Mới sáng sớm Vương Tiểu Nhiễm đã rời giường chuẩn bị hành lý trở về nước, Tiêu Tư đứng một bên lắc đầu nhìn cô bận rộn. Vốn dĩ là anh định giúp cô thu dọn nhưng cô lại không chịu, mới sáng sớm đã nháo nhào dọn đồ.
- Xong rồi, chúng ta ra sân bay đi
- Em từ từ đã, còn chưa đến giờ mà
Anh dở khóc dở cười, nhìn Tiểu Nhiễm có giống đứa trẻ không chứ, mới có mấy ngày mà nhớ nhà đòi về rồi.
Mấy ngày hôm nay anh cảm thấy như cô đang bất an không được vui vẻ, chỉ là anh có hỏi ra sao cô cũng không chịu nổi, thật khiến người khác lo lắng.
- Được rồi mà, em ngồi xuống đó ăn chút gì đi đã, bữa sáng em còn chưa có động đến một chút nào đâu
- Em không đói, anh ăn đi
- Ngoan, nghe lời đi mà, ăn một chút thôi cũng được
Tiểu Nhiễm thấy mình đúng là có hơi thái quá, cô thở hắt ra một hơi rồi chậm rì rì ngồi vào bàn ăn.
Đúng là khi tâm trạng con người ta không tốt thì như thể thời gian trôi qua rất chậm, cô nhìn từng phút từng phút trôi qua mà tặc lưỡi cuối cùng quyết định ra ngoài hít thở chút không khí trong lành.
- Không phải chứ, đang là cái tình huống gì đây?
Cô đưa tay ra hứng từng giọt nước đang rơi xuống, bầu trời bắt đầu kéo mây đen, thể nào thời tiết xấu như vậy chuyến bay sẽ bị huỷ cho mà xem.
Quả nhiên cái gì đến rồi cũng sẽ đến, cơn mưa rào kéo dài mãi chưa thấy ngừng, toàn bộ chuyến bay đều bị hoãn lại chờ khi thời tiết tốt lên mới có thể cất cánh.
- Không sao mà, chậm trễ mấy ngày không có chuyện gì đâu, để anh gọi cho ba mẹ báo tin nha
- Ừm, đành vậy thôi
Đối với chuyện này dù muốn đến đâu cũng không thể về ngay được, chắc là do cô nghĩ nhiều rồi, ở nơi này làm sao có thể xảy ra chuyện gì được.
Vương Tiểu Nhiễm kéo rèm cửa, cô ngồi thất thần ngắm mưa rơi bên ngoài cửa sổ, thành phố này toạ lạc ở một nơi phải gọi là có núi non, có biển cả, thời tiết lại ôn hoà dễ chịu, tuy lần này đến xui xẻo gặp phải trời giông bão nhưng không thể phủ nhận lựa chọn nơi này Tiêu Tư phí không ít công sức.
Tiểu Nhiễm ngồi ngắm mưa, Tiêu Tư bên cạnh thì lại im lặng nhìn cô chăm chú giống như là muốn nhìn ra nỗi bất an ở trong lòng cô, vốn dĩ anh hứa cho cô một tuần trăng mật vui vẻ nhưng hiện tại tâm trạng của cô lại nặng nề như vậy, anh cũng không biết phải làm gì.
Bóng tối bao trùm lên bên trong một căn nhà cũ nát, chỉ thấp thoáng thấy hai bóng người ẩn hiện.
- Lần sau hẹn nơi khác đi, tại sao lại phải đến nơi tồi tàn này chứ
- Cô tưởng tôi muốn lắm sao, hiện tại còn đang bị truy nã, để bị bắt coi như là tiêu đời
- Hừ, quên mất anh đang là tội phạm bị truy nã
- Cô đừng có nói bằng cái giọng điệu đó
Diệp Thế Hiên giọng nói có chút bực bội, anh ta ghét nhất là có người nói với mình bằng giọng điệu khinh thường đó.
- Được rồi, gương mặt mới của cô dùng có tốt không?
- Đừng nhắc nó với tôi, dựa vào đâu tôi phải giống với cô ta chứ, cho dù tôi giống cô ta đi nữa thì Tiêu Tư sẽ không để ý đến tôi đâu
Đối với việc anh ta nói Bạch Duệ Hi tỏ vẻ không hài lòng, bảo cô làm thế thân cho người khác làm sao cô ta vui cho được, huống hồ người còn đang ở bên cạnh, một thế thân như cô ta làm sao có thể chen chân vào.
- Nếu như để cô ta biết cô ta mới là thế thân thì sao
- Nhưng tôi mới là thế thân mà
- Có bộ não chỉ để trưng bày mà chửi ngốc thì lại tự ái, con người cô đúng là chẳng ra cái dạng gì
- Nói gì thì nói không có mắng người nha, ý anh là gì mau nói đi
- Chỉ cần cô khiến cô ta nghĩ bản thân chỉ là thế thân, với tính cách của cô ta nhất định sẽ tự động rời đi, đương nhiên tiếp theo chính là cơ hội của cô rồi
- Anh nói cũng có lý, nhưng mà làm sao tiếp cận cô ta đây
- Chuyện đó là chuyện của cô, tự mình động não đi
- Không nghĩ ra thì nói thẳng đi, ra vẻ cái gì chứ
Bạch Duệ Hi như cố ý bày ra cái giọng khinh khỉnh, Diệp Thế Hiên tức giận chỉ thiếu điều bay đến tát cho cô ta vài phát.
…----------------…
Tiểu Nhiễm một mình lái xe ra ngoài, vừa nãy trợ lý Uông gọi đến nên Tiêu Tư đã một mình ra ngoài giải quyết công việc, hẳn là rất cấp bách nên cô cũng không để ý mà tự mình đi chơi.
- Cô chính là Vương Tiểu Nhiễm
- Biết rồi còn hỏi, cô là ai?
- Aiz, xem ra thế thân này của tôi cũng không tệ, giống đến tám chín phần
Bạch Duệ Hi ngồi xuống ghế đối diện Vương Tiểu Nhiễm, cái mặt gần như muốn hất lên trời làm cô cảm thấy thật đáng ghét.
- Cô nói vậy là có ý gì?
- Tôi khuyên cô mau chóng rời khỏi Tiêu Tư đi, người anh ấy yêu là tôi, cô chỉ là một kẻ thay thế thôi
- Dựa vào đâu tôi tin cô chứ
- Tin hay không tuỳ cô thôi, nhưng cô nhìn gương mặt của tôi và cô xem, nếu không phải tôi đến trước làm sao tôi biết mà tìm đến cô được chứ
- Chỉ là mấy lời nói vớ vẩn của cô muốn lay chuyển được tôi cô nghĩ hay quá rồi đó
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...