Tiểu Nhiễm quét mắt một lượt đánh giá người đàn ông trước mặt, tuổi của anh ta so với anh chắc hẳn không chênh lệch bao nhiêu.
Gương mặt cũng khá điển trai, ngũ quan hài hoà nhưng nhìn không chính chắn, hoàn toàn trái ngược với vẻ nghiêm túc, lạnh lùng của Tiêu Tư.
- Chào người đẹp, có hứng uống một ly không?
- Tôi không biết uống rượu
Cô từ chối, không phải là cô không biết mà là hiện tại còn đang trong giờ làm việc đấy, để Tiêu Tư biết chắc chắn sẽ cắt tiền lương của cô cho coi.
- Ồ, vậy mà lại không biết uống rượu sao, hay là rót rượu cho tôi cũng được
Bạch Thương Lãng lại dùng điệu bộ chẳng mấy nghiêm túc mà nói với cô, Vương Tiểu Nhiễm có chút không vui nhưng cố nhịn xuống, hợp đồng mới là quan trọng.
" Muốn đấm tên này ghê, Vương Tiểu Nhiễm à, phải nhịn, nếu không tiền lương tháng này của mày theo gió bay mất đó!!"
- Bạch thiếu gia, anh đùa hơi quá rồi, nơi này để bàn công việc
- Người đẹp đừng nóng giận, cứ từ từ đã
- Con mắt nào của anh thấy tôi nóng giận vậy?
Cô có nặn ra nụ cười máy móc đáp lại anh, Bạch Thương Lãng cứ như cố tình chọc cô điên vậy.
- Tiểu Nhiễm à, chỗ quen biết cả, em đừng có nổi cáu như vậy
- Chúng ta thân lắm sao, anh gọi tên tôi làm gì
- Hai nhà Vương, Bạch chúng ta chẳng phải rất thân sao
- Thì liên quan quái gì đến tôi?
- Em đừng giả bộ, Vương tiểu thư của chúng ta là người thông minh, chắc sẽ hiểu tôi đang nói gì
Thì ra tên đàn ông này biết thân phận của cô rồi, nhưng nó cũng không nói lên được điều gì cả.
- Nếu đã biết thân phận của tôi rồi thì sao, có liên quan gì đến hợp đồng này
- Quả thật có liên quan, muốn tôi kí hợp đồng này cũng được,có điều phải có điều kiện
- Điều kiện gì?
- Gả cho tôi, em thấy sao
- Gì chứ?!
Cô giật mình hỏi lại, có ai nói cho cô biết tên này bị gì không, sao tự dưng đòi cưới cô làm gì.
Mà cũng có khả năng, vì lợi ích của gia tộc, cưới cô cũng coi như khả thi, nhưng mà anh ta không biết cô cùng Tiêu Tư sắp kết hôn sao?
- Tôi cho em thời gian suy nghĩ đấy
- Không cần suy nghĩ nữa, hợp đồng này không nhất thiết phải kí nữa đâu
Tiêu Tư đi đến sau lưng cô, Tiểu Nhiễm ngoái đầu lại nhìn, ở góc độ này nhìn anh quả là mê hoặc người khác a!
Trái ngược với ánh mắt si ngốc cô nhìn anh, anh đưa đôi mắt địch ý nhìn Bạch Thương Lãng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
" Bạch Thương Lãng, tốt lắm, tôi vừa sơ hở thì lại đánh chủ ý lên người cô ấy, xem ra là còn chưa từ bỏ"
Cô nhìn hai người đàn ông không khỏi có điểm khó hiểu, ánh mắt địch ý của anh cùng ánh mắt thách thức của Bạch Thương Lãng là như thế nào?
Hai người có thù hằn gì với nhau sao vừa gặp đã nghe mùi thuốc súng như thế này.
- Này, hai người có cần nhìn nhau đến mức đó không chứ
- Cần!
Hai người đàn ông vậy mà lại đồng thanh đáp, cô bất lực ngồi yên trên ghế tiếp tục nhìn hai người, cứ xem như cô là người thừa đi!
- Bạch Thương Lãng, tôi cảnh cáo cậu, tránh xa cô ấy ra
- Tôi không tránh đấy thì sao
- Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo với cậu
- Anh nghĩ anh làm gì được tôi chứ, tuy gia tộc tôi không bằng anh nhưng không dễ đối phó như anh nghĩ đâu
Cô thở hắt ra một hơi, làm gì mà đến chuyện liên quan đến gia tộc dữ vậy? Cô thề chuyện ngày hôm nay xảy ra cô không biết gì cả, tốt nhất đừng kéo cô vào đấy!
Quán bar có chút ồn ào, cô ban đầu có chút khó chịu không hiểu sao Bạch Thương Lãng lại hẹn đến đây.
Có điều bây giờ ở chỗ nào không quan trọng, miễn có anh tới không khí liền trở nên bức bách rồi.
- Hai người từ từ nói chuyện, tôi xin phép về trước đây
Ban đầu cô còn ngồi đấy nhưng một tiếng đồng hồ trôi qua liền không thấy hai người có động thái muốn rời đi.
Mông của cô không trụ được nữa đâu đấy, ngồi lâu quá rồi mà hai người kia không bị gì, nói thật cô quá thán phục bọn họ ấy chứ.
Vả lại sắp tới giờ tan làm rồi đấy, cô phải tranh thủ về nhà ăn cơm nữa, chuyện ăn uống không thể chậm trễ được đâu.
- Không được, em phải ở lại đây
" Phiền thật chứ, tôi ở lại đây làm quái quỷ gì chứ...
...Ông trời ơi, ông làm ơn đưa tên Bạch Thương Lãng kia cút khỏi đây giùm cái đi a! "
Trong lòng Vương Tiểu Nhiễm gào thét, lão bản bảo cô ở lại làm sao cô dám rời đi đây.
Tiêu Tư cũng thật là, muốn ra oai phủ đầu với Bạch Thương Lãng thì cứ một mình ở đây đi, bắt cô ở lại cùng làm cái gì.
Đúng là đầu óc của mấy vị sếp lớn trẻ tuổi như bọn họ hỏng cả rồi!
- Hôm nay chúng ta tạm đình chiến, ngày khác lại tái chiến
Bạch Thương Lãng đột nhiên yêu cầu dừng lại, nãy giờ hai người đấu uống rượu, chắc là anh ta trụ không nổi rồi.
- Bạch thiếu, anh về trước đi
- Vậy Tiểu Nhiễm, tạm biệt nhé
Anh ta loạng choạng đứng dậy được trợ lý dìu đi, Tiêu Tư cũng đứng dậy như có vẻ cũng đã say.
Trợ lý của anh cũng định đến đỡ nhưng bị Tiêu Tư đưa tay ngăn lại.
- Không cần, tôi chưa có say
Trợ lý Uông nhìn liền hiểu ý, chắc chắn là Tư tổng đang giả vờ đây mà, mà phải công nhận anh diễn giỏi thật.
" Tư tổng ơi, anh biết lợi dụng thời cơ thật, có điều chúc anh thành công...
...Còn bây giờ... tan làm rồi, về nhà thôi hehe"
Uông Lăng Trác nói đến tan làm liền tốc độ nhanh không ai bì kịp, Tiểu Nhiễm gọi với theo nhưng chẳng mấy chốc liền không thấy người đâu.
- Tư tổng, trợ lý của anh cưỡi cân đẩu vân à, nhanh thật đấy!
- Sở trường của cậu ta là tốc độ đấy, trong mọi mặt gần như chẳng nổi trội, mỗi cái này là giỏi
- Ồ, này, cẩn thận ngã đấy
Mỗi bước đi anh đều không vững, hết ngã sang trái lại ngã sang phải, cô có phần lo lắng chạy đến đỡ anh.
- Tôi không có say đâu
- Không có say sao còn đi loạng choạng vậy
- Không biết
- Vậy chính là say rồi đấy
- Vậy à
- Đúng rồi, say rồi thì anh phải nghe lời tôi đấy, nếu không tôi bỏ anh lại đây cho mấy con hổ cái háo sắc ăn thịt đó!
Tiểu Nhiễm bắt đầu dụ dỗ, doạ anh, nếu như bình thường cô còn e dè nhưng hôm nay cô nhất định phải trêu anh cho tới cùng.
- Em không được bỏ anh lại đâu, anh sẽ ngoan
- Được, vậy chúng ta về thôi
Nghe được câu trả lời của anh cô có cảm giác thành tựu nha, Tư tổng hôm nay thành ra như này trái lại còn có một phong vị khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...