Từ Tình Nhân Thành Chồng Ninh Tổng


Câu nói của Diệp Thanh làm Phùng Tố Trinh và Tần Xung sượng trân.

Diệp Thanh mỉm cười nhìn về phía Ninh Vịnh Sam, ánh mắt vốn dĩ hung tàn và mưu mô hệt loài báo, hiện giờ chỉ còn lại sự ấm áp cưng chiều.

Tần Xung cảm thấy có chút lóa mắt, không biết là gã nhìn nhầm hay là thực sự đã thấu hiểu cảm xúc của Diệp Thanh.Diệp Thanh thích Ninh Vịnh Sam, là thích thực lòng, chứ không phải chỉ là ham muốn nhất thời.

Nếu như vậy, Tần Xung lại càng cảm thấy tức giận mà không rõ lý do.Phùng Tố Trinh cũng tức giận không kém, mặc dù ả đã có được Tần Xung.

Nhưng người mà ả luôn ngưỡng mộ vẫn là Diệp Thanh, hơn nữa Diệp Thị giàu có hơn Tần Thị rất nhiều.

Phùng Tố Trinh đảo mắt một cái, âm thầm tính toán, sau đó gượng cười nói với Diệp Thanh:“Diệp tổng nói phải.


Tôi tầm thường như vậy, so với Ninh tổng thật không xứng.

Để tôi đến mời cô ấy một ly, xem như để học hỏi phong thái của cô ấy.”Diệp Thanh nhíu mày, nhưng vẫn muốn xem xem ả ta định giở trò gì.

Hắn cười gằn, đưa tay ra mời ả:“Được, Phùng tiểu thư có lòng.”Phùng Tố Trinh bước đi, Tần Xung bắt đầu cảm thấy sốt ruột.

Diệp Thanh cũng vậy.

Có điều, Tần Xung lo cho Phùng Tố Trinh, còn Diệp Thanh lại sợ ả “bạch nguyệt quang” tâm cơ thủ đoạn kia giở trò.Phùng Tố Trinh bước về phía Ninh Vịnh Sam.


Cô đang mải chơi bài, mái tóc bới cao khoe chiếc cổ gợi cảm, áo thun và váy ngắn đơn giản, nhưng rõ ràng là một cây đồ hiệu.

Người có khí chất, cho dù mặc bất cứ thứ gì cũng trở nên đặc biệt.Phùng Tố Trinh xuất hiện, ả mờ nhạt giữa một rừng hoa là tiểu thư giới nhà giàu, và đặc biệt lu mờ trước Ninh Vịnh Sam.

Diệp Thanh mỉm cười, đi sát sau lưng Phùng Tố Trinh phòng ả làm chuyện xấu với cô.“Diệp tổng, anh sợ thỏ ăn thịt hổ sao?” Tần Xung nhếch miệng cười, kéo tay Diệp Thanh.

Gã sợ Diệp Thanh và Ninh Vịnh Sam gây bất lợi cho Phùng Tố Trinh.Diệp Thanh trợn mắt, hất tay Tần Xung:“Thỏ ăn thịt hổ? Chỉ e là một con hồ ly thâm độc đấy!”Diệp Thanh trừng mắt nhìn Tần Xung, gã cũng không kém cạnh.

Hai người chỉ vừa dừng lại một chút, bên kia đã có tiếng động.“A! Cứu tôi… cứu con tôi!”Diệp Thanh và Tần Xung hoảng hốt nhìn sang, chỉ thầy Phùng Tố Trinh ngã ra đất, tay ôm bụng, mặt nhăn như đí.t khỉ.

Ninh Vịnh Sam đứng ở xa, chớp chớp mắt nhìn về phía Diệp Thanh rồi nhún vai một cái.

Xung quanh bắt đầu nhộn nhạo cả lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận