Hai người vào văn phòng nói đủ chuyện trên trời dưới đất, tâm trạng vui vẻ, vượt qua nạn kiếp này, thực phẩm Phong Giai về cơ bản đã có chỗ đứng, với những doanh nghiệp trên thị trường hiện nay, không ai có thể đánh bại được nó.
“Nghe nói mấy tỉnh phía nam cũng có thể tiến đến?” Lục Tam Phong ngồi xuống hỏi.
"Đúng vậy, nhưng giao thông là một vấn đề.
Khu vực đồng bằng sông đều được bao phủ bởi các nhà máy Phước Châu, có thể tìm được một số thành phố.
Trừ khi các nhà máy được xây dựng ở Đồng bằng sông Châu Giang, nếu không chi phí vận chuyển rất cao.
Chi phí vận chuyển bắt buộc là gần bằng giá đồ ở địa phương.
có cảm giác như nó sẽ là một mức thuế vô hình.
" Cao Chí Dũng chậc lưỡi và nói: "Tôi đang nói về vấn đề này với giám đốc Đỗ, và anh ấy nói rằng nhà máy từ từ cũng sẽ được xây dựng trong tương lai thôi." “Không cần phải xây nhà máy!” Lục Tam Phong không cần suy nghĩ liền nói, những nhà máy này là đủ rồi, xây thêm chỉ có thể là gánh nặng.
"Vậy thì chúng ta từ bỏ thị trường phương Nam sao? Nếu thế sao anh lại chịu sức ép trong thời gian dài như thế để làm gì?" Cao Chí Dũng hỏi với vẻ mặt mông lung.
"Chi phí quá cao và lợi nhuận về sau quá ít.
Mình có thể bắt đầu từ mô hình khuôn mẫu.
Tuy mình không có nhà máy ở phía nam, nhưng Wahaha có.
Đến lúc đó làm bên đó nhượng lại nhà máy sản xuất" “Hả?” Cao Chí Dũng sững sờ, nói: “Bây giờ phiền phức như vậy, có thể ưng thuận được sao?” "Xem anh kìa, không hiểu cách chơi của người làm ăn kinh doanh rồi.
Chỉ cần có tiền, không gì là không thể được.
Như một điều kiện để trao đổi, mình cũng có thể cung cấp lượng công nhân cho họ ở phía bắc.
Hơn hết mình hiểu được rằng năm nay là một năm quá sức, trước hết mình cần củng cố vững chắc lại thị trường của mình, sau đó sẽ dần tiến vào, đối phương chắc chắn cũng sẽ như vậy, cho nên chuyện này sẽ là phương án giải quyết hay nhất.
" "Anh phải nhớ rằng về sau, trong việc kinh doanh, có thể tiết kiệm được gì thìa phải tiết kiệm và theo đuổi việc tối đa hóa lợi nhuận, nhưng có một thứ, liên quan đến nhân phẩm và không được bán rẻ nhân phẩm của mình, sự tôn trọng của công ty, và phẩm giả quốc gia đều là ở kinh doanh.
Kinh doanh, nhưng một số thứ tiền bạc không thể đánh đổi được."
Cao Chí Dũng trầm ngâm gật đầu, những lời này đều được anh ta khắc sâu trong lòng, anh ta cảm thấy sự hiểu biết về kinh doanh của Lục Tam Phong ngoài sức tưởng tượng của mình.
"Nói chuyện khác đi, vụ kiện sao rồi? Không phải nói là muốn hòa giải sao, hòa giải bằng cách nào?" Lục Tam Phong hỏi.
"Hiện tại bên kia đã có hai vụ việc ra tòa và luật sư của mình cũng đã nhận một vài vụ.
Đó là về chế phẩm sinh học, bị cho là vi phạm và bên kia cũng đã đưa ra công thức và cấu trúc phân hủy, làm cho bên mình có thể ngừng sản xuất và bồi thường chi phí mười bảy tỷ, còn việc tuyên truyền sản phẩm, mình sẽ quảng cáo rằng trẻ em uống men vi sinh sẽ ăn ngon miệng hơn, từ từ tiếp cận người tiêu dùng.
Vụ việc bên mình vẫn chưa mở phiên tòa.
" “Chỉ là thẩm phán chưa đưa ra quyết định cuối cùng” Lục Tam Phong từ trong túi móc ra một điều thuốc châm để lên bàn, trầm mặc một hồi mới nói: “Hai phương án hòa giải là có ý gì?" "Viện trưởng Mã đã liên lạc với tôi vài lần và nói rằng đây là một vấn đề khó khăn.
Theo liên lạc hiện tại giữa hai bên, bởi vì vẫn chưa mở phiên tòa, nên mình hãy chỉ ra một số tiền mặc khác cho dù vụ kiện." "Chi tiền? Vụ án còn chưa giải quyết xong, lại bảo chúng ta chi tiền, sao có thể thể được? Đã quyết định rồi sao?" Lục Tam Phong có chút tức giận, nhưng đây là chuyện bình thường, hỏi: "Chi bao nhiêu?" “Tôi có biết vị phó tổng giám đốc bên kia nên về nhà đã gọi điện thoại hỏi chuyện nhưng họ quay lại bảo chỉ một số tiền khiến cho chúng ta đăng tin xin lỗi khắp các tỉnh thành trên cả nước.” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Lục Tam Phong nhưởng mày, sắc mặt trở nên ảm đạm, nói: "Muốn làm nhục mình sao? Ồ, hắn muốn chơi thì tiếp tục chơi với hắn.
Ta có bảy mươi tỷ đủ để chơi cùng đến mùa đông luôn." "Hôm đó nghe được tin này, tôi cũng rất nóng.
Ngày hôm sau tổng giác đốc Tôn gọi điện cho tôi và nói rằng anh ấy biết rằng sau khoảng thời gian áp lực như vầy, số tiền lưu động của mọi người không đủ, tùy tiện giải thích vài ba câu, chủ yếu là để tiết kiệm tiền"
Lục Tam Phong cười lạnh đáp: "Không có năng lực của người làm chuyện lớn, ý của viện trưởng Mã như thế nào?" "Anh ấy nói đây là việc anh ấy có thể làm, còn có một cuộc hòa giải riêng.
Hai bên đều rút đơn kiện.
Ngày đó người ta nói rất rõ ràng, chính là ai có mối quan hệ giỏi thì thắng, nếu không lỡ mất thời cơ đi tranh xuống phía Nam.
Lục Tam Phong xua tay lại ngáp một cái: "Cho tôi được nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi.
Mấy ngày nay tôi không quan tâm mấy chuyện này, để tôi ngủ một chút, tôi hiện còn đang cân nhắc xem có nên ra ngoài du lịch hay không đây." "Vâng, thời gian này khá là nóng, tốt nhất là nên đi biển và ăn hải sản." Cao Chí Dũng đề nghị.
“Vậy tôi đây có nên nghỉ phép không nhỉ?” Trương Phượng Tiên vội vàng chạy tới, cao hứng hỏi.
“Cô muốn nghì thì cứ việc nghỉ, đâu ai có thể quản được cô.” Lục Tam Phong nhìn cô ta, làm cho mọi ý tưởng lóe lên trong đầu cô liền bị từ chối.
Trong khoảng thời gian này, sự phát triển của Trương Phượng Tiên vẫn đang ngày càng tiến bộ, cô ta có thể tự mình cảm nhận được, Lục Tam Phong đã để cô ta làm rất nhiều việc, thậm chí là một số điều khoản đàm phán kinh doanh và chiêu đãi.
"Anh nói thế thì, tôi sẽ tranh thủ nghỉ trước nhé, có thể một hai tháng sau sẽ quay lại làm việc, anh mau thanh toán lương cho tôi, nếu chưa có tiền thì đưa trước cho tôi năm trăm triệu, còn lại năm trăm triệu sẽ tính sau." "Năm trăm triệu chỉ có thể đưa cho cô một trăm tám mươi triệu.
Gần đây, tài chính của xưởng đang eo hẹp.
Sắp tới tôi sẽ mua xe cho giám đốc Cao nên cần tiết kiệm một số tiền." Lục Tam Phong cầm lấy một tờ giấy trên bàn, viết một dòng, đóng dấu, đưa cho cô ta rồi nói: "Qua phòng tài vụ lấy tiền đi." “Một trăm tám mươi triệu?” Trương Phượng Tiên thất lên.
“Không muốn à, vậy thì quên đi, để tôi mua xe” Cao Chí Dũng đưa tay đón lấy nó với vẻ mặt trêu chọc.
“Đi chết đi!” Trương Phượng Tiên giật lấy nó, nhìn về phía Lục Tam Phong nói: “Xem như anh lợi hại”
Mười giờ sáng, Lục Tam Phong đi dạo quanh nhà máy, không có việc gì làm, mười giờ ba mươi đi chợ, dự định mấy ngày nay tự thưởng cho bản thân một khoảng thời gian nghỉ ngơi thật tốt.
Cao Chí Dũng cho biết buổi chiều phải sử dụng xe nên Lục Tam Phong giao lại cho anh ta, anh thì tự chạy xe máy, thời tiết nóng nực nên lái xe hóng gió cũng khá thoải mái.
Chạy xe máy đến nhà, đến một ngã tư, anh chợt nghe phía sau có người gọi: "Lục Tam Phong? Thằng điên?"
Lục Tam Phong quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên mặc quần áo sặc sỡ, đi xe Suzuki 125, vẻ mặt ngông cuồng, anh không nhớ được người này là ai.
"Anh là ai?" "Tôi mà anh cũng không nhớ sao, Chu Kiến Quốc, anh nhớ lại đi? Vào tháng 3 năm ngoái, hai mình đến phòng bi-a và sân trượt băng để tiêu tiền.
Khi xong việc, anh đãi cô gái mà anh đang tìm kiếm.
Quên rồi sao?” Chàng trai với dáng vẻ thô tục cau mày đáp.
Một người đàn ông đi xe máy bên cạnh Lục Tam Phong nhìn anh một cái, không biết xấu hổ lẩm bẩm, vặn ga bỏ đi.
"Tôi nhớ ra Chu Kiến Quốc, nhưng anh thì tôi không có ấn tượng cho lắm." "Bỏ Chu Kiến Quốc đi.
Nghe nói anh cùng tổng giám đốc Nhâm gì đó hợp tác với nhau.
Đầu tư gần trăm triệu, toàn bộ lỗ vốn.
Hiện tại ngay cả mọi người cũng không tìm được.
Tôi nghe ông ta nói anh giàu sụ rồi mà? Sao lại chạy chiếc này?” Đối phương đánh giá Lục Tam Phong.
"Cũng không lời là bao, anh trông cũng có của chiếc xe của tôi không đáng bao nhiêu tiền, chiếc này của anh cũng phải mười lăm triệu nhỉ?" "Cái gì mươi lăm triệu, ba mươi triệu, tôi đang cưỡi dưới mông hơn ba chục triệu đấy, anh biết tôi là ai không?"
Lục Tam Phong vẻ mặt xấu hổ nói: "Tôi có chút chuyện, khi nào có cơ hội lại nói chuyện.
“Cái quái gì chứ, anh cầm đồ ăn như thế này, không phải là về nhà nấu cơm sao, nói cho anh biết, tôi tên Hàn Thiệu Huy, anh nhớ không?” Bên kia hỏi.
Lục Tam Phong ngẩn ra, trong đầu quả nhiên tìm được chút ký ức về Hàn Thiệu Huy, gật đầu lia lịa: "Ừ, nhớ rồi, có thời gian lại nói tiếp nhé." “Đừng vội, anh có biết bây giờ anh đã bỏ qua một cơ hội làm giàu không, tôi không còn là tôi của năm ngoái nữa, nhìn tôi đi.
Bên kia đầy kiêu ngạo vỗ về chiếc xe máy dưới mông anh ta.
Kéo ra một máy nhắn tin từ phía sau.
"Anh xem, tôi hiện tại không phải là dạng hồ đồ vớ vẩn nữa, tôi đang bắt đầu kiếm tiền, muốn phát tài không? Anh trai, tôi giúp cho!"
Lục Tam Phong từ chối bằng một nụ cười, nhưng người bên kia không chịu để anh đi.
"Tôi thật sự về nhà nấu cơm, như thế này đi, tôi để lại số điện thoại cho anh, chúng ta có thời gian sẽ nói chuyện sau." "Đừng, tôi cảm thấy được anh là đang xem thường tôi, còn nhìn tôi như người của những năm trước.
Có câu nói nhìn người phải nhìn thật kĩ sau ba lần." “Sao cơ?” Lục Tam Phong nhất thời không có phản ứng lại lời anh ta nói, sửng sốt một hồi, ngập ngừng hỏi: “Ý có phải là nên thay đổi cách nhìn sau ba ngày để cư xử với nhau?" "Đúng vậy, nhìn người thật kĩ."
Lục Tam Phong:...
"Tôi hiện tại rất ổn" "Bây giờ tôi cũng là đang kinh doanh một cách đàng hoàng nghiêm túc, như thế này đi, để tôi đưa anh về.
Có việc thì tìm anh.
Anh sẽ không trì hoãn mọi việc.
Tôi cũng thích tính khí của anh.
Những người khác có muốn hợp tác với tôi, tôi đều không thích."
Lục Tam Phong thực sự bị anh ta làm cho choáng váng, chỉ có thể gật gật đầu hứa hẹn, anh ta liền đi theo đưa tiễn đến nhà, thấy anh bước vào cửa mới yên tâm rời đi.
Buổi trưa, sau khi làm năm sáu món, Giang Hiểu Nghi mở cửa bước vào, kêu to: "Ba làm nhiều đồ ăn ngon quá nhỉ!" “Rửa tay, ăn cơm đi.” Lục Tam Phong đi ra khỏi phòng bếp, nhìn Giang Hiểu Nghi một cái, trông thấy cô hồn bay phách lạc, liền hỏi: “Sao vậy?” “Em đến bệnh viện kiểm tra rồi, em không có thai, do dạ dày khó chịu thôi.” Giang Hiểu Nghi ngồi xuống có phần thất vọng.
"Không có thai cũng không sao, sao dạ dày lại khó chịu thế?" “Em đến nói chuyện với bác sĩ, và họ nói rằng em có chồng lâu như thế hẳn là mong muốn có con quá" “Sao cơ? Em muốn có con à?” Lục Tam Phong ngồi xuống nhìn cô: "Không có thai có thể là do anh.
Chuyện này cũng liên quan đến đàn ông mà, có thể do thức khuya, uống rượu, và lịch trình sinh hoạt thất thường." "Con muốn có em trai.
Sao nhà bạn con có một người em trai, nhưng con không có em trai.
Nhà người ta đều có anh em trai mà." Như Lan chạy ra và hét lên muốn có các anh em với mình.
"Con im lặng trở về phòng đi." “Anh định nghỉ ngơi trong khoảng thời gian này.
Không sao đâu.
Chúng ta đều sẽ cố gắng mà." Lục Tam Phong nhìn cô và nói nhỏ vào tại cô: "Anh nhất định sẽ cố gắng hết sức.
"Anh chẳng nghiêm túc chút nào, e rằng là do em." "Sao thế được? Cho dù là vấn đề của em, cũng có thể chữa khỏi.
Mau ăn đi, buổi chiều là quên hết những chuyện này" Lục Tam Phong nhưởng mày nói: "Buổi chiều cố gắng "Đi chết đi."
Một gia đình ba người đang ăn cơm, nhưng Lục Tam Phong có thể rõ ràng cảm giác được Giang Hiểu Nghi có chút lơ đãng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...