Từ Tình Nhân Thành Chồng Ninh Tổng


Từ nãy đến giờ, Phùng Tố Trinh không ngừng dán mắt vào Diệp Thanh.

Lúc mới sang nước ngoài, mỗi lần Tiết Khiêm bận rộn, cô ả lại cùng với vài ả bạn thân chuyên đi bar, pub săn đàn ông.

Nhờ đó mà cô ả từng gặp qua Diệp Thanh.

Vừa thấy hắn ngồi một mình ở quán bar, ả đã dùng nhan sắc mê hoặc hắn.


Thế nhưng lúc đó, không rõ vì đang tức giận chuyện gì, hắn tức giận xô ngã ả, khiến ả rách một vùng da trên trán, chảy máu, trật cả khớp tay.Sau này, Phùng Tố Trinh mới biết được cô ả đụng phải người thừa kế của hắc bang lớn nhất nhì thành phố X.

Có điều, điều đó chỉ khiến ả thêm khao khát người đàn ông này.

Nay gặp lại, thật đáng tiếc vì ả đã trót giả vờ mang thai để buộc Tần Xung chia tay Ninh Vịnh Sam.Một lát sau, Phùng Tố Trinh nhìn sang phía hồ bơi, phát hiện Ninh Vịnh Sam vẫn còn ngồi ở đó, đang đánh bài với đám tiểu thư, công tử nhà giàu.


Ả nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, vừa có thể phủi đi cái thai giả trong bụng, vừa đổ tội lên đầu Ninh Vịnh Sam.Ánh mắt Phùng Tố Trinh nhìn về phía Ninh Vịnh Sam không giấu được sự toan tính, khiến Diệp Thanh vốn đang chăm chú theo sát ả nhận ra được ý đồ đen tối kia.

Diệp Thanh khẽ run lên một cái, sự lo lắng xen lẫn căm giận như nghiền nát lý trí của hắn.Muốn động vào Ninh Vịnh Sam? Còn phải xem có Diệp Thanh ở đây, ả đàn bà ngu xuẩn này có động vào được một cọng tóc của cô hay không!Phùng Tố Trinh cầm ly nước trái cây, mỉm cười dịu dàng với Tần Xung:“Xung, em nghe nói Ninh tổng bạn gái cũ của anh rất tài giỏi, em cũng muốn được cô ấy chỉ giáo một phen.”Tần Xung nhíu mày, nhìn Phùng Tố Trinh với ánh mắt cưng chiều, nâng niu.

Nhân lúc Diệp Thanh lơ đãng, gã rỉ rả vào tai Phùng Tố Trinh:“Em cần gì ngưỡng mộ cô ta? Cô ta cũng chỉ là kẻ tầm thường mà thôi, làm sao sánh được với em?”Tần Xung mỉm cười cưng chiều, khiến Phùng Tố Trinh sung sướ.ng vô cùng.

Còn gì thích thú và thỏa mãn hơn việc cướp được đàn ông từ tay một người phụ nữ nức tiếng xinh đẹp, giỏi giang? Nếu cả Diệp Thanh cũng yêu ả, say ả như cách Tần Xung say ả, thì ả còn thích thú hơn nữa.“Nói như vậy thôi, chứ em chả có gì, Ninh tổng mới đáng ngưỡng mộ.” Phùng Tố Trinh giả vờ ngoan hiền, đáp.Diệp Thanh tuy không để ý hai người họ, nhưng những lời buồn nôn kia khiến hắn bất mãn từ nãy đến giờ.

Hắn xoay người nhìn Phùng Tố Trinh, mỉm cười một cái khiến ả điêu đứng.“Phùng tiểu thư, cô thật có mắt nhìn, cũng rất thấu hiểu nhân sinh.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận