Vương Thanh lúc này đang im lặng suy nghĩ, sau đó hắn thở dài một hơi giống như là vừa đưa ra một quyết định gì đấy."Chúng ta bỏ lại hàng hoá, toàn lực rút lui vào rừng.
Dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân, tính mạng mới là quan trọng." Gã quay sang nhìn Diệp Thiên sau đó liền ra lệnh cho tên lơ xe kia.Tên lơ xe nghe thấy vậy, cũng phân phó mọi người rất nhanh.
Chỉ thấy đội hình đang từ từ tập trung lại, đợi Vương Thanh cùng Diệp Thiên hai người bước xuống xe, tất cả cùng đồng loạt rút lui vào rừng.Sau một lúc, đoàn người liền đã chạy vào sâu trong rừng, nhưng phía sau lại có một đám truy binh đang đuổi theo không dứt."Hừ, vậy mà muốn truy cùng diệt tận!" Một tên nào đó trong đám người Vương Thanh phát ra."Các ngươi chia người ra chặn chúng lại, những người còn lại tiếp tục theo ta!" Vương Thanh mắt thấy bọn chúng đuổi theo ngày một gần, liền ra lệnh phân phó.Đoàn người lúc này chỉ còn hơn mười người, sau khi tách ra, số lượng nhìn thưa thớt thấy rõ, lúc này chỉ còn năm người.Lại qua một đoạn thời gian, nhờ có đám người kia giúp bọn hắn cản trở, nên cũng đã chạy được khá xa.
Nhưng vì trong đám người có Diệp Thiên là nhỏ tuổi nhất, sức bền không bằng người lớn nên tốc độ cũng giảm dần.Bổng nhiên cảnh vật phía trước thay đổi, cây cối rậm rạp dần dần thưa thớt, thay vào đó là một khu rừng trúc xanh miết thoáng đãng.Nơi đây trúc mọc có hàng có lối, thân trúc lại thẳng tấp hướng thẳng trời cao.Đường đi thuận lợi nên cũng dễ dàng di chuyển, chạy được một lúc Vương Thanh liền ra lệnh chuyển hướng để cắt đuôi bọn người phía sau.Nhưng chỉ vừa xoay người, phía sau đã truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập.
Bọn người kia cuối cùng cũng đuổi tới, bên trong đang có năm sáu đạo nhân ảnh."Vương Gia, người dẫn theo Diệp Thiên chạy trước, nơi đây cứ giao cho bọn ta lo liệu." Lúc này, một tên đại hán to con bên cạnh, hắn thấy không ổn bèn hướng Vương Thanh nói ra.Hai tên còn lại cũng nhao nhao gật đầu, Vương Thanh lúc này cũng không phản đối, nhẹ gật đầu một cái rồi dắt theo Diệp Thiên tiếp tục chạy.Đám người phía sau lại lao vào nhau, nhưng có một tên luồn lách qua được lại đuổi theo 2 người Vương Thanh.
Người này thân thủ rất nhanh, ba người kia thấy vậy cũng đành bất lực vì bên kia nhân thủ quá đông.Hai người Vương Thanh chạy được không xa, bổng nhiên phía sau lưng họ thình lình có một thanh đao từ trên phủ xuống, muốn đem Vương Thanh chém làm hai nữa.Nhưng trên tay Vương Thanh không biết từ lúc nào đã có một thanh trường kiếm, gã cảm giác được nguy hiểm liền xoay người giơ kiếm ngang đầu đón đỡ."Beng"Thanh âm của hai món vũ khí va vào nhau phát ra, Vương Thanh ngay lập tức lui lại hai bước, nhưng cũng khiến cho người cầm thanh đao kia dừng lại, hai người đối diện nhìn nhau."Các ngươi là ai? Vì sao lại đuổi giết không tha, chẳng phải đã có thứ mình muốn?" Vương Thanh chợt lên tiếng chất vấn."Haha, thứ bọn ta muốn là mạng của ngươi, ngươi còn chưa chết thì sao bọn ta có thể buông tha?" Tên áo đen nghe vậy cũng cười ha hả trả lời."Mạng ta? Không lẽ...!là do Lâm gia sai các ngươi tới?" Vương Thanh ngây người, nhưng cũng lập tức hiểu ra cái gì đó, gã liền tiếp tục hỏi lại.Trước nay vì cạnh tranh trong chuyện làm ăn, chỉ có Lâm gia là đối thủ lớn nhất của gã, nếu có chuyện gì thì Lâm gia chính là người đầu tiên hắn nghĩ đến."Kẻ sắp chết tựa hồ có chút thông minh a!" Tên kia nghe vậy cũng không có ý phủ nhận, hắn nhàn nhạt trả lời bằng giọng mỉa mai.Vương Thanh nhướng mày, sau đó thở dài một tiếng rồi xoay người nói với Diệp Thiên: "Diệp nhi, ngươi chạy trước đi, chạy càng xa càng tốt.""Nhưng mà Vương thúc người...!""Không cần lo cho ta, ngươi ở đây chỉ thêm vướng tay vướng chân mà thôi."Diệp Thiên còn chưa nói hết liền bị Vương Thanh chặn lại.Đôi mắt Diệp Thiên hơi hơi ửng đỏ, hắn nhìn Vương Thanh một cái thật sâu, sau đó cũng xoay người chạy đi.Ngay khi vừa xoay người chạy đi phía sau lưng đã truyền đến từng trận thanh âm chém giết kịch liệt.Hắn cứ cấm đầu mà chạy, không biết sự tình phía sau như thế nào.
Qua hồi lâu trước mặt hắn là một dòng suối.Nước ở đây khá siết, nhưng may mắn là có một dãy đá nhô lên bắt ngang qua, hắn liền không chần chờ chạy băng qua.Nhưng vừa đi được nữa đường, một màn sáng hiện lên đánh bay hắn xuống dòng nước chảy như lũ kia.Đầu óc hắn quay cuồng, sau đó mê mang không còn biết gì nữa, cứ thế mặc cho dòng nước cuốn đi....Hai ngày sau, một thiếu niên đang nằm bất tĩnh bên dòng suối, người này chính là Diệp Thiên bị dòng nước cuốn đến nơi này, hơi thở của hắn bây giờ rất yếu ớt, tựa hồ liền có thể biến mất bất cứ lúc nào.Bên cạnh hắn là một lão giả râu tóc bạc phơ, mặc một bộ trường bào màu trắng, trên tay là một cây phất trần, nhìn rất có nét phong thái của một tu sĩ đạo nhân.Lão lúc này đang đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới Diệp Thiên, sau đó phất tay, bổng một đạo ánh sáng trắng bay đến người hắn.Chỉ thấy ánh sáng tắt đi hiện ra một viên đan dược màu đen to bằng ngón tay út, nó đang từ từ rơi xuống, vừa chạm vào môi liền biến thành một dòng nước chảy thẳng vào miệng Diệp Thiên rồi dần dần lan ra cả người hắn.Ngay lập tức Diệp Thiên ho ho vài cái, nước từ miệng hắn tràn ra ngoài, sau đó đôi mắt hắn từ từ mở ra, trên người hơi thở cũng dần ổn định lại.Hắn vội nhìn xung quanh, thấy mình vẫn đang ở khu rừng trúc lúc trước, chắc hẳn là vẫn chưa chết, sau đó khẽ giật mình khi thấy lão giả bên cạnh, Diệp Thiên vội vàng đứng dậy nhưng không có hành động gì thêm."Ngươi tên gì?, Vì sao lại ở nơi hoang vu này."Diệp Thiên trong đầu nghi hoặc rất nhiều nhưng chưa kịp lên tiếng thì bên cạnh đã vang lên thanh âm già nua của lão giả."Vãn bối tên là Diệp Thiên, đang trên đường cùng người thân trở về thành thì gặp phải thích khách, bị bọn chúng một đường đuổi giết nên vô tình chạy đến nơi này" Diệp Thiên chấp tay thi lễ rồi cũng thật thà nói ra."Thì ra là thế!" Lão giả gật đầu như đã hiểu."Tiền bối chắc hẳn là người đã cứu vãn bối thoát chết từ dòng suối?" Diệp Thiên không đợi lão giả hỏi gì liền lên tiếng trước."Ừm, hôm nay ta mới có việc từ bên ngoài trở về, khi đi qua đây thì thấy có rất nhiều xác chết nằm ngổn ngang trong rừng trúc, sau đó đến nơi này thì gặp được ngươi." Lão giả nói."Đa tạ tiền bối cứu mạng, ngày sau vãn bối nhất định đền đáp!" Diệp Thiên dường như đã sớm đoán trước được kết quả, liền quỳ xuống khấu đầu cảm ơn lão giả không thôi."Ha ha! Cứu ngươi chỉ là một cái nhất tay mà thôi, vả lại...!một tên phàm nhân như ngươi thì lấy gì để trả ơn cho ta đây?" Lão giả vừa cười vừa nói.Nói xong, lão phất tay, một luồn thanh quang từ trong tay áo bắn ra, rơi trên người Diệp Thiên đang quỳ trên mặt đất.Diệp Thiên lúc này cảm thấy cơ thể nhẹ đi, rồi được một cổ nhu lực nâng hắn đứng lên.Ngay lập tức hắn lui lại hai bước, nhìn chầm chầm vào lão giả, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ khó tin thần sắc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...