Edit: Phong Lữ
Tống Nghệ Thiên bị cái ‘đức hạnh’ không biết xấu hổ của Chung Tiểu Nhạc chọc tức liền đạp cho cậu một cú không nặng không nhẹ, sau đó cầm cái kính viễn vọng uy hiếp nói: “Biến thái, cậu tự chọn đi, muốn tôi đập bể cái thứ này hay cậu tự cất lấy.”
Chung Tiểu Nhạc không có quyền lên tiếng, ủy khuất chọn cái thứ hai, lưu luyến cho trợ thủ rình trộm của mình vào một cái rương có hai khóa: mật mã và ổ khóa thông thường. Dĩ nhiên cả chìa khóa lẫn mật mã đều do Tống Nghệ Thiên tàn nhẫn giữ hết.
Cất xong, cầm chìa khóa nhỏ trong tay, Tống Nghệ Thiên cuối cùng cũng hài lòng, quay đầu nói với Chung Tiểu Nhạc đang đau thương dạt dào nhưng không thể kháng nghị: “Tôi ra ngoài chút.”
“Anh muốn đi đâu?” Chung Tiểu Nhạc lập tức căng thẳng, giữ lấy tay anh, như cô vợ nhỏ mở to mắt trong mong nhìn Tống Nghệ Thiên
“Kí túc xá giáo viên.” Tống Nghệ Thiên khó chịu giật khỏi cái tay kia, về phòng ngủ mặc áo vào: “Về lấy hành lí với trả phòng, chứ chỗ cậu trống trơ trống hoắc thế này, ông đây ở thế nào được hả.”
Chung Tiểu Nhạc đã yên tâm nhưng vẫn cố chấp nói: “Cho em theo anh đi.”
“Tùy cậu” đi thì đi, coi như mang theo một cu-li xách đồ.
Dọc đường đi, hai người không nói gì nhiều, một người thì trong lòng ngổn ngang nhưng khả năng giao tiếp lại như quần què, một người thì từ đầu tới cuối coi đối phương như không khí.
Đi theo Tống Nghệ Thiên lên lầu, băng qua hành lang chật hẹp cũ kỹ, vào tới một căn phòng.
Chung Tiểu Nhạc vốn tưởng rằng phòng Tống Nghệ Thiên sẽ bừa bộn lung tung, hợp với tính cách thẳng thắn không câu nệ tiểu tiết của anh, nhưng căn phòng trước mặt tuy nhỏ nhưng lại rất sạch sẻ gọn gàng, dù chỉ vỏn vẹn tầm 20m2 nhưng đồ đạc đều được sắp xếp đâu ra đó, chăn gối được gấp ngay ngắn, cạnh bàn còn có một tủ sách nhỏ, thậm chí trên bệ cửa sổ còn có một cây tiên nhân cầu.
Chung Tiểu Nhạc ngẩn ngơ tò te, cậu âm thầm xoắn xuýt liếc Tống Nghệ Thiên, ôm lấy trái tim nhỏ đang đập thình thịch loạn nhịp, nghĩ thầm liệu đây có phải là ‘đôi đũa lệch’ cu choe trong truyền thuyết.
Tống Nghệ Thiên không thèm quan tâm Chung Tiểu Nhạc đang nghĩ gì, kéo trong tủ quần áo ra một cái vali lớn, bắt đầu xếp quần áo, đồ dùng hàng ngày của mình từng cái vào, mang đi.
Chung Tiểu Nhạc vội tới giúp, động tác gấp gáp của cậu khiến Tống Nghệ Thiên bên ngoài bó tay, bên trong khó chịu. Vì vậy, anh bèn nhặt một cái túi xách lên, ném vào mặt ai kia, bảo cậu đem chồng sách lộn xộn của mình xếp vào.
Có một culi sai bảo, hơn nữa đồ của Tống Nghệ Thiên cũng không nhiều nên bọn họ nhanh chóng thu thập xong hết thảy.
Sau khi trả chìa khóa lại, Chung Tiểu Nhạc lưng mang vali, tay ‘nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa’ ôm cái chậu tiên nhân cầu, theo lời Tống Nghệ Thiên thì cái cây này như con anh, Chung Tiểu Nhạc nếu dám hại con anh gãy một cái gai thì anh sẽ lột một lớp da cậu.
Chung Tiểu Nhạc rất tin lời Tống Nghệ Thiên, dọc suốt đường đi nhịp bước vững vàng, nhẹ như mây bay gió lướt, có thể so với lăng ba vi bộ, thực sự như không chạm một hạt cát.
Tới nhà, cậu nhìn Tống Nghệ Thiên lấy từng món đồ đạc của anh ra, xắp xếp trang trí dựa theo sở thích của anh, trong lòng cảm thấy có chút không tin được.
——──Nam thần đang ở nhà của mình!
Hơn nữa lại không phải trải qua một hồi cưỡng ép yêu hận ngược thân ngược tâm, càng không phải trải qua từng hồi tàn phá, cưỡng chế trói buộc thân xác, trực tiếp nhảy vọt tới bước sống chung!
————Về chuyện Tống Nghệ Thiên hằng ngày đạp mông cậu, đấm mặt cậu, lại còn hắt cháo vào mặt cậu đều ‘được’ Chung Tiểu Nhạc coi thành chút cãi vã của tình nhân, không ảnh hưởng tới tình cảm.
Trong nháy mắt, Chung Tiểu Nhạc như mở cờ trong bụng, chỉ cảm thấy tương lai hạnh phúc mỹ mãn đang vẫy tay chào đón cậu.
Còn Tống Nghệ Thiên thì sao? Anh nghĩ hết sức đơn giản. Căn phòng này rộng hơn cái phòng trong kí túc xá giáo viên của mình gấp mấy lần, đồ gia dụng đều đủ, cách âm tốt, cũng gần trường hơn, nói tóm lại là vô cùng vừa ý anh. Mỗi tội lại có cái đồ biến thái Chung Tiểu Nhạc, nhưng tên này cảm giác tồn tại vô cùng thấp, lại còn có thể sai bảo sử dụng, còn việc lâu lâu không nghe lời đem cái thứ đồ chơi cầm thú ấy ra thì ngẫm lại cũng có thể nhẫn nhịn!
Tống Nghệ Thiên mang chậu cây tiên nhân cầu dễ thương để ở tủ đầu giường, trong lòng thầm định nhỡ ngày nào đó tên biến thái to gan nửa đêm tạo phản liền trực tiếp lấy cái cây nện hắn.
Cau mày nhìn quanh căn phòng khá trống trãi này, lại tới nhà bếp mở tủ lạnh xem một chút rồi vòng về.
Mẹ nó, tên khốn kiếp này đúng là không hề mua một chút thịt.
“Nghệ Thiên ca, anh muốn nấu ăn sao?” Tống Nghệ Thiên hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tống Nghệ Thiên
Tống Nghệ Thiên vẻ mặt mỉa mai, nhìn Chung Tiểu Nhạc như nhìn kẻ ngốc, nói: “Đúng vậy, ai nói bao tôi ba bữa. Về sau tôi giám sát, cậu làm, bớt nói nhảm đi, đi siêu thị với tôi.”
Thong dong vui vẻ tới siêu thị, Chung Tiểu Nhạc đẩy xe hàng, hấp tấp theo sát sau Tống Nghệ Thiên, hai người tốn ròng rã 1h ở siêu thị, cho tới khi xe hàng đã chất thành một cái núi nhỏ.
“Nghệ Thiên…” Chung Tiểu Nhạc khó khăn đẩy xe hàng, trên tay còn xách một cái rổ, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà mở miệng:…Nghệ Thiên ca, nhiều đồ như vậy chúng ta sao xách hết về nổi?”
Tống Nghệ Thiên quay đầu lại, quét mắt nhìn cả người Chung Tiểu Nhạc vài lần: “Mới đi có vài bước đã bắt ông về, quay đầu xe, đi tính tiền.”
“…” Chung Tiểu Nhạc vẻ mặt đau khổ không dám phản bác, nghĩ thầm không phải có vài bước đâu, rõ ràng đã qua 5 cái ngã tư, cũng nghiêm túc suy xét mình năm nay không chừng còn có thể mua xe cho Tống Nghệ Thiên-trả trước.
Xếp hàng tính tiền, Tống Nghệ Thiên vừa tiện tay cầm một cái dao cạo lông trên kệ hàng ném cho Chung Tiểu Nhạc: “Lần sau dùng cái này, có phần bảo vệ đầu lưỡi dao, còn cạo khá trơn tru, cậu xài sẽ tốt hơn.”
Chung Tiểu Nhạc bối rối vì thấy mình được Tống Nghệ Thiên quan tâm
Nhân viên thu ngân vẻ mặt nơm nớp lo sợ nhìn mặt Chung Tiểu Nhạc có đầy vết thương mới chồng lên vết thương cũ và người bên cạnh cậu đang ngậm điếu thuốc, nói chuyện như đại ca -Tống Nghệ Thiên
Khi Chung Tiểu Nhạc vội tiến lên đòi trả tiền, Tống Nghệ Thiên không kiên nhẫn hất tay cậu ra, mở ví tiền mình tự thanh toán. Miệng nhả ra một làn khói xinh đẹp, ngón tay cầm điếu thuốc, ánh mắt uể oải, tay kia kí trán Chung Tiểu Nhạc nói: “Nghĩ sao vậy? Cậu muốn bao nuôi tôi thì còn phải xem tôi có đồng ý hay không đã.”
Anh khinh bỉ trừng mắt nhìn nhân viên thu ngân đang theo dõi bọn họ: “Cô nhìn cái gì mà nhìn?”
Bộ dáng lưu manh khiến nhân viên thu ngân vội run rẩy thối tiền, còn Chung Tiểu Nhạc thì si mê nhìn gương mặt ngó nghiêng anh tuấn của Tống Nghệ Thiên, chỉ thấy anh đẹp cực kì, có nét rất đặc biệt.
Tống Nghệ Thiên cũng không tới nỗi tàn nhẫn bắt Chung Tiểu Nhạc xách hết, trong tay anh cầm 4 5 túi nilon, trong ngực ôm một thùng bia, dưới nách còn kẹp một bao rèm cửa, đi rất thong dong thoải mái. Trái lại, Chung Tiểu Nhạc trong ngực ông hai túi xách, các ngón tay mỗi ngón một túi, trên ngón trỏ với ngón cái còn cầm một con cá, trong túi áo cắm cây dao cạo, đầu đầy mồ hồi, thở hổn hển, nhìn như sắp chết, cuối cùng khi về tới nhà, hai chân cậu run như cái mặt trống.
Tống Nghệ Thiên ghét bỏ nhìn kẻ cả người xụi lơ như diều đứt dây đang nằm sấp trên sô pha-Chung Tiểu Nhạc, lạnh lùng nói: “Biến thái, thể lực kém như vậy, hèn gì ra sớm phải rồi.”
Chung Tiểu Nhạc sợ tới nỗi giật mình, lo Tống Nghệ Thiên ngại cậu yếu sinh lí muốn chia tay, thầm quyết định từ nay phải tập luyện nâng cao thể lực.
Chung Tiểu Nhạc thì sắn tay áo lên bắt đầu sắp xếp đồ đạc vừa mua, còn cả bộ rèm che cửa nữa.
—-oo00oo—-
Ngày thứ hai sống chung, sau một phen uy hiếp không cho tên Chung Tiểu Nhạc không biết xấu hổ kia giở trò, Tống Nghệ Thiên rời nhà tới trường trong vẻ mặt đau khổ của Chung Tiểu Nhạc
Trước tiên cho học sinh khởi động, để bọn nó chạy 2 vòng quanh sân thể dục, Tống Nghệ Thiên đang đứng dưới nắng dùng tay lau mồ lôi trên trán thì thấy có hai nữ sinh chạy về phía mình
“Hôm qua, thầy Tống…thầy khỏe chưa ạ?” một nữ sinh trong đó đỏ mặt mở miệng trước.
“Thầy rất khỏe”
Tống Nghệ Thiên có chút khó hiểu, tuy điệu bộ họ như đang hỏi thăm nhưng lại có gì đó kì kì.
“Em nghe nói hôm qua thầy bệnh không tới trường, em, em muốn….” em gái kia cũng ấp úng mở miệng, cuối cùng dường như cố lấy dũng khí, sắc mặt đỏ ửng nói nhanh: “Gửi lời hỏi thăm tới bạn trai thầy!”
Nói xong, hai người như hai con thỏ nhỏ, chạy thật nhanh ra xa Tống Nghệ Thiên
Tống Nghệ Thiên nhất thời ngây ngẩn cả người, hai chữ ‘bạn trai’ kia dọa anh giật mình không ít, trong gió còn mang máng vọng lại.
“Mình đã nói! Mình đã nói ra…vẻ mặt thầy Tống thoạt nhìn khá hung dữ…”
“Không biết thầy ấy ở trên hay ở dưới…”
“…Còn bảo xin nghỉ vì bị bệnh nhẹ, chuyện này…”
Tống Nghệ Thiên mém cắn bể răng, hôm nay về không giết Chung Tiểu Nhạc anh sẽ không mang hộ Tống nữa!!!
Đêm đó, mặt Chung Tiểu Nhạc lại lần nữa trở nên muôn hồng nghìn tím, còn vội vác cái mặt bầm dập đi nấu cơm, trong lúc nấu còn bị dầu bắn vào mắt, hai mắt đẫm lệ, vô cùng thê thảm.
Hai người ngồi trước bàn ăn, Tống Nghệ Thiên ôm ngực cười khẩy: “Biết sai chưa?”
Chung Tiểu Nhạc ngoan ngoãn gật đầu.
“Sai ở đâu?”
“Em không nên nói em là bạn trai anh.” Chung Tiểu Nhạc ngoan ngoãn trả lời, sau đó bỗng đỏ mặt, bộ dạng ‘dễ thương đáng yêu’ đáng đánh đòn: “Anh là bạn trai em, còn em là vợ anh mà.”
Tống Nghệ Thiên ớn tới mức cả người nổi da gà.
Anh im lặng vào nhà bếp, sau đó múc một chén mì, sau đó lấy 2 cái chén, một cái để trước mặt Chung Tiểu Nhạc, đổ nước mì ra, tàn nhẫn nói: “Tôi ăn cái, cậu húp nước, dám đụng tới dĩa rau là tôi giết.”
Chung Tiểu Nhạc đau thương bưng bát nước mì húp, còn muốn nịnh nọt chờ Tống Nghệ Thiên ăn xong mặt cá bên này sẽ trở mặt giúp anh, cuối cùng việc rửa chén cũng do Chung Tiểu Nhạc thầu hết.
Vừa rửa chén vừa len lén lấy chiếc đũa Tống Nghệ Thiên vừa dùng qua nhét vào miệng, thừa dịp anh không để ý mà liếm một vòng.
Tới tối khi hai người tắt đèn đi ngủ, Chung Tiểu Nhạc chui trong chăn, bụng đói kêu ồn ột, kêu rất lâu khiến Tống Nghệ Thiên tức giận đứng dậy. Chung Tiểu Nhạc tưởng mình sắp hứng một trấn đòn tàn bạo thì không ngờ Tống Nghệ Thiên lại chân trần chạy tới phòng khác, lấy trái chuối, còn lột phân nửa vỏ.
Anh tự tay kéo Chung Tiểu Nhạc trong chăn dậy, bóp miệng cậu ra rồi nhét cả trái chuối vào, mắng: “Ồn ào muốn chết, đồ biến thái.”
Chung Tiểu Nhạc bị nghẹn thở không thông, luống cuống rút trái chuối trong miệng ra, thấy Tống Nghệ Thiên vừa lên gường nằm lại, không để ý mình nữa, cậu đứng nguyên tại chỗ chõm chẽm ăn chuối.
Nghệ Thiên ca thật tốt với mình, Chung Tiểu Nhạc cảm động đến rơi nước mắt.
Cây tiên nhân cầu đây. Cái cây này mà phang vào mặt thì…=]]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...