Buổi sáng khi tỉnh lại, Diệp Vĩ Gia cảm thấy đầu có chút đau, cậu xoay người xuống giường, vừa xoa đầu vừa cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Đợi đến khi thấy Mộ Hàn, cậu mới nhận ra điểm không thích hợp đó, đây không phải nhà cậu, mà là nhà Mộ Hàn.
Mộ Hàn vừa ra khỏi phòng bếp thì thấy Diệp Vĩ Gia ngây ngốc đứng ở phòng khách, đoán được cậu đang nghĩ gì, liền giải thích: “Tối qua cậu uống rượu, anh tôi đưa cậu đến đây nhờ tôi chăm sóc cậu, cậu có muốn về nhà tắm rửa một chút không, lát xuống ăn cơm, tôi nấu xong rồi, ăn xong chắc sẽ khá hơn.”
Diệp Vĩ Gia gật gật đầu, liền về nhà tắm rửa, tắm xong cũng không khách khí mà xuống dưới ăn cơm, cậu thực sự là rất đói bụng, tối hôm qua uống nhiều quá, hôm nay ngủ đến hơn mười một giờ, may mà thứ bảy không phải đi làm.
Mộ Hàn làm một bát canh, cải thìa xào, trứng chưng cà chua, sườn kho, canh đậu phụ trứng, có thể xem là thanh đạm, nhưng rất ngon miệng.
Diệp Vĩ Gia ăn no rồi, Mộ Hàn liền bắt đầu dọn dẹp, còn bảo với cậu: “Tôi rửa bát, cậu ra phòng khách xem ti vi đi.”
Diệp Vĩ Gia lúc ấy có điểm choáng váng, Mộ Hàn là hình tượng nam nhân hoàn hảo, cậu cảm thấy có chút rầu rĩ, so với mình thì y tốt hơn nhiều.
Anh ta nấu ăn ngon như vậy, còn cậu thì chỉ biết mỗi món mỳ tôm mà thôi.
Anh ta còn cao to đẹp trai, tính tình ôn hòa, cậu tuy bộ dạng cũng không kém, nhưng là tính tình lại không tốt được như vậy, hay cáu gắt.
Gia đình anh ta điều kiện lại tốt, có tiền có thế, còn cậu, cái gì cũng không có, chỉ là người làm công cho người ta, điều kiện gia đình cũng không bằng.
…..
Diệp Vĩ Gia nghĩ nghĩ, có chút nản lòng.
Vẻ mặt cậu cô đơn ngồi trước màn hình TV, nhưng trên đấy đang chiếu tiết mục gì, cậu cũng không có tâm trạng để xem.
Mộ Hàn dọn dẹp xong, đến phòng khách liền thấy Diệp Vĩ Gia ngồi ngẩn người trên sô pha, liền hỏi: “Cậu đang nghĩ cái gì thế?”
Diệp Vĩ Gia kinh ngạc, sau đó có chút mất tự nhiên cầm lấy điều khiển từ xa: “Không nghĩ gì, chỉ là cuối tuần nhàm chán, không biết làm gì.”
Mộ Hàn ngồi xuống bên người cậu: “Ở nhà cũng tốt.”
Trong giây lát, Diệp Vĩ Gia không biết phải nói gì, nhìn chằm chằm ti vi, trên đó đang phát chương trình thể thao.
Di động Mộ Hàn đột nhiên vang lên, y đến ban công nghe điện thoại, Diệp Vĩ Gia nhìn theo bóng dáng y, thở dài một tiếng, tựa vào sô pha, có chút nhàm chán đổi kênh.
Mộ Hàn nghe điện thoại xong liền đi vào phòng khách, Diệp Vĩ Gia gãi đầu, đứng lên nói: “Tôi về đây,… . cảm ơn vì tối qua đã chiếu cố, còn có, cảm ơn bữa trưa của anh.”
Mộ Hàn cười ôn hòa: “Ân, không có gì, buổi chiều ở nhà nghỉ ngơi đi. Chiều nay tôi có chút việc, lát phải ra ngoài một chút.”
Diệp Vĩ Gia gật gật đầu, tạm biệt Mộ Hàn, lúc bước lên cầu thang về nhà, cậu thấy có điểm kỳ quái, nhưng không thể diễn tả được.
Về đến nhà, Diệp Vĩ Gia nằm vật lên giường, nhìn lên trần nhà, như là nghĩ thông suốt chuyện gì, trong lòng sáng hẳn lên, còn rất thoải mái.
Cậu xuống giường, lấy di động, gọi cho Lâm Vũ, không đợi Lâm Vũ nói, cậu đã hưng phấn: “Lâm Vũ, ta đã nghĩ kĩ rồi.”
Lâm Vũ không hiểu gì: “Từ từ đã, ngươi nói hiểu rõ cái gì?”
“Phải nghĩ biện pháp rút ngắn chênh lệch, tận lực vượt qua y.”
“Cho nên?” – Lâm Vũ lại ngáp một cái tối hôm qua tăng ca cả đêm, khiến hắn mệt chết, đến giờ vẫn còn ngủ, nhận được điện thoại của Diệp Vĩ Gia lại nghe thấy cậu nói linh tinh gì đó.
“Cho nên ta quyết định học nấu ăn!” – Diệp Vĩ Gia hạ quyết tâm nói – “Người ta vẫn nói con đường chinh phục một người đầu tiên là từ dại dày.”
“Diệp Tử, ngươi có bị bệnh gì không?”
“Ngươi mới có bệnh á, tối tới nhà ta ăn cơm, ta nấu cho ngươi.”
Diệp Vĩ Gia nói xong, treo điện thoại, Lâm Vũ ở đầu bên kia nằm trên giường, người run lên, vừa nhắm mắt đã lập tức mở ra, nấu cơm, cậu ta quả thật là điên rồi.
Lâm Vũ ngủ no mắt mới đến nhà Diệp Vĩ Gia, đứng dưới lầu gọi điện cho cậu, lúc đó mới hơn năm giờ, Diệp Vĩ Gia nói: “Ngươi chờ ta ở đó, ta xuống dưới tìm ngươi.”
Lâm Vũ đứng dưới gốc cây chờ cậu, một lát sau, Diệp Vĩ Gia xuống dưới, liền nói: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Đi siêu thị mua đồ chứ còn đi đâu, ta không phải nói là tối nay ta nấu cơm cho ngươi sao?” – Diệp Vĩ Gia cười sáng lạn.
Lâm Vũ cả kinh, cả người run rẩy, kém chút nữa là ngã xuống: “Ta còn nghĩ là ngươi nói đùa cơ, hóa ra là thật sao!”
Diệp Vĩ Gia trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên là thật, chuyện này có thể đùa sao?”
Lâm Vũ kinh hách, bị Diệp Vĩ Gia lôi kéo đi siêu thị.
Diệp Vĩ Gia lên mạng nghiên cứu một chút thực đơn, cậu nhìn thấy món nào cũng phức tạp, liền nghĩ nên làm món gì đơn giản một chút, giống như mấy món trưa này Mộ Hàn làm, chắc cũng đơn giản. Cậu nhìn công thức, lấy giấy bút ghi lại, đến siêu thị tìm đúng mục tiêu.
Mua sắm xong cũng đến bảy giờ, hai người mang đồ về nhà, Diệp Vĩ Gia hưng phấn, đem đồ vào phòng bếp, Lâm Vũ tựa vào cửa bếp cười nói: “Diệp Tử, ngươi có làm được không?”
Diệp Vĩ Gia lấy đồ trong túi ra, tràn đầy tin tưởng nói: “Đương nhiên rồi, ngươi ra phòng khách xem ti vi đi, đừng cản trở ta, chờ ăn cơm là được.”
Lâm Vũ vẫn có chút lo lắng, nhìn nhìn Diệp Vĩ Gia, xoay người vào phòng khách, thầm nghĩ, thôi quên đi, cậu ta muốn làm gì thì làm, dù sao mình cũng đã mua mì tôm, nếu như đồ ăn cậu ta làm không nuốt được thì ăn mì tôm vậy.
Lâm Vũ nhàm chán xem ti vi, thỉnh thoảng lại quay qua phòng bếp xem thế nào, bên kia Diệp Vĩ Gia còn đang sứt đầu mẻ trán, còn có thể thấy cậu ta chửi bậy. Lâm Vũ rất muốn nói cậu ta đừng làm nữa, bọn họ ra ngoài ăn cũng được, nhưng lại không dám. Diệp Vĩ Gia vốn ương ngạnh, muốn làm là làm, cậu ta tràn đầy tin tưởng sẽ làm được đồ ăn, nếu lúc này mà đả kích câu ấy, khẳng định là cậu ta sẽ nhảy dựng lên mắng chửi mình, không bằng để cậu ta tự đả kích mình đi.
Chín giờ, Diệp Vĩ Gia cuối cùng cũng từ phòng bếp đi ra, bưng mâm cơm đến phòng khách, Lâm Vũ sung sướng đi qua, vừa nhìn thấy, nụ cười trên môi héo đi trông thấy: “Diệp Tử, ngươi nấu món gì thế?”
“Rau xào.” – Diệp Vĩ Gia chỉ vào một món còn có thể nhận diện được đó là cái gì, nói.
Trán Lâm Vũ nổi đầy hắc tuyến, kia có thể là rau xào sao? Rau người ta xào đều là màu xanh mượt, sao rau cậu ta xào thoạt nhìn đen nhánh, lại còn từng đống từng đống thế kia.
Hắn lo lắng hỏi: “Cái này có thể ăn không? Ngươi chắc chắn ăn vào sẽ không tiêu chảy?”
Diệp Vĩ Gia cười, không dám khẳng định nói: “Hẳn là có thể ăn đi.”
Lại nhìn một đĩa khác, có thể nhìn thấy trứng chưng cà chua, nhưng sao lại thấy có hình dạng là lạ, trứng lại có chút dinh dính. Còn một đĩa khác, không thể nhận ra là cái gì, trông đen thui.”
“Cái đen đen đó là gì?” – Lâm Vũ hỏi.
Diệp Vĩ Gia cười hắc hắc: “Ngô non xào thịt gà, cho hơi nhiều tương, nên bị cháy đen.”
Diệp Vĩ Gia nói xong liền đưa đũa cho Lâm Vũ: “Ngươi nếm thử xem.”
Lâm Vũ run rẩy nhìn cậu, đành phải nhận lấy đũa, gắp một miếng có thể là thịt gà cho vào miệng, Diệp Vĩ Gia vẻ mặt chờ mong nhìn hắn: “Thế nào?”
Lâm Vũ gian nan cười: “Ngươi tự nếm thử đi.”
Diệp Vĩ Gia lấy đũa, gắp thịt gà cho vào miệng, bản thân cũng không thể nói được đó là mùi vị gì, cậu gian nan nuốt xuống, sau đó bảo Lâm Vũ: “Chúng ta ăn mỳ tôm đi.”
Lâm Vũ vui mừng nói: “Tốt!”
Vì thế đồ ăn bận bịu cả buổi làm ra bị cho vào thùng rác, hai người nấu mì tôm ăn.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Vĩ Gia chạy xuống gõ cửa nhà Mộ Hàn, may mắn là y ở nhà. Mộ Hàn thấy Diệp Vĩ Gia có sửng sốt một chút, sau đó liền nở nụ cười: “Sao vậy? Mới sáng sớm đã tìm tôi, có chuyện gì sao?”
“Anh dạy tôi làm đồ ăn đi!” – Diệp Vĩ Gia thành khẩn nói.
Mộ Hàn kinh ngạc nhìn cậu một chút, sau đó hồi phục tinh thần: “Sao tự dưng em lại muốn học nấu ăn?”
Diệp Vĩ Gia cười sáng lạn: “Thường xuyên ăn đồ ăn nhanh không tốt cho cơ thể, hơn nữa ăn đồ ăn nhanh cũng không thể bằng đồ mình tự nấu, hôm qua tôi ăn thử đồ anh nấu, thấy rất ngon, nên muốn học nấu vài món, để mẹ tôi khỏi cằn nhằn tôi không biết tự lo liệu.”
Mộ Hàn hồ nghi nhìn vậu, biết cậu trong lòng hay tính toán mấy thứ nhỏ nhặt, nhưng cũng khó mà nói ra lời được, liền bảo: “Tôi thấy em chẳng qua chỉ là nhất thời hứng thú, muốn thử xem thôi.”
Nụ cười của Diệp Vĩ Gia ảm đạm đi vài phần, biết mình như vậy quả là có chút đường đột, bất quá không phải cậu muốn chơi, mà là có mục đích khác.
Cậu đang nghĩ xem nên nói gì, thì Mộ Hàn bảo: “Tôi với em đều ở một mình, tầng trên tầng dưới, tôi ngày nào cũng nấu cơm ở nhà, nếu em không ngại, có thể tới nhà tôi ăn cơm.”
Mộ Hàn nói xong, trong lòng cũng có điểm lo lắng, sợ cậu không đáp ứng, quả nhiên, Diệp Vĩ Gia nói: “Như vậy có vẻ không tốt lắm?”
Mộ Hàn nói: “Nếu em thấy ngại, mỗi tháng có thể đóng tiền, coi như là trả tiền cơm.”
“Anh có thể dạy tôi làm vài món không?” – Diệp Vĩ Gia hỏi.
“Khi tôi nấu cơm, em có thể ở bên cạnh xem, học hỏi một chút.”
Nghe Mộ Hàn nói vậy, Diệp Vĩ Gia cao hứng đến mức thiếu chút nữa thì lao đến ôm y rồi.
Vì thế, Diệp Vĩ Gia và Mộ Hàn từ hàng xóm lầu trên lầu dưới trở thành góp gạo thổi cơm chung.
Quan hệ hai người cũng tốt lên nhiều, mỗi ngày cùng nhau tan tầm về nhà, cùng đi siêu thị mua đồ ăn, sau đó về nhà Mộ Hàn, Mộ Hàn nấu, Diệp Vĩ Gia bên ngoài xem xét học hỏi, một hình ảnh rất ấm áp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...