Vẫn nhớ đến chuyện hôm qua, không thể hạ thấp danh dự của mình được, tôi đá cái cặp ra phía sau, cúi xuống cầm đôi dép vác qua bên vai vẻ côn đồ.
- Chào thằng thư viện, làm gì ở đây?
Cậu ta nghe thế mỉm cười, nụ cười hiền lành y hệt hôm qua nhưng chứa đầy vẻ lỗ mãn, bà mày biết thừa mày hai mặt rồi cưng! Tôi lại nói tiếp:
- Đã vào lớp còn dám đi ra ngoài, tôi là người nằm trong danh sách đội sao đỏ đấy nhé?
- Thế à? Cậu làm tôi sợ quá - Cậu ta trưng ra cái vẻ mặt sợ hãi, chớp chớp mắt nhìn tôi.
- Biết điều thì vào lớp đi, kẻo chị mày trừ điểm bây giờ!!! - tôi tiếp tục ra oai, cho thằng này biến đi để tôi còn chuồn nhanh mà lên lớp.
Cậu ta chẳng nói chẳng rằng, cây thước trên tay cậu ta móc vào quai đeo cặp của tôi nhấc lên, nhìn nhìn sau đó nhếch môi nói:
- Đi học trễ, trèo rào, lên phòng hội trưởng hội học sinh.
"What the hell?" thằng này là thằng quái nào mà dám ra lệnh tự nhiên như thế?
- Ê ê!! - tôi xấc đầu lên hỏi - Ai cho phép cậu ra lệnh cho tôi hả?
Cậu ta bước đến gần tôi ve vãn, tay đưa lên vuốt nhẹ mấy lọn tóc còn lòa xòa bên vai của tôi, giọng điệu bỡn cợt:
- Hội trưởng hội học sinh!
- Hả?
Tôi trố mắt nhìn cậu ta, hội trưởng hội học sinh đang đứng trước mặt tôi sao? Cái quái gì chứ? Cậu ta mà hội trưởng hội học sinh sao?
- Hơ hơ ... cậu đừng gạt tôi chứ? Tôi dễ tin người lắm đấy ... hơ hơ - mặt tôi méo xệch nhìn ngu ngu như cái xe lu ấy.
- Không nói nhiều! Lên phòng hội trưởng hội học sinh.
- Cái ...
Tôi định phản bác nhưng nín ngay và luôn khi bắt gặp cái lườm sắc bén từ đôi mắt cậu ta.
Cậu ta đi trước tôi, tôi theo sau, bước nhẹ không một tiếng động. Tôi mỉm cười tà mị, muốn bắt chị mày ư? Không dễ đâu.
...
- Cậu tên gì? - cậu ta lên tiếng hỏi nhưng không thấy tôi trả lời - tôi hỏi cậu tê ... - vừa hỏi cậu ta vừa quay ra phía sau với vẻ mặt tức giận.
"CÁI QUÁI??"
...
...
- Ha ha ... bà mày chạy từ đời nào rồi cưng.
Trên đường đến phòng hội trưởng hội học sinh, tôi đi phía sau rất nhẹ nhàng, tại thằng cha đó ngu chả để ý gì hết cứ đi về phía trước mà không quay ra sau xem xét tôi thế nào? Thế là tôi chuồn từ khi nào không hay.
Tôi lom khom bước vào lớp. Cô giáo đang quay mặt lên bục giảng viết bài, có khi cô không phát hiện cũng nên.
Cả lớp nhìn thấy tôi ... chuẩn bị nhao lên nhưng tôi đưa tay lên miệng suỵt một tiếng tỏ ý "im lặng để bà trốn vào" ... thế là mọi người ngồi im theo dõi tình hình. Tôi vui mừng khôn siết, cô giáo này ngây thơ quá rồi. Ha ha.
- Thưa cô có bạn đi học muộn! - Giọng nói thằng cha Thế Bảo hách dịch vang lên làm tôi giật mình đứng tim.
Cô giáo lập tức quay người lại, mặt tôi tái mét, hận không thể ngay lúc này mà bay đến cào nát mặt tên Thế Bảo, không thì lột da, xẻo thịt, chặt xương của thằng đó luôn cũng được.
*****
- Tại sao số con khổ thế trời??? - Tôi gào lên đau khổ khi hai ngày nhập học đều phải quét dọn vệ sinh không công. Rốt cuộc vẫn là thằng cờ hó Thế Bảo, bà hận mày, bà ghét mày, BÀ THÙ MÀY!!!
Tại một khuôn viên trường rộng lớn toàn tán lá cây, một cô gái đang cầm cây chổi tốc hành quét, trường nhiều cây làm quái gì để bà mày quét đừ người vậy, thế mà ban đầu tôi còn thích được.
- Ôi trời trời trời!!! Trực nhật khổ quá nhỉ? Tội cô em quá!!
Thế Bảo từ xa đi đến, vẻ mặt hết sức hách dịch, tại sao trong trường này, trai đẹp lại toàn hách dịch thế hả??
- Đúng rồi, nhờ ơn thằng cờ hó nào ấy nhể? - Tôi nói móc.
- Thằng cờ hó nào thế? Phải nói là thằng này giỏi ghê - Thế Bảo không vừa càng đốp lại, câu nói của tôi bị cậu ta đè bẹp lép như con tép.
- Không không ... thằng cờ hó này bị mắc chứng tự sướng ấy!
Thế Bảo nghe đến thế cứng họng, tôi đắc ý nhếch môi. Cậu ta cười nhẹ bước đến gần, cúi xuống bên vai tôi mà thì thào:
- Lắc - chân!!!
- Trả đây cho bà! - Giật mình bởi câu nói, tôi bặm môi trợn mắt nhìn Thế Bảo. Cái lắc chân của tôi cậu ta cứ giữ khư khư trong tay, còn cứ mang nó ra ve vãn trước mặt tôi nữa chứ!
- Thái độ kiểu đó thì khó lắm - Thế Bảo lắc đầu tặc lưỡi.
Tôi điên tiết trong lòng, cắn môi hả họa, xuống giọng:
- Làm ơn trả lại cho tôi.
- Chưa chân thật cho lắm nhỉ?
- Hờ hờ ... Trả lại cho tôi đi mà.
- Chưa sâu sắc!
- Con lạy bố, đưa đây cho con, mau!!! - Tôi điên tiết giật mạnh lắc chân về, Thế Bảo bất ngờ bởi câu nói của tôi sơ hở nắm không chắc lắc chân đã bị tuột. Tôi trợn mắt liếc cậu ta một hồi mới bước đi.
May quá! Lấy lại được lắc chân thân yêu của mình rồi. Ở gần tên đó một giây một phút nào là cái lắc chân của tôi dính tạp mùi của Thế Bảo bấy nhiêu.
*****
- Ôi ... mệt quá!! Nóng quá!!! Hơ hơ - Tôi hì hục dồn hết công lực vào chân để đạp xe về nhà. Vốn định đi ô tô do quản gia lái nhưng tôi phải vận động nhiều cho khỏe cơ đùi, thế là quyết định cuối cùng tôi tự đi đạp xe đến trường với nỗi niềm hối hận dâng trào trong lòng bây giờ.
Mải miết đạp, không để ý kĩ trên đường, tôi bất chợt va vào mấy cục đá nằm lăn lóc trên đường mà té cái rầm.
- Chuyện quái gì vậy? - tôi gào lên ngay sau đó - Đứa nào quăng đá tùm lum trên đường vậy hả????
- Tôi thành thật xin lỗi nhé? Tôi không cố ý - Lại cái thằng hội trưởng hội học sinh đây mà, cậu ta đứng tựa người mình lên chiếc xe máy, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt trơ tráo nhìn tôi. Tôi có hỏi bạn bè sơ qua về thằng này rồi, cậu ta tên Đặng Khắc Duy, nổi tiếng với nhiều mưu mô quỷ quyệt để quậy phá học sinh vi phạm luật, vì Duy là hội trưởng hội học sinh nên thế, thầy cô cho cậu ta lộng hành luôn, thích làm gì thì làm, thật quá quách!
- Đặng Khắc Duy!!!! - tôi gào lên lần nữa.
- Có tôi, biết tên tôi rồi à? Nhanh nhể!
- Cậu có rảnh không mà ném đá ra ngoài đường thế hả?
- Tôi không có tội nhé! Tay nó tự ném bất chấp sự ngăn cản của não tôi luôn! Là thế đó! - Duy nhún vai lí sự hết sức vô lí, câu nói của cậu ta nó trái ngược nhau ghê!!
Máu tôi sôi sùng sục, hôm này là ngày bại não nhất trong đời tôi từ nhỏ đến giờ, tại sao tôi lại gặp cái loại người gàn dở như thế này được chứ?
Tôi dậm chân tức giận bước đến dựng chiếc xe đã ngã đứng lên rồi phóng cái vèo biến mất.
Về đến tận nhà, tay tôi vẫn còn đau nhức bởi vết thương khi ngã xe chà sát lên mặt đường, đúng là ngày xui xẻo!
- Cháu chào bác ạ!! - Có tiếng khách đến nhà nhưng tôi không màng vẫn mải mê ngồi ghế đọc truyện.
Mẹ tôi vui mừng rạng rỡ tiếp đón khách:
- Cháu đến chơi đấy à? Thật vui quá! My ơi, có khách đến nhà này con, ngồi dậy coi nào. - Mẹ dí dí người tôi, có khách đến mà nằm cái tướng bất lịch sự thế này khiến mẹ tôi nhíu mày.
Tôi uể oải, người còn lừ đừ.
- Vâng vâng ...
Tim tôi giật thót, đôi mắt mở to hết công sức, vị khách không khác gì tôi, ngạc nhiên tột độ.
Tôi trố mắt nhìn, dụi dụi con mắt, rồi lại trố mắt nhìn, miệng tôi há rộng ra "Lại thằng cha Thế Bảo? Rốt cuộc Trái Đất nó rộng cỡ nào thế hả???"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...