Tu Tiên Tại Đấu Phá Thương Khung

Tiêu Viêm vừa nói xong những lời này thì đột nhiên toàn bộ trời bắt đầu biến sắc. Mây đen dăng đầy trời. Tiêu Huân Nhi lúc này đang bước về phía Tiêu Viêm cũng phải ngẩn người vì cảnh này. Tiêu Viêm ngước nhìn lên trời đôi mắt hoàn toàn ngây ngẩn.
Âm thanh của Dược Lão trong chiếc nhẫn vang lên: “Trời giáng dị tượng tất có bảo vật xuất thế. Ta chưa từng thấy hiện tượng này bao giờ, ngay cả ma thú độ kiếp uy lực đều không đạt được như vậy!”
Tiêu Viêm run rẩy lên tiếng nói: “Lão sư hinh như kiếp nạn này là vì ta mà đến!”
Dược Lão kinh hãi hô lên: “Cái gì!”
Mây đen tụ tập trên đỉnh đầu của Tiêu Viêm tạo ra một vòng xoáy lốc vô cùng bá đạo. Chuyện này đã kinh động hàng loạt cường giả trên đấu khí đại lục. Những lão bất từ trên đấu khí đại lục đều cảm giác được uy áp thiên địa dàng xuống. Họ không nhịn được uy áp đồng thời phun ra một ngụm máu.
Tiêu Huân Nhi cũng ngây ngẩn nhìn thiên địa dáng xuống dị tượng. Ngọn lửa trong người nàng không nhịn được bắt đầu run lên vì sợ hãi. Trước uy lực của thiên địa nó cảm nhận được mình chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ bé tùy thời có thể bị giết chết. Nó cảm giác được sinh mệnh của mình đứng trước thiên uy có thể bị nghiền chết bất cứ lúc nào.
Tiêu Viêm đột nhiên phun ra một ngụm máu. Hắn ngã vật ra đất. Đột nhiên từ lỗ đen xuất hiện một quả cầu ánh sáng đem theo hai vật khác là một chiếc nhẫn và một chiếc ngọc giản từ trên không bắn thẳng về hướng Tiêu Viêm. Nguồn ánh sáng bắn vào đầu của Tiêu Viêm dung nhập vào trong đó.

Tiêu Viêm đột nhiên thống khổ ôm đầu. Tiêu Huân Nhi đột nhiên chạy đến hét lên: “Tiêu Viêm ca ca, ngươi làm sao vậy!?”
Trong đầu Tiêu Viêm lúc này xuất hiện hai nguồn ánh sáng. Hai nguồn ánh sáng liên tục đánh nhau. Chúng liên tục cắn nuốt lẫn nhau. Nhưng nguồn ánh sáng yếu hơn thì được một quả hắc cầu giúp đỡ dần chiếm được thượng phong đem nguồn ánh sáng mạnh mẽ kia nhanh chóng cắn nuốt.
Tiêu Viêm phun ra một ngụm máu. Mây đen trên bầu trời đột nhiên nhanh chóng tan rã. Trên tay Tiêu Viêm xuất hiện một chiếc nhẫn cùng với trên cổ của hắn đeo một chiếc ngọc giản. Tiêu Viêm lâm hoàn toàn vào hôn mê.
“Dụng hợp hệ thống đạt đến 10%”
“Dụng hợp hệ thống đạt đến 30%”
Ly Sơn từ từ tỉnh dậy. Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh. Trung niên nam tử thấy hắn tỉnh dậy thì hô lớn: “Viêm Nhi con tỉnh rồi à!” Sau đó trung niên nam tử quay sang một lão nhân kính cẩn nói: “Cảm ơn Trường y sư!”
Lão nhân thở dài lên tiếng nói: “Không có gì đây chẳng qua là chức trách của y sư như ta mà thôi!”
Lý Sơn nghe không hiểu những gì họ nói chuyện. Hắn hoàn toàn thấy được đây là ngôn ngữ khác hẳn. Đột nhiên một thiếu nữ mặc một bộ y phục màu tím khá là xinh đẹp mừng rỡ nhìn hắn: “Tiêu Viêm ca ca huynh không sao chứ!?”
Lý Sơn gõ gõ chán hắn khổng hiểu đây là chuyên gì xảy ra. Hắn đưa bàn tay lên nhìn thì hoàn toàn kinh hãi. Hắn quay đầu sang một bên nhìn về phía chiếc gương thì khẽ lẩm bẩm: “Đây là ta sao?” Hắn nhớ rõ mình có mái tóc bạch kim và khuôn mặt vô cùng anh tuấn không ngờ lại trở thành một hình dáng bình phàm như thế này.
Thời đại mà hắn sống khoa hoc phát triển tới mức tận cùng, bạn chỉ cần bỏ ra một chút tiền là có thể thay đổi được hình dáng của mình cũng như mái tóc. Thế nên vẻ đẹp ở thế kỷ mà hắn sống không có quá nhiều giá trị. Lý Sơn mở miệng nhìn mọi người hỏi: “Các ngươi là ai?”
Mấy người ngơ ngẩn nhìn nhau. Trung niên nam tử quay về phía y sư nói với y sư: “Trường tiên sinh ngài xem chẳng lẽ Viêm nhi bị trúng tà hay sao?”
Trương y sư tiến tới bắt mạch cho hắn sau đó xem xét đầy đủ mới thở ra một hơi nói: “Xin lỗi Tiêu tộc trưởng quả thực ta cũng không trẩn đoán được bệnh trạng của tam thiếu gia. Thứ cho lão phu bất tài!” Sau khi bàn giao một chút thì Trương y sư kế một số đơn thuốc sau đó khách khí cúi chào trung niên nam tử và vài người khác đi ra ngoài.

Tiêu Huân Nhi cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên. Trong mắt của thiếu niên nàng hoàn toàn là người xa lạ. Tiêu Viêm chỉ nhìn về phía nàng mở miệng bằng giọng nói vô cùng kỳ lạ mà chính nàng nghe không hiểu. Khi trung niên nam tử cùng nàng trao đổi với hắn chính họ cũng không biết là hắn nói gì nữa.
Trung niên nam tử đi ra ngoài khe khẽ thở dài. Trong con mắt của trung niên nam tử mang theo một cỗ u buồn mà chính Lý Sơn cũng không rõ. Lý Sơn nhận thấy được mình hoàn toàn tiến vào một nơi có hệ thống ngôn ngữ hoàn toàn khác hắn.
Hắn nhìn mấy người nhanh chóng thối lui. Lý Sơn gõ gõ chán của mình hắn đến tột cùng là chuyện gì xảy ra a? Đột nhiên hắn nghe thấy một âm thanh vang lên trong đầu: “Dung hợp đạt đến 100%. Quá trình dung hợp hoàn tất, hệ thống vũ trụ diễn sinh quyết bắt đầu tiến hành khởi động”.
Lý Sơn đột nhiên cảm giác được mình mờ đi. Hắn lúc này tiến vào trong một tòa cung điện bằng đá cổ điển khá lớn. Phia giữa đặt là một quả cầu ánh sáng màu đen lớn. Xung quanh cung điện xuất hiện khá nhiều gian. Trên đó xuất hiện những chữ khá là kỳ lạ mà Lý Sơn chưa gặp bao giờ nhưng chính hắn lại đọc được: “Tháp tinh luyện trạng thái đóng, Phòng luyện dược trạng thái đóng…”
Đột nhiên quả cầu màu đen xuất hiện trước mặt Lý Sơn đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Lý Sơn không nhịn được tò mò bắt đầu tiến tới đặt tay lên quả cầu. Quả cầu phát ra ánh sáng cùng lúc đó bốc lên dòng chữ: “Muốn luyện công pháp nghịch thiên phải tự phế bản thân…”
Lý Sơn ngẩn người ra. Hắn nhớ ra thì ra lầ này mình xuyên việt tất cả đều do lão nhân ấy. Cứ ngĩ mình bị xuyên việt như vậy thì Lý Sơn biết thực lực của lão nhân kia không phải là tầm thường. Hắn chạm vào quả cầu thì tự mình lẩm bẩm: “Làm thế nào để tự phế bản thân!”
Mấy dòng chữ đột nhiên sáng lên: “Muốn luyện công pháp nghịch thiên phải tự cung…”
Thấy mấy chữ này Lý Sơn quả thực muốn đập cái quá cầu này. Hắn hét lớn: “C.mẹ ngươi đừng đùa ta. Ta còn chưa có vợ a ngươi nghĩ cho ta tự cung sao?”

Mấy dòng chữ đột nhiên sáng lên lần nữa: “Muốn luyện công pháp nghịch thiên phải tự cung…”
Lý Sơn bực tức nói: “Chẳng lẽ không có cách khác. Nếu như tự cung mới có thể tu luyện thì ta thà không tu luyện cho xong!”
Mấy dòng chữ sáng lên: “Muốn luyện công pháp nghịch thiên tự phế tu vi!”
Lý Sơn nghe thấy những thứ này. Hắn nhớ cái thân thể này khá là trẻ. Nếu như hắn đoán không nhầm thì tu vi người này không cao. Xét cho đến cùng thì công pháp của lão nhân kia cứ nghĩ đến sự tồn tại của lão nhân kia khủng bố như thế nào thì biết công pháp lão đưa cho có mực độ nào.
Lý Sơn tay đặt vào quả cầu khẽ lẩm bẩm: “Làm sao mà tự phế tu vi đây? Chính ta cũng đâu có biết cách tu luyện đâu?” Hắn đột nhiên thấy quả cầu sáng lên. Nó phát ra một hấp lực cực kỳ lớn hút lấy lượng đấu khí còn tồn tại trong người của Lý Sơn. Toàn bộ sinh lực của hắn cũng nhanh chóng trôi đi.
Nếu như có người ở bên cạnh hắn lúc này sẽ thấy Lý Sơn bằng mắt thường đang già đi với tốc độ vô cùng nhanh. Tốc độ già đi của hắn làm cho hắn biến thành một ông lão bảy mươi tuổi. Lý Sơn cảm giác được sinh lực của mình cấp tốc giảm xuống ngay sau đó một lượng lớn thông tin tràn vào đầu của hắn làm cho đầu của hắn vô cùng đau đớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui