Vẻ mặt Thế Bảo ban đầu là thế đấy, hết sức ngạc nhiên, nhưng tự dưng cậu ta lại thay đổi trở về sắc thái bình thường, không, còn đểu giả hơn mọi khi nữa. Tôi thầm nghĩ không biết cậu ta có nghĩ ra trò tàm phào gì không đây?
Mẹ tôi vẫn không để ý biểu cảm trong đôi mắt khó chịu của tôi khi gặp cái thằng này, mẹ vẫn cười tươi rói:
- Ngồi xuống đi cháu, cháu đến đây có việc gì thế?
- Cũng không có chuyện gì to tát đâu ạ, chỉ là ba cháu có nghe tin con gái "cưng" của bác vừa về nên bảo cháu đến đây mời cả nhà tối nay cùng đi ăn một bữa ạ! - Thế Bảo ngồi xuống cung kính nói, thằng này đúng là hai mặt thật, với tôi thì cậu ta hung hăng, láo toét, mất nết, hách dịch, còn với mẹ tôi thì câu nói ngọt lịm như mía lùi.
Mẹ tôi nghe thế cười ngoác miệng.
- Ba cháu thật chu đáo, nhưng tiếc thật, tối nay bác có việc bận mất rồi.
- Ấy không sao ạ! Hẹn lần khác cũng được mà bác.
Tôi ngán ngẩm ngồi nghe hai người này đối thoại sến sẩm, Thế Bảo cậu ta nói thì nói đại đi còn "ạ! ạ!" tỏ vẻ cháu ngoan bác hồ, thanh niên nghiêm túc nữa chứ. Còn mẹ tôi cứ thế mà cười ha hả, ngay lúc này đây tôi chỉ muốn bay vô họng mẹ hét một câu duy nhất "Thằng cha Thế Bảo là tên hách dịch đấy mẹ" thôi.
- Nhà bác có nuôi sư tử không ạ? - Bỗng nhiên Thế Bảo chuyển chủ đề, mà chủ đề này chả liên quan quái gì.
- Cháu cứ nói đùa, ha ha ... nhà bác làm gì có nuôi sư tử chứ!
- Thế à? Cũng may đấy ạ, cháu sợ nhất là sư tử, khi nó tức giận như con sư tử Hà Đông đấy bác.
Thế Bảo gườm gườm tôi sau câu nói, tôi thấy nhột nhột, hôm trước cậu ta cũng kêu tôi là sư tử Hà Đông còn gì? Uây uây ... cái thằng cha điên này đang nói móc tôi đây mà, hỗn xược! Tôi bật tiếng đốp lại.
- Mẹ ơi, hoa cứt lợn, à không, hoa cứt "heo" nó có hôi không mẹ? Hình như nó hay mọc dại lung tung lắm đấy.
- Ừ, đúng rồi. Mà con nói về cây đó làm gì thế Nhi? - Mẹ tôi không hiểu khi cả tôi và Thế Bảo đều nhắc đến mấy thứ lung tung trên đời.
- Vì con yêu thiên nhiên lắm, hoa cứt "heo" lại mọc dại khắp nơi, lỡ đâu mẹ con ta đi không để ý mà dẫm "bẹp dí" nó thì tội nó lắm - Nói rồi tôi liếc mắt sang cậu ta như đưa tình ... hớ hớ ... sao tôi lại có tài ăn nói giỏi thế? Hừm ... chắc là do bẩm sinh ... ahaha.
Khuôn mặt Thế Bảo bỗng chốc hóa đỏ, cậu ta đang cố kiềm chết cảm xúc đây mà. Chẹp ... chẹp ... đấu với chị mày chỉ có nước thua tôi cưng nhá!
Thế Bảo gắng nở nụ cười hiền nhất có thể, một nụ cười trong sáng thánh thiện như nước buồn cầu.
- Con gái bác thật quả là người tốt.
- Ôi ôi ... tôi biết thừa và biết rõ tôi là người tốt rồi, khỏi mắc công cậu khen. - Tôi ngoác mồm cười tự sướng.
- Cháu phải về rồi. Hẹn dịp khác cháu sẽ đến chơi ạ! - Thế Bảo cúi đầu chào hỏi lễ phép khi ra về.
- Ừ ừ, đi đường cẩn thận nhé cháu - Mẹ tôi cười hiền, tại sao mẹ lại cười hiền với một thằng như thế chứ? Tôi vẫn tức trong lòng mà không nói ra được, đành ngậm ngùi im lặng mà nuốt cục hận.
*****
- Ui ui ... xót quá!!! Hơ hơ ... đau quá đi mất! - Tôi vội vàng chạy nhanh đến phòng y tế tìm băng gạc, bởi cái vết thương ngã xe hôm qua ứa ra chút máu do tôi sơ ý chà nhẹ vào tường.
Đang cấp tốc chạy trên hành lang, tự nhiên ló đâu ra cái chân ai đó làm tôi va vào bị vấp một pháp suýt bốc đầu về phía trước, hên là tôi chưa bị hôn đất mẹ thân yêu. Tôi nghiến răng ken két, trợn tròn mắt lên từ từ quay đầu lại.
Tôi nhắm tịt mắt lại đau lòng, tại sao lại là thằng này nữa chứ? Đặng Khắc Duy đang đứng trơ trơ trước mắt tôi, cúi xuống dưới chân thì đích thị là cái chân chó chết của tên này gán đường tôi, đã thế cái chân của Duy không rút lại còn cố để đấy cho tôi nhìn thấy, cậu ta muốn khoe độ dài của chân mình lắm à?
Thở dài một cái, tôi cắn môi lên tiếng:
- Ê! Mắt cậu có đui không?
- Ha ... thì ra là cậu, tôi nghe thấy tiếng giống động đất như con vật gì to lớn đang chạy sầm sập đến, để bảo toàn trường học nên tôi mới gán chân, không ngờ là cậu. Thành thật xin lỗi nhé? - Duy nói một hồi, cuối cùng ban tặng cho tôi một cái nhếch mép.
- Này, tai cậu có vấn đề cũng phải nghe sơ sơ chứ. Tôi chạy "nhẹ nhàng" chỉ kêu có mấy tiếng "rầm rầm" mà cậu lại bảo giống như động đất. Cậu bị bệnh phóng đại mọi chuyện à? - Tôi hất mặt lên hỏi.
Duy ngây thơ trả lời, mắt còn đảo lung tung như phớt lờ.
- Ờ ờ ... đúng rồi - nói đến đây cậu ta chớp mắt, hai tay cậu ta nắm chặt hai vai tôi mà nói tiếp - RẦM! RẦM! thế nhỉ?
- A! - Tôi khẽ rít lên một tiếng, bởi Duy đang chạm mạnh vào vết thương hở của tôi, đã đau giờ còn đau hơn.
Duy nhìn tôi vẻ đầy khó hiểu, cậu ta bỏ tay ra đưa lên trước mắt nhìn.
- Có gì đó ướt ướt - Rồi Duy lại đảo mắt nhìn chiếc áo của tôi - Ô ... cô em khủng long bị thương hở? Sao lại tội nghiệp thế?
Tôi cau có mặt mày, tưởng đâu cậu ta giúp đỡ, ai ngờ còn cố châm chọc tôi.
- Thằng cờ hó, tại mày nên bà mới thế đấy!
Sau khi chửi cậu ta, tôi lò dò bước đi, để cậu ta lại với mớ suy nghĩ đến đau đầu.
Xui xẻo thế không biết, ở lại cãi nhau với Duy một lúc làm vết thương tôi đã nặng nay càng thêm nặng. Tôi có gây thù chuốc oán với cậu ta không mà cậu ta cứ chọc phá tôi hết lần này đến lần khác như thế?
Trống trường điểm.
Dù mệt mỏi thế nào nhưng tôi vẫn phải vác xác ra ngoài cổng trường trực sao đỏ, hôm nay đến phiên lớp tôi.
Mà công nhận, trường này học sinh quái nào mà toàn đi học muộn thế nhỉ? Tôi bắt được cả chục cô cậu đến trường trễ, và thế là tất cả đã phải gánh nhận hình phạt nghiêm khắc của tôi đó là hối lộ. Đứa bao tôi một trầu để tôi tha cho, thằng lại rủ tôi đi xem phim, con khác lại chép bài hộ tôi. Hứ ... các chú nghĩ bà là ai? Bà là học sinh nghiêm túc đấy nhé! Bà chỉ tha cho các chú lần này thôi đấy nhé!
Được một lúc, tôi chuẩn bị bước chân vào lớp thì khựng lại, từ phía xa, một bóng dáng cao lớn lom khom bước đến, trên tay cầm một bịch bánh oxy to đùng. Nhìn thừa biết là thằng cha Thế Bảo, sao thằng này hay ăn vặt thế nhỉ? Không lẽ cậu ta muốn trở lại tuổi thơ. Mà thằng này ngủ đến giờ mới dậy hay sao mà đi học muộn thế?
Thấy tôi nhưng Thế Bảo làm ngơ, cậu ta vẫn tiếp tục bước đi. Tôi vội vàng lấy cây thước chắn ngang người Thế Bảo, lên giọng như người có quyền, có chức vụ cao.
- Ế ế ... chú em đang đi đâu thế?
Thế Bảo quay qua người tôi vẻ ngơ ngác.
- Hả? Lại tiếp tục bị phạt ra đây đứng rồi hả?
- Hừ, não chú phẳng nhỉ? - Tôi kịt mũi, hất mặt lên trời - Chị đây đang trực sao đỏ, và chú là người phạm lỗi nhé!
- Ồ! Ra thế. Ừ thì phạm lỗi. Xong, thế nhé? Tôi vào lớp - Thế Bảo nói xong định bước đi nhưng tôi nhanh chân chặn lại.
Tôi cướp cái bịch oxy trên tay Thế Bảo, lấy cây thước chỉ chỉ từng chi tiết trên người cậu ta.
- Chưa đóng thùng, cà vạt đeo chả ra thể thống gì, huy hiệu đồng phục học sinh đâu?
Thế Bảo đứng đó gật gà gật gù nghe tôi bắt lỗi. Rồi cậu ta lên tiếng:
- Lười đóng thùng, vướng víu. Cà vạt đeo thế này là "cực" đẹp rồi, còn huy hiệu đây - Cậu ta lôi ra từ trong túi cái huy hiệu bị nhàu nát, nhìn chả ra sao cả? Chẳng lẽ thằng này ngồi ở nhà chán đời quá mà lấy huy hiệu học sinh ra vò vò nên nó nhàu đến thế?
- Này này, tôi nói thật chứ cậu đúng là cái thằng hai mặt. Sao cậu không ăn nói đàng hoàng tỏ vẻ cháu ngoan bác hồ như ở nhà tôi đi. Cái điệu bộ của cậu tôi trông mà ngứa gan.
- Ừ, nếu cậu ngứa gan thì cứ gãi thoải mái, tôi đâu cấm! - Thế bảo khẽ nhún vai.
Tôi thì điên tiết, máu tôi sôi lên, người chuẩn bị bốc hỏa, tim gan sắp lẫn lộn.
- Làm ơn đóng thùng vào hộ cái, còn cà vạt thắt lại cho nó đàng hoàng đi!
- Không thích, ở đây với cậu lèm bèm điếc lỗ tai quá. - Thế Bảo nhướn mày, lắc lắc đầu mà bước đi - À, tôi cho cậu gói oxy đấy luôn đấy. Lát gặp lại nhé, cô em sư tử Hà Đông. - Cậu ta đưa tay lên ra hiệu tạm biệt.
Đứng phía sau, tôi sắp phát điên, người tôi nóng quá, sắp bốc hỏa rồi. thằng Thế Bảo mất dạy, tôi quăng ngay gói oxy có tẩm mùi Thế Bảo, giời đây tôi chỉ muốn hét lên duy nhất bốn từ: "TAO MUỐN GIẾT NGƯỜI!!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...