Lữ Vỹ Kỳ đưa vật nóng hổi vào người nàng, hông lắc lư làm nước trong hồ cũng phát ra tiếng động, Hoạ Y sợ đánh động tới Tiểu Châu nên bấu vai hắn bảo dừng lại nhưng Lữ Vỹ Kỳ dong buồm rồi làm sao dừng việc ra khơi.
Mặt hồ tạo thành những tiếng động ám muội, cổ họng Hoạ Y khô khốc, nàng ngửa mặt lên trời cố ngăn những âm thanh từ miệng phát ra.
- Hoàng thượng, Người tắm đã lâu rồi, coi chừng bị cảm.
Tiểu Châu ở ngoài màn nhẹ nhàng lên tiếng, Hoàng thượng đi cả ngày đường, thân thể mệt mỏi, ở dưới nước lâu quá sẽ không tốt.
Hoạ Y vừa định trả lời thì Lữ Vỹ Kỳ lại đẩy mạnh một cái, nàng không có cách nào thốt thành lời được.
Tiểu Châu không nghe thấy tiếng trả lời nên có hơi sốt ruột.
- Hoàng thượng, Người có sao không ạ?
Lữ Vỹ Kỳ ma mãnh ngậm lấy môi nàng, hắn muốn chơi trò mạo hiểm, muốn thấy vẻ mặt hoảng hốt của nàng, vẻ mặt mà trước đây chưa bao giờ được thấy.
Hoạ Y dứt không được, trả lời cũng không xong, mặt nàng đỏ lên tức tối đấm vào ngực Lữ Vỹ Kỳ nhưng hắn vẫn chưa bỏ cuộc, chiếc lưỡi nhỏ như con rắn uốn éo chọc vào khoang miệng nàng đưa đẩy.
Hoạ Y tê tê dại dại, đầu óc trở nên trống rỗng.
- Hoàng thượng, nô tỳ vào trong có được không, Người có sao không?
Tiểu Châu lo lắng không thôi, nàng sợ Hoàng thượng lao lực quá, có khi nào bị ngất xỉu rồi không?
- Hoàng thượng, nô tỳ vào trong đây.
Tiểu Châu vẫn không nghe được câu trả lời, cô mạnh dạn bước vào, Hoàng thượng vẫn còn trong hồ nước, khuôn mặt ửng hồng đọ với những cánh hoa trên mặt hồ.
- Hoàng thượng sao Người không trả lời nô tỳ, làm nô tỳ tưởng Người xảy ra chuyện rồi.
Tiểu Châu muốn khóc tới nơi, giọng đã lạc đi một chút.
Hoạ Y cố kìm nén cơn thở dốc trong lồng ngực, ở giữa hai chân nàng đang có một bàn tay hư hỏng luồn vào, nàng nuốt một ngụm khí, chỉnh tông giọng lên tiếng.
- Em về cung trước đi, chút nữa ta sẽ tự về sao.
- Vâng ạ, Người đừng ngâm nước lâu quá không tốt cho long thể.
Tiểu Châu đi rồi từ dưới nước một cái đầu ngoi lên, Lữ Vỹ Kỳ đợi Tiểu Châu sắp bước vào rồi mới lặn xuống nước, làm Hoạ Y hồi hộp đến đứng tim.
- Chàng chán sống rồi sao?
Hoạ Y giận dỗi chống tay đi lên hồ nhưng Lữ Vỹ Kỳ nhanh tay ôm lại rồi mê luyến liếm môi nàng.
- Nàng lúc này thật đẹp.
Lữ Vỹ Kỳ hôn lên trán nàng, miệng ngọt ngào lấy lòng một câu.
Hoạ Y véo má hắn trừng mắt nói.
- Chàng không cảm thấy Nguyệt Tư cô nương xinh đẹp sao? Nếu chàng thích ta sẽ thành tâm chúc phúc cho hai người.
Hoạ Y vẫn để bụng chuyện có cô nương khác tặng túi thơm cho chàng, ai chẳng biết ý nghĩa của việc này là để kết chặt nhân duyên, nếu hôm nay chàng ấy dám nhận, nàng sẽ cho chàng ấy thành thái giám ngay.
Lữ Vỹ Kỳ hôn lên cổ nàng, hắn mút mạnh một cái làm xương quai xanh của nàng lập tức ửng hồng.
- Thả thiếp ra, thiếp muốn nghe thử ý của chàng như thế nào.
Lữ Vỹ Kỳ ngước lên nhìn nàng, khuôn mặt tràn đầy sự oan ức.
- Nàng quyết định bán phu quân của mình sao?
Hắn biết nàng ghen nhưng vẫn cố ý trêu cho bằng được.
Ở bên cạnh nàng khoảnh khắc nào cũng là hạnh phúc, khoảng khắc nào cũng đáng quý.
Hoạ Y đẩy hắn ra nhấc người rời khỏi hồ nước, thân thể trắng ngần không tì vết lồ lộ giữa ánh trăng non, Lữ Vỹ Kỳ đi theo nàng giúp nàng mặc y phục.
Hoạ Y nhìn bàn tay thành thục buộc thắt lưng cho nàng, mi chàng rủ xuống vừa dài vừa đẹp, chàng che mặt mà còn có người để ý, nếu tháo mặt nạ, có khi nào những vị cô nương khác cũng sẽ bị chàng hớp hồn không?
Hoạ Y mặc xong y phục thì di gót đi thẳng không thèm đoái hoài tới Lữ Vỹ Kỳ, hắn cười khổ lẻn khỏi Mỹ Liên trì bằng đường khác.
Hoạ Y rời Mỹ Liên trì tới Di Hoà điện duyệt tấu chương đến tận nửa đêm mới về Cảnh Nghi cung.
Sau khi rời khỏi Mỹ Liên trì thì không thấy Lữ Vỹ Kỳ đâu nữa, nàng đã không vui nay càng thêm tối mặt, chàng ấy bị nàng nuông chiều đến hư hỏng rồi.
Cửa phòng vừa đóng, nến trong phòng cũng tắt, Hoạ Y chớp đôi mắt trong vắt như sao nhìn bóng dáng trước mặt mình.
- Chàng làm gì vậy?
Lữ Vỹ Kỳ y phục mát mẻ đung đưa trước mặt nàng rồi bế nàng đặt lên giường, hơi thở của chàng có mùi rượu.
Chàng ấy lén nàng uống rượu một mình.
Lữ Vỹ Kỳ úp mặt vào khuôn ngực mềm mại của nàng, miệng thì thầm vào tai nàng mấy câu.
- Ta chịu hết nổi rồi, chuyện lúc nãy vẫn chưa làm xong.
Hoạ Y vò mái tóc của chàng cưng chiều chàng như một đứa trẻ, trước giờ chưa từng thấy chàng say, hôm nay không biết tại sao lại một mình tìm tới men rượu.
- Có phải chàng uống rượu để tránh câu hỏi của thiếp không?
Lữ Vỹ Kỳ bận rộn ngậm lấy đỉnh hồng, tay kia vân vê nhẹ nhàng rồi đổi vị trí, hắn đẩy mạnh vào trong nàng rồi mới trả lời.
- Nàng là tiên tử trong lòng ta, làm gì có ai hơn được nàng mà so sánh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...