỳ lạ, chủ biên suy nghĩ một hồi, vẫn đồng ý, “Được! Ở bên đó!”
Ông ta chỉ cho Từ Hoãn Hoãn, sau đó vềphòng làm việc của mình, biên tập bên cạnh vẫn tiếp tục thử gọi điện cho Phương Âu.
Từ Hoãn Hoãnsang bàn làm việc của Phương Âu, cô lướt qua đã trông thấy quyển sách của mình, tổng cộng là ba cuốn. Cô rút ra một quyển, mởbìa sách, bên trong có chữ ký của cô. Cô tiếp tục lật, trên mỗi một trang đều có bút tích khoanh lại, bên trên có cả chữ viết của anh ta.
Vị biên tập bên cạnh trông thấy Từ Hoãn Hoãn đang cầm sách quyển sách, liếc bìa sách lên tiếng: “Mạn Tam đại thần, Phương Âu là fan hâm mộ của cô đó, quyển sách đầu tiên của cô không được phê duyệt xuất bản, anh ta liền tự mình in ra một bản lưu trữ, còn thường xuyên nói với anh Triệu...”
Anh Triệu chính là biên tập của Từ Hoãn Hoãn. Nhắc đến Biên tập Triệu liền dừng lại, bi thương thở dài, nhất thời không nói nên lời.
Tuy nhiên, Từ Hoãn Hoãn không bỏ qua, truy hỏi: “Thường xuyên nói anh Triệu cái gì?”
Nhác thấy sắc mặt Từ Hoãn Hoãn thay đổi, ánh mắt trở nên sắc bén, anh ta chần chờ một lúc mới nói tiếp, “Chính là, hay hỏi anh Triệu tiến độ tiểu thuyết của cô.”
Từ Hoãn Hoãn cắn nhẹ môi, vô thức siết chặt quyển sách trong tay: “Anh ta và biên tập Triệu quan hệ rất tốt à?”
“Đúng vậy, bọn họ khá thân.”
Nghe đến đây, Từ Hoãn Hoãn cuộn chặt bàn tay còn lại, cầm quyển sách đi tìm Cao Lâm, “Tôi biết hung thủ là ai.”
“Phương Âu…” Cao Lâm nghi ngờ: “Biên tập của nhà xuất bản, còn là đồng nghiệp của biên tập Triệu? Sao cô nghĩ là anh ta?”
Từ Hoãn Hoãn đưa quyển sách đang cầm trên tay cho Cao Lâm xem, “Trong tiểu thuyết của tôi, nhân vật phản diện sở dĩ giết chết trợ thủ của nhân vật chính, là bởi vì chỉ có như thế hắn có thể ngồi vào vị trí đó. Phương Âu giết biên tập Triệu, như vậy anh ta có thể trở thành biên tập của tôi. Anh ta rất quen thuộccác tiểu thuyết của tôi, và có quan hệ khá tốt với Biên tập Triệu. Anh ta nắm chắc chủ biên sẽ cho mình làm biên tập của tôi.”
Từ Hoãn Hoãn cuộn chặt tay, biên tập Triệu chắc chắn chưa bao giờ nghĩ tới Phương Âu tiếp cận và trở thành bằng hữu của anh ta chỉđể đạt được mục đích của mình: giết chết anh ta rồi ngồi vào vị trí đó.
Phương Âu bắt đầu làm việc ở nhà xuất bản cách đây ba năm, khi đó cô vừa viết xong cuốn tiểu thuyết đầu tiên, biên tập Triệulà người liên lạc với cô trước, “Anh ta vẫn canh cánh trong lòng chuyện tiểu thuyết đầu tay của tôi không được xuất bản. Vì vậy, anh ta tự in ra một quyển, nhưng điều này dĩ nhiên vẫn không thể thỏa mãn được anh ta.”
Một người cố chấp đến mức biến thái.
Các cảnh viên đứng xung quanh đều há miệng, bởi vì bọn họ ngay lập tức đều sáng tỏ mục đích giết người thực sự của hung thủ.
Cao Lâm nhìn Từ Hoãn Hoãn, nói tiếp: “Anh ta bắt chước tiểu thuyết của cô để giết người, không chỉsùng bái, mà chủ yếu là muốn biểu diễn tác phẩm của cô trước mặt mọi người.”
Từ Hoãn Hoãn nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch, gật đầu.
*
Di động của Phương Âu tìm thấy tại nơi ở của anh ta nhưng không thấy người, Chu Tề Xương tra xét camera quanh khu vực anh ta sinh sống, quả nhiên có hình ảnh anh ta đêm khuya ra khỏi chung cư.
Đã khóa chặt kẻ tình nghi là anh ta, nhưng chưa rõ hành tung. Camera sáng nay đã bắt đầu trục trặc, giống như bị ai cố tình phá hư.
Đúng lúc này, di động Từ Hoãn Hoãn lại vang lên, một dãy số lạ, khác với dãy số lúc rạng sáng, nhưng hai số cuối vẫn là 14.
Phương Âu mất tích,Ngôn Lạc lại gọi tới đúng thời điểm này, bỗng nhiên trong lòng Từ Hoãn Hoãn có một dự cảm xấu.
Một giây sau, thanh âm có vài phần khinh thường của Ngôn Lạc từ trong điện thoại truyền ra, “Hoãn Hoãn, bọn em đang tìm Phương Âu à?”
Câu nói ấy của hắn đã chứng minh một điều Phương Âu đã nằm trong tay hắn, Từ Hoãn Hoãn giọng điệu cả quyết: “Hắn ở chỗ anh.”
Bên Ngôn Lạc phát ra tiếng vỗ tay, giọng sung sướng, “Bingo!”
Thanh âm Từ Hoãn Hoãn lạnh đi: “Ngôn Lạc, cuộc gọi trước tôi nhớ anh đã từng nói ‘Vậy chỉ mong hắn đừng tìm đến tôi’, không phải sao?”
Ngôn Lạc nghịch nghịch một thiết bị điều khiển từ xa trong tay: “Không sai, một chữ cũng không sai, trên thực tế xác thực là hắn tìm đến tôi.”
“Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?”
Ngôn Lạc thở dài, ngữ điệu có chút bất đắc dĩ: “Tôi còn chưa nói hết. Mặc dù là hắn tự tìm đến, có điều…” Hắn trực tiếp thừa nhận, “Là tôi gửi tin nhắn cho hắn trước, nhưng tôi cũng đâu buộc hắn tới. Con mồi tự dưng đến trước cửa … Hoãn Hoãn, tại sao tôi lại phải cự tuyệt chứ?”
Giọng điệu vô tội.
“Ngôn Lạc…”
Nghe Từ Hoãn Hoãn gọi tên của hắn, nụ cười trên môi hắn nháy mắt không còn, gương mặt tối lại, thanh âm lạnh lùng: “Như thế nào? Cảm thấy trước đó là tôi trưng cầu ý kiến của em sao? Nghĩ rằng tôi đã hứa hẹn với em?” Ngôn Lạc cười lạnh một tiếng, thanh âm lạnh như băng, “Hay là, em vẫn mong tôi bị hắn giết chết?”
Thật sự sau khi nhận được cú điện thoại của hắn, Từ Hoãn Hoãn có suy nghĩ đó nhưng ngay lập tức phản bác vì cơ bản hung thủ không thể tìm ra hắn. Tuy nhiên, Từ Hoãn Hoãn đã quên mất hắn là một tên biến thái, không thể đoán trước.
Từ Hoãn Hoãn hạ thấp thanh âm, “Ngôn Lạc, đừng giết hắn.”
Một lúc lâu vẫn không nghe Ngôn Lạc nói lời nào, cô chỉ nghe tiếng hít thở, giống như hắn đang muốn bình ổn tâm tình của mình.
Một tiếng cười khẽ, “Hình như tôi chưa từng nói sẽ không giết hắn.” Thanh âm của hắn khôi phục bình thường, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì: “Có điều, tôi cũng không nhất định phải giết hắn.”
Từ Hoãn Hoãn không chút do dự, hỏi thẳng: “Điều kiện là gì?”
Ngôn Lạc tiếp tục mỉm cười, “Em phải hỏi ‘Quy tắc trò chơi’.”
Từ Hoãn Hoãn mím môi: “Quy tắc trò chơi là gì?”
Ngôn Lạc xoay người, chậm chạp mở miệng, “Tôi sẽ cho em biết địa chỉ, mấy người có thời gian ba mươi phút, trong khoảng thời gian này phải cứu được hắn, bằng không chỉ cần chậm một giây nọc độc lập tức được tiêm thẳng vào cơ thể hắn.” Hắn dang hai tay: “Độc phát mất mạng.”
Dĩ nhiên chuyện không hề đơn giản như vậy, Từ Hoãn Hoãn biết rất rõ nên truy hỏi: “Còn gì nữa?”
Ngôn Lạc càng khoái trá, cảm giác hắn khống chế toàn bộ đại cục: “Đương nhiên nếu dễ dàng như thế thì không có ý nghĩa. Do vậy, đồng thời ở một chỗ khác, có một người đàn ông vô tội, cùng thời gian ba mươi phút ấy cũng buộc phải được cứu sống; nếu không liền mất mạng.”
Còn một người nữa?! Từ Hoãn Hoãn trợn tròn mắt, lập tức hiểu rõ, cô cắn chặt môi, “Anh muốn tôi lựa chọn?”
“Đúng vậy!” Ngôn Lạc nhẹ giọng: “Dĩ nhiên, đều do em chọn, em muốn cứu người nào thì tôi cho em địa chỉ người đó, nhưng chỉ có một. Nhớ kỹ, hai người bọn họ chỉ có một người sống sót.”
Từ Hoãn Hoãn trầm tư một lát,ngữ khí kiên định: “Nói cho tôi hai địa chỉ, vị trí Phương Âu tôi sẽ đến một mình.”
Trầm mặc mấy giây, Ngôn Lạc lãnh khốc vô tình, “Hoãn Hoãn, quy tắc trò chơi do tôi quyết định, em không có quyền sửa đổi.”
Dừng lại một lát, Ngôn Lạc thay đổi giọng điệu: “Huống chi, lựa chọn này cũng đâu có khó: một bên là người dân vô tội, một bên là hung thủ giết ba mạng người, tội phạm giết người; hơn nữa một trong ba nạn nhân còn có biên tập của em, không lẽ em còn muốn cứu một tên tội phạm giết người biến thái giống tôi sao?”
Chữ ‘Tôi’ hắn nói một cách cường điệu.
Từ Hoãn Hoãn siết chặt bán tay: “Nếu như không phải Phương Âu mà là anh, tôi cũng lựa chọn giống như vậy.” Cô muốn tự tay bắt được bọn họ, giao cho pháp luật trừng trị, chứ không phải cô lựa chọn phương thức bỏ mạng theo cách này.
Ngôn Lạc ngẩng đầu nhìn trần nhà, từ từ chớp mắt, khóe miệng nở nụ cười, “Đáng tiếc, trò chơi của tôi không có lựa chọn như vậy.”
Thanh âm Từ Hoãn Hoãn gần như thỉnh cầu: “Ngôn Lạc…”
Hắn lên tiếng cắt đứt: “Hoãn Hoãn, em còn năm giây suy nghĩ, chọn ai?” Giọng của hắn nhẹ nhàng tới đáng sợ.
Thanh âm tàn khốc vang lên ở bên tai Từ Hoãn Hoãn: “Bắt đầu đếm ngược.”
“Năm!”
Trong nháy mắt Từ Hoãn Hoãn như ngừng thở, cô há hốc miệng, không nói ra lời nào, cảm giác bất lực, cô không ngăn cản được hắn.
“Bốn!”
Khi kết thúc đếm ngược, Từ Hoãn Hoãn biết mình phải lựa chọn phương án nào, Ngôn Lạc cũng rất khẳng định đáp án đó. Từ khi biết hắn là một trong những mục tiêu của Phương Âu, hắn đã lập nên ván cờ này. Kết cục của ván cờ chính là Phương Âu phải chết, nhưng hắn muốn chính Từ Hoãn Hoãn tuyên án cái chết của Phương Âu.
“Ba!”
Khi Ngôn Lạc đếm đến ba, Từ Hoãn Hoãn gần như tuyệt vọng. Đột nhiên có một cánh tay đưa ra trước mắt cô, cô ngẩng đầu nhìn, là Từ Tĩnh, ngón tay của anh chỉ chỉ lỗ tai, ý là muốn đưa điện thoại cho anh nghe.
“Hai!”
Ngôn Lạc đếm tới hai, cùng lúc đó Từ Hoãn Hoãn không chút do dự, đưa di động cho Từ Tĩnh.
Từ Tĩnh cầm di động, anh nhìn thẳng phía trước, ánh mắt lạnh lùng, đôi môi mỏng hé mở: “Tôi là Từ Tĩnh.”
Từ Hoãn Hoãn không nghe được thanh âm đầu dây bên kia của Ngôn Lạc, chỉ suy đoán thông qua vẻ mặt của Từ Tĩnh. Có lẽ, Ngôn Lạc đang giải thích quy tắc trò chơi của hắn.
Trong hai phút, Từ Tĩnh không nói một chữ, khẽ nhíu mày. Từ Hoãn Hoãn cắn môi, thầm lo lắng.
Một lát sau, cô nghe giọng Từ Tĩnh, lạnh lùng nhưng cả quyết: “Hai địa chỉ, một mình tôi tới chỗ Phương Âu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...