Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi


Sau khi bữa ăn kết thúc, Nhậm Thiên Bác đến trạm lương thực trước tiên, nói chuyện với trạm trưởng Vương, hy vọng có thể trực tiếp cắt đứt quyền đổi lương thực của Lục Tam Phong.

Đây là điểm chết của anh, chỉ cần trạm lương thực làm khó anh, công việc tồn đọng mấy ngày, mắt xích tài chính sẽ bị chặn đứng.

Trạm trưởng Vương thấy ông ta cả người ông ta đầy mùi rượu, lại nhìn mấy tư liệu mà Nhậm Thiên Bác thu thập kia, cầm lên cười ha ha, Lục Tam Phong bán lương thực cho trạm lương thực đều là hợp pháp đúng quy định, ông ta không cần phải làm khó.

Trạm trưởng Vương cũng phát giác ra vài điểm không thích hợp, nhưng không có ra tay, chuyện gì cũng sợ cái lỡ như, ông ta không muốn gánh vác cái loại lỡ như đầy nguy hiểm này.

Huống chi trạm lương thực đã cách tân, không còn là đơn vị lương thực như ban đầu, cơ chế thị trường bắt đầu chậm rãi được hình thành, kho lúa lớn như vậy, không thiếu một Lục Tam Phong.

Hôm sau trời vừa sáng, sau khi tiến hành khấu trừ thành chín đồng, trước xưởng của Lục Tam Phong lại lần nữa rồng rắn thành hàng, thể hiện ra một khí thế ngất trời.

Số hàng tốn toàn bộ cho lên xe, vài ngày trước đó, còn lo xuất hàng, giờ tăng thêm xe ngựa rồi, nếu như chỉ có chục thùng thì trên cơ bản rất khó đẩy hàng.

Nhưng hôm nay, dù số lượng bao nhiêu, cũng sẽ được chuyển đi.

“Anh Phong, Chu Hạo và những người đó nói để bọn họ bốc hàng trước.” Đầu To chạy tới nói.

“Bảo bọn họ xếp hàng, bây giờ đối xử công bằng, hiểu chưa?”

“Rất nhiều người đang nói anh đánh vợ của Chu Hào ở trung tâm thương mại, nói là nhằm vào họ.
Bây giờ lan truyền đi, nói rằng hai người kết thù oán.

Vừa rồi có người cầm đầu nói, không cho họ chuyên chở hàng hóa ở đây, họ sẽ đi nơi khác.”

Lục Tam Phong hừ lạnh một tiếng, châm điếu thuốc, không nói lời nào.

Hàn Dương đi tới, ngồi xổm bên cạnh Lục Tam Phong, nói nhỏ: “Ông chủ Lục, anh có nghe nói không, hôm nay nhà máy thực phẩm Vạn Nguyên đã chính thức bắt đầu sản xuất loại đồ hộp này của chúng tôi, tuyên truyền rất náo nhiệt, có điều bên ta cho khấu trừ chín đồng, cho nên đều chạy qua đây.”

“Không chỉ có vậy, còn có bốn, năm nhà xưởng nữa!” Đầu To bổ sung.

“Chiết khấu chín đồng, nhiều quá không?” Hàn Dương thầm nói: “Tôi thấy để lại sáu đồng đi.”

“Sáu đồng? Con khỉ!” Lục Tam Phong mở miệng nói: “Thời gian kiếm tiền ngon nghẻ qua rồi.
Biến động giá cả sẽ rất lớn, thậm chí hôm nay có thể là mười hai đồng.
Những chiếc xe lớn đó không đáng tin cậy, nói chạy là chạy, lượng buôn bán nhỏ cũng phải đi, về phần mấy nhà xưởng nhỏ kia, không cần để ý tới, tôi không ra tay, Nhậm Thiên Bác cũng sẽ đè chết bọn họ.”

“Nhưng lợi nhuận này giảm quá nhiều, giá trái cây địa phương lại tăng cao, cho bọn lợi chiết khấu cao quá.” Đầu To chút bất lực.

“Lúc này mới có bao nhiêu tiền, cạnh tranh giữa các thương nghiệp cỡ lớn, phất tay là cả tỷ, cả chục tỷ, một khi hình thành đế quốc thương nghiệp, đại chiến mở ra, cho dù có cả trăm tỷ, cũng chỉ thành pháo hội.”

Trăm tỷ?

Vẫn là pháo hôi?

Đầu To và Hàn Dương nghe mà trợn mắt, bây giờ tìm cả nước cũng không có ai có được cả trăm tỷ, bọn họ không có các này tưởng tượng được cảnh tượng kia.


Lục Tam Phong biết rằng sự cạnh tranh trên thị trường đã bắt đầu, trên thực tế, thời điểm Nhậm Thiên Bác ngăn cản anh, đã chủ định tình hình hiện tại.
Quả nhiên, vào lúc một giờ chiều, bên Vạn Nguyên đã đổi chiết khấu thành chín đồng mười lăm xu.

Xe chở hàng ở nhà xưởng chạy mất tăm mất tích, chỉ còn lại một vài người bán hàng nhỏ lẻ, trên xe kéo là rau củ, hoa quả, thuận tiện đẩy thêm đồ hộp bán.

Hàng hóa lại bắt đầu chất thành đồng, Đầu To cũng gấp, công nhân cũng có chút khó hiểu, thầm thì thầm không biết có phải nhà xưởng của mình sắp phá sản không.

“Anh Phong, nhóm của Chu Hào đều bỏ chạy, đúng là không có nghĩa khí gì.
Ngày thường cùng gọi anh xưng em với em, bây giờ chỉ vì mười lăm xu mà chạy mất.” Đầu To hùng hổ nói.

Lục Tam Phong thấy anh ta như vậy thì cười, mọi người đều nói bạn nhậu, anh ta thì ngay cả rượu thịt của người ta cũng chưa được ăn, dám xưng anh gọi em, đúng là chất phác.

“Anh Phong, anh còn cười nữa?”

“Lo lắng có thể giải quyết vấn đề sao? Còn không bằng vui vẻ một chút!” Lục Tam Phong nhìn những người bán hàng nhỏ xung quanh, thầm nghĩ hẳn là Nhậm Thiên Bác còn có chuẩn bị phía sau.

Trạm lương thực vẫn thu lương vào buổi sáng, cho thấy ông ta vẫn chưa cắt đứt đường dây bên trạm trưởng Vương, điều này khiến lòng Lục Tam Phong bình tĩnh lại.

Trong văn phòng trưởng xưởng của nhà máy Vạn Nguyên, Nhậm Thiên Bác ngồi trên ghế ông chủ rộng rãi, phía sau là một bức tranh chữ, viết “tài nguyên trải rộng”, trang trí có mấy phần xa hoa.

Ngồi đối diện với ông ta là Chu Kiến Quốc và Tôn Long Bần, Chu Kiến Quốc nói: “Sếp Nhậm giàu có lại quyền lực, vừa ra tay liền hạ được anh ta.

Cũng chỉ biết giả thần giả quỷ lừa vài người, tôi cũng là mù mắt mới nhận dạng anh em thế này.”

“Đúng đây, anh ta sao xứng so với sếp Nhậm, một sợi lông chân của sếp Nhậm cũng đủ đè bẹp anh ta.”

“Nhất định rồi, việc đóng của chỉ là sớm muộn thôi!” Ngô Nhân Vũ đứng ở một bên nghiến răng nghiến lợi: “Cái loại hàng như Lục Tam Phong, chỉ là gặp may, bây giờ vận cứt chó của anh ta hết rồi, tôi nghe nói, chẳng còn xe hàng nào đến chỗ anh ta nữa rồi.”

Nhậm Thiên Bác rất hưởng thụ mấy lời xu nịnh, nhưng ông ta cũng là lão giang hồ, biết rõ đạo lý, sư tử về thỏ cũng phải dùng toàn lực, liếc mắt nhìn về phía Chu Kiến Quốc, hỏi: “Anh ta dùng nhà của cậu đúng không?”

“Đúng vậy!”

“Anh ta lừa anh nhiều như vậy, anh còn cho anh ta mượn nhà, đây có phải là quá ức hiếp người không?”

Chu Kiến Quốc tức giận, đứng dậy quát: “Bây giờ tôi đuổi anh ta đi, chết tiệt, lừa người quá đáng.”

“Đây mới gọi là người trẻ tuổi chứ.”

Hàng hóa lại bắt đầu chất thành đống, Đầu To ngồi xổm ở cửa với vẻ mặt buồn bã, Lục Tam Phong băn khoăn không biết có nên về nhà ngủ một giấc không, lúc này có một chiếc xe máy từ xa phóng tới.

Khi nhìn thấy Chu Kiến Quốc, Lục Tam Phong âm thầm cười, nghĩ thầm giấc này không ngủ được rồi, cây đao Chu Kiến Quốc này, anh vẫn phải dùng.

“Lục Tam Phong, tao hạn cho mày sáng mai dọn ra ngoài cho tạo, nếu không đừng trách tạo không khách sáo!” Chu Kiến Quốc dùng ngón tay chỉ thẳng mặt Lục Tam Phong, mắng: “Mẹ nó, đây là nhà của tôi, biết chưa?”

Đầu To đứng lên nói: “Tại sao anh lại nói chuyện với anh em như thế? Lúc trước đã nói cho dùng nhà miễn phí mà ?”

“Cút mẹ nó qua một bên, cái anh em chó má gì, tao nói cho mày biết, sáng mai còn không đi thì đừng trách tao!” Chu Kiến Quốc lớn tiếng nói.


Tôn Long Bận ở bên cạnh cũng chêm vài câu.

“Nhậm Thiên Bác bảo hai người tới à?” Lục Tam Phong hỏi.

Chu Kiến Quốc vừa định nói đúng vậy, Tôn Long Bản lại thông minh hơn một chút, vội vàng cướp lời: “Không có, chính tụi tao muốn thu lại nhà, mày đây là đang chiếm đoạt, biết không?”

“Tôi không rời đi đấy, cậu có thể làm gì tôi? Lúc đó cậu đã đồng ý với tôi rồi, thỏa thuận cũng tính lời nói, có gan thì đi tố cáo tôi đi!” Lục Tam Phong cười mỉa mai nói: “Về phần các người nghĩ ra chiêu khác thì cứ tới.”

“Được, không xem tạo ra gì, có xảy ra chuyện thì cũng đừng trách tao!” Chu Kiến Quốc âm độc nói.

“Không thành vấn đề, nếu xảy ra chuyện gì thì tính lên đầu cậu, tôi bỏ ra mười lăm triệu muốn một cái chân của anh, anh cảm thấy có mua được không?” Lục Tam Phong nhìn anh ta tươi cười, chỉ là nụ cười này khiến cho Chu Kiến Quốc không rét mà run, mặt trời đã khuất bóng mà mồ hôi lạnh vẫn ướt sũng cả người.

Mười lăm triệu?

Đủ chứ, thậm chí giá này có chút dọa người.

“Mày chờ đấy!” Chu Kiến Quốc bỏ lại một câu, nghiêng đầu quay sang chỗ khác.
Trên đường trở về, Tôn Long Bẫn khó chịu nói: “Quá kiêu ngạo, anh ta từng là kẻ theo sau mông của chúng ta cơ mà, nhất định tìm người phải dạy cho anh ta một bài học!”

“Tìm ai?” Chu Kiến Quốc giận dữ hét lên: “Nếu như theo lời anh ta nói, mười lăm triệu mua một cái chân của tao, mẹ nó, mày không thèm đếm xỉa đến tao rồi à?”

Tôn Long Bận không nói, vì bây giờ Lục Tam Phong đúng là có thể lấy ra mười lăm triệu, bọn họ không xứng chiến đấu với người ta rồi!


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui