Chỗ ngồi của Niệm Tưởng vừa hay ở gần cửa, cho nên Từ Nhuận Thanh vừa ngẩng đầu lên, người anh nhìn thấy đầu tiên là cô.
Chẳng qua ——
Từ Nhuận Thanh hơi nhướn mi một chút, nhìn kỹ tư thế quái dị của cô từ trên xuống dưới một lần nữa… Tay phải cầm chiếc đũa để bên môi, tay trái khoát lên trên mặt bàn, nắm chặc thành quyền.
Loại tư thế này có chút không quá hợp lẽ thường…
Niệm Tưởng vẫn kéo không ra được… Cô không biết bị kẹt chỗ nào, vì cái gì chiếc đũa có thể bị kẹt cứng như vậy… kẹt chỗ nào vậy! làm ơn nói cho cô biết chỗ nào đi!
Mắt thấy Tống Tử Chiếu đón Từ Nhuận Thanh đi vào, Niệm Tưởng càng sốt ruột, cô cố gắng chớp mắt hai lần, ý đồ đem tín hiệu cầu cứu truyền cho anh.
Thấy anh còn không hiểu, bốn mắt lại quét nhau lần nữa, liều mạng làm động tác rút đũa…
Sau đó, Niệm Tưởng liền nhìn thấy người đàn ông mới vừa rồi còn làm mặt lạnh lùng, đột nhiên nhếch môi nở nụ cười ——
Anh cười rộ lên rất đẹp, như là núi băng bị hòa tan, văng đầy ánh nắng. Sự thanh lãnh bất cận nhân tình trên mặt cũng tan rã tức khắc, ý cười nhàn nhạt cũng hiện rõ nơi đáy mắt đen nhánh, cả gương mặt ôn hòa hơn vài phần.
Anh ho nhẹ một tiếng làm thông cổ họng, sau đó nhìn về phía cô, thấp giọng nói: “Niệm Tưởng, đi ra một chút.”
Mặt Niệm Tưởng đã hồng càng thêm hồng, giờ phút này bị điểm danh, cứ ngậm chiếc đũa như vậy, cúi đầu đi ra thật nhanh. Cho dù vậy, cô vẫn có cảm giác mọi người đang chăm chú nhìn mình, tìm tòi nghiên cứu, khó hiểu…
Lỗ tai cô cũng đỏ lên, nóng rực, liền sợ bị người khác phát hiện ra bất thường.
Trên thực tế, mọi người đều nhìn thấy cô cắn chiếc đũa bước nhanh đi ra cửa… Chỉ là không nghĩ đến vấn đề của chiếc đũa mà thôi…
Từ Nhuận Thanh chờ cô đi ra ngoài, mới đối diện với Tống Tử Chiếu đang hơi cau mày, khẽ vuốt cằm: “Xin lỗi, tôi đi một lát.”
Vì thế, trong sự yên tĩnh của cả phòng, Từ Nhuận Thanh cứ như vậy khẽ nhếch khóe môi, tâm tình vui vẻ đi ra ngoài.
———————–
Trên hành lang không có người, Niệm Tưởng che mặt đứng ngoài cửa chờ anh, nghe được tiếng đóng cửa vang lên, đầu càng cúi thấp hơn… Ô ô ô, thật là mất mặt mà.
Từ Nhuận Thanh đi đến đứng bên cạnh cô, vừa cúi đầu liền nhìn thấy lỗ tai đỏ rực của cô, có vẽ mềm mịn ướt át, thậm chí dưới tai, chỗ cần cổ cũng bị nhiễm một tầng hồng hồng, làm cho người khác khó có thể không chú ý.
Anh áp chế ý cười bên môi, thấp giọng hỏi cô: “Muốn ngồi như vậy cả đêm?”
Niệm Tưởng lắc đầu, thanh âm kia mang theo tiếng nức nở, hiển nhiên là lúc nào cũng có thể khóc ra: “Chiếc đũa bị kẹt… Còn… Còn không lấy ra được…”
Bởi vì trong miệng có dị vật, cô nói chuyện rất chậm, thanh âm còn có chút hàm hồ.
Từ Nhuận Thanh cũng là lần đầu tiên gặp loại tình huống này, anh quét mắt nhìn hành lang đường đi, đi về phía trước: “Đi theo tôi đến toilet.”
Niệm Tưởng lộ ra nửa cái đầu nhìn nhìn, thấy không có người, mới ủ rũ cúi đầu đi theo sau anh, hướng đến toilet.
May mắn, lúc này ở bồn rửa tay không có người, Niệm Tưởng đỏ mặt nhìn anh, trong ánh mắt đã có sóng nước lăn tăn.
“Há miệng.” Anh giơ tay nắm cằm của cô, mắt nhìn chỗ chiếc đũa bị kẹt: “Tôi không mang bao tay…”
Đã không phải lúc nên so đo cái này…
Niệm Tưởng nháy mắt nhìn anh.
Tầm mắt Từ Nhuận Thanh dạo một vòng trên mặt cô, mới chuyên chú nhìn trong khoang miệng, tay còn lại cho vào, gảy vài cái, sau đó hơi hơi dùng sức.
Niệm Tưởng chỉ cảm thấy chỗ bị kẹt càng ngày càng trướng đau, cùng với lúc anh dần dần dùng sức, đột nhiên buông lỏng, chiếc đũa đã được lấy ra ngoài.
Cô đang muốn thả lỏng, nhìn thấy ngón tay anh dính một tầng nước, có chút xấu hổ nuốt nước miếng, nhất thời không biết muốn cám ơn hay là giải thích…
Từ Nhuận Thanh thuận tay đem chiếc đũa ném vào thùng rác bên cạnh, bước vài bước đến bồn rửa tay, bắt đầu rửa.
Không biết có phải là nguyên nhân nghề nghiệp hay không, anh rửa tay rất cẩn thận, ngón tay thon dài dưới làn nước và ánh sáng của ngọn đèn, biến trở thành một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Niệm Tưởng nhịn không được nhìn thêm vài lần, đợi khi tiếng máy sấy vang lên mới đột nhiên phục hồi lại: “Cám ơn bác sĩ Từ…”
Từ Nhuận Thanh quay người nhìn cô một cái, thật lâu sau mới “Ừm” một tiếng, cất bước hướng tới phòng bao.
Ai… Sao lại đi như thế … Không cần tính phí sao… Hay là muốn miễn phí…
Niệm Tưởng đứng tại chỗ sửng sốt một lát, thẳng đến khi nhìn thấy bóng dáng anh sắp biến mất ở góc rẽ, mới phản ứng kịp, chạy nhanh đuổi theo: “Bác sĩ Từ, anh cũng không hỏi tôi làm sao bị như vậy… bị kẹt đũa vào răng?”
Từ Nhuận Thanh ghé mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt như nói “Cô ngốc mà”: “Tôi đã nhìn thấy.”
Niệm Tưởng: “…” Không muốn biết nguyên nhân sao, anh hỏi, cô mới có thể trả lời là không phải bởi vì ham ăn…
Tống Tử Chiếu thấy hai người cùng nhau quay lại, đầu tiên là chân mày nhíu một cái, nhưng lập tức rất nhanh thả lỏng, đứng lên đón Từ Nhuận Thanh ngồi xuống bên cạnh mình.
Từ Nhuận Thanh có thể nói là một đại nhân vật của nha khoa đại học B, người trong khoa không ai không biết đến anh.
Chờ anh vừa đi vào, liền kéo theo tới bao nhiêu lời mời rượu.
Vẻ mặt Từ Nhuận Thanh càng thêm nhạt nhẽo, bưng ly rượu đứng lên, thanh âm thanh lãnh, ngữ khí lại rất ôn hòa: “Lát nữa còn phải lái xe về nhà, không thể uống thêm được nữa, xin kính tất cả một ly này.”
Dứt lời, ly rượu để sát vào môi, uống một hơi cạn sạch.
Anh đứng dậy, người ngồi chung quanh không ai dám ngồi. Ngoài một người…
Ánh mắt Từ Nhuận Thanh nhàn nhạt liếc Niệm Tưởng đang vùi đầu ăn sườn chua ngọt, người nào đó bất tri bất giác cảm thấy trên đỉnh đầu có một tầng áp lực, cô chưa kịp phản ứng, Lan Tiểu Quân đã nhéo cánh tay cô, một phen kéo lên.
Lập tức trong tay cô bị nhét một nữa bình sữa còn lại lúc nãy, cứ như vậy ngơ ngơ ngẩn ngẩn kính rượu.
Đợi sau khi ngồi xuống lần nữa, Lan Tiểu Quân đã kích động không ngừng lôi kéo quần áo Niệm Tưởng: “Wao, đây chính là Từ Nhuận Thanh a… tai nghe không bằng mắt thấy… Quá đẹp trai!”
Niệm Tưởng yên lặng bổ một đao: “Lúc mặc áo blouse trắng nhìn càng là kiểu cấm dục, đáng tiếc cậu còn chưa nhìn thấy.”
Lan Tiểu Quân xuống tay nặng hơn: “Có phải bạn bè hay không vậy?”
Niệm Tưởng nhớ lại mười mấy phút trước mình còn trong cảnh khốn khó, nhìn đứa bạn “trọng sắc khinh bạn” “thấy chết không cứu”, lắc đầu, tiếp tục ăn.
Sau đó Niệm Tưởng nghe thấy Tống Tử Chiếu hỏi Từ Nhuận Thanh: “Sư huynh quen biết Niệm Tưởng?”
Lỗ tai Niệm Tưởng lập tức dựng lên ——
“Cô ấy là bệnh nhân của tôi.”
Lỗ tai Niệm Tưởng rụt trở về, tiếp tục ra sức ăn.
Tống Tử Chiếu quay đầu nhìn Niệm Tưởng, liếc cô một cái, trong mắt như có ánh sáng nhỏ vụn: “Niệm Tưởng đến chỗ Từ sư huynh khám răng?”
Lỗ tai Niệm Tưởng lại lặng lẽ dựng lên ——
Sau đó liền nghe bác sĩ của cô, dùng một loại ngữ khí mà cô cũng không biết nên hình dung thế nào, trả lời: “Không chỉ vậy, nhân tiện còn phải xử lý một ít tình huống không thể tưởng tượng…”
Niệm Tưởng: “…”
Cái gì gọi là… Nhân tiện xử lý tình huống không thể tưởng tượng!!!!!
Không phải là… chuyện chiếc đũa… bị kẹt chứ…?!
Tống Tử Chiếu hiển nhiên cũng không ngờ tới là câu trả lời này, bất quá cuối cùng cũng không hỏi kỹ nữa, cùng Từ Nhuận Thanh chuyển tới vấn đề khác.
Niệm Tưởng mới lặng lẽ quay đầu nhìn anh.
Từ Nhuận Thanh nhận thấy được tầm mắt của cô, quay đầu nhìn sang, ánh mắt sáng ngời lại trực tiếp.
Niệm Tưởng bị ánh mắt kia làm cho run rẩy một cái, dứt khoát vùi đầu tiếp tục ăn…
Lan Tiểu Quân ở bên cạnh, biểu tình kiểu “Trẻ con không thể dạy” bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Cô nương này, cứ như vậy mà ăn được à…”
Một lát sau, Tống Tử Chiếu bị người khác gọi đi, vị trí của Từ Nhuận Thanh liền đổi đến bên cạnh Niệm Tưởng.
Niệm Tưởng vốn còn muốn ăn dĩa thịt bò cách đó không xa, sau khi anh ngồi xuống bên người, cảm giác không khí chung quanh cũng có chút ngưng trệ. Cô vươn đũa, còn chưa đụng tới dĩa thịt bò, liền phảng phất cảm thấy dĩa đồ ăn cũng bị không khí đông lạnh…
“Cô học nha khoa?” Anh hỏi.
Niệm Tưởng nghiêng đầu nhìn anh, nghiêm túc gật gật đầu: “Năm nay là nghiên cứu sinh năm cuối.”
Từ Nhuận Thanh nhìn về phía cô, thoáng mím khóe môi một chút, cầm ly nước lọc lên nhấp một ngụm, ánh mắt trong vắt nhìn cách đó không xa, Tống Tử Chiếu đang được người khác bao quanh, mặt không chút thay đổi.
Tuy rằng anh cái gì cũng không làm, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chưa dừng ở trên người cô quá lâu, nhưng Niệm Tưởng cũng cảm thấy nội tâm của anh có vẻ đang khinh bỉ cô…
“Năm cuối, tìm được bệnh viện thực tập chưa?” Thật lâu sau, anh lại hỏi.
Niệm Tưởng nghĩ nghĩ… Hẳn tính là được đi, cha Niệm đã cam đoan rồi.
Sau một chớp mắt do dự, cô thật khẳng định gật gật đầu: “Tìm được rồi.”
Từ Nhuận Thanh không chút để ý quét mắt nhìn cô, ngón tay khoát lên mép ly nhẹ nhàng gõ gõ, lại không nói thêm câu nào nữa.
Vẫn là Niệm Tưởng đột nhiên nghĩ tới thứ tư phải đi nhổ răng, sau đó lại liên tưởng đến mình còn nợ anh tiền sửa xe, suy nghĩ một chút liền bắt đầu đứng ngồi không yên, nhưng thấy lực chú ý của anh chỉ dừng lại chỗ Tống Tử Chiếu, cô không dám mở miệng gọi anh, chỉ có thể trân trân —— nhìn anh chằm chằm! Bây giờ vẫn còn đang nhìn anh! Nhất định không rời khỏi mặt anh một centimet nào!
Từ Nhuận Thanh cau mày xoay đầu lại nhìn cô: “Muốn nói gì với tôi?”
Niệm Tưởng xoa xoa mắt vì trân trân nhìn anh đến nhức nhói, ân cần mở một hộp sữa tươi đẩy đến trước mặt anh: “Bác sĩ Từ, uống sữa đi.”
Từ Nhuận Thanh nhìn hộp sữa trước mặt mình, mi tâm nhíu một chút. Ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của cô, dừng một chút, nói: “Tôi không thích ngọt.”
Niệm Tưởng “à à” hai tiếng, lại xách đến một lon Coca chuẩn bị rót đầy cho anh, vừa mở nắp, miệng lon còn chưa kề lên ly của anh, liền bị anh dùng một ngón tay hơi hơi nâng lên, chặn lại.
“Tôi cũng không thích đồ uống có ga.” Dứt lời, anh lại bổ sung một câu: “Có lời gì cứ nói thẳng.”
“Cái kia…” Cô do dự một chút: “Xe sửa xong sao?”
Từ Nhuận Thanh nhớ tới chiếc Audi của mình đang đậu dưới lầu, gật gật đầu.
Mắt Niệm Tưởng sáng lên: “Xe sửa mất bao nhiêu, thứ tư tôi mang tiền tới trả cho anh.”
Đáy mắt như có Từ Nhuận Thanh thâm ý sâu xa, cứ như vậy nhìn cô một hồi, mới như cười như không nói: “Chỉ sợ không được.”
“Hả?” Vẻ mặt Niệm Tưởng không hiểu nhìn anh.
“Làm nghề y không được nhận hối lộ, nếu tôn trọng nghề nghiệp của tôi, cô nên đợi sau khi không còn là bệnh nhân của tôi nữa, hãy đến trả. Trước lúc đó, cứ nợ đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...