Tu Tiên Đá Thần

Lời cầu khẩn đã có hiệu nghiệm, gần đó có một cô gái xinh đẹp thân hình nóng bỏng, khuôn mặt điềm tĩnh bước đi trong Sa Mạc cát vàng.

Hoa Nguyệt lang thang ở đây đã nữa năm, tu luyện gặp không ít khó khăn, gặp rất nhiều loại người, từng giết không ít kẻ có ý định xấu xa với mình.

Hoa Nguyệt mười chín tuổi, người của Thiết Kim Tiên, lúc đi vào bên trong cùng với mọi người nhưng lúc ra chỉ mỗi mình cô ở Sa Mạc Hóa.

Tuy tu vi của cô gái chỉ mới Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng có thể vượt cấp đánh ngang nhau với Nguyên Anh viên mãn.

Khi Hoa Nguyệt nhìn thấy cậu nằm bất động trên con đường mòn, khắp người toàn vết thương, cận kề có một con tam cấp Thể Ma Thú Bò Cạp đang lao đến, trong đầu cô những ý nghĩ hiện lên.

“Ta có nên cứu tiểu đệ đó không? Ta đã đi nữa năm cũng gặp không ít trường hợp như thế này, hay là bỏ qua nhỉ. Không được, dù sao tiểu đệ này cũng chưa hại ta. Thôi được rồi cứu trước rồi tính tiếp.”

Cứu một mạng người còn hơn giết nhiều người, bản thân cô ấy nghĩ là như vậy.

Dù sao Hoa Nguyện cũng đã giết rất nhiều người, đôi tay đã chứa đầy máu bẩn, bây giờ cứu người xem như là tích đức cho con đường sau này, khi chết đi đến cánh cửa hoàng tuyền sẽ dễ dàng hơn mà thôi.

Bò Cạp chuẩn bị đưa đôi càng ốm yếu lên chuẩn bị kẹp lấy, nhưng vừa đến gần đã bị một quyền từ đâu đến đâm thẳng vào người.


Đùng...

Cú va chạm mạnh làm cho nó văng ra xa, mất đi thăng bằng ngã ngửa.

Ầm...

Nó bò dậy nhìn về phía quyền vừa được tung ra, ở đó cô gái đưa tay khiêu khích, nó tức giận dùng hai càng đào cát lên chui xuống.

Hoa Nguyệt dùng quyền pháp vừa rồi là Hỏa Quyền, uy lực cũng không mạnh lắm đối với lớp giáp dày của Bò Cạp.

Những ùn cát nhấp nhô lao đến đó là chiêu Địa Tàng, cô ấy không có một chút lo sợ gì, xuất Tỏa Hỏa Chưởng xuống mặt cát, từng ngọn lửa thiêu đốt trên tay đi xuống lang ra khắp nơi.

Sức nóng dần tăng lên, nhiệt độ cũng tăng theo, Đá Quý đang nằm bất động bỗng dưng bị ảnh hưởng của sức nóng tỉnh dậy thốt lên.

- Aaa...! Nóng quá! Nóng quá! Sao lại nóng như thế này, ta đang ở địa ngục ư?

Nghe tiếng hô toán lên Hoa Nguyệt giảm đi lượng lửa lang truyền đến cậu, thay vào đó đưa quyền lên xuất ra một Đại Quyền to lớn, lao đến khối nhô lên to đùng trên bãi cát.

Ầm...

Bò Cạp bị đánh trúng, hất tung lên khỏi mặt cát lăn lóc mấy vòng rồi mới đứng vững được.

Chiêu Địa Tàng của nó đã không còn hiệu quả khi đấu với Hoa Nguyệt, nó chỉ đành dùng đôi càng chắc khỏe lao đến chiến đấu.

Hai bên chiến đầu căng thẳng nhưng thật ra là Bò Cạp đang bị đánh không có lực toàn thủ, may mắn nó nhờ có lớp giáp dày.

Từng Quyền tường Chưởng của Hoa Nguyệt tung ra lao vào nó, đáp lại những chiêu đó là đôi càng to khỏe cắm xuống tứ phía trên mặt cát, thân hình cô quá nhỏ cho dù nó rất nhanh nhưng cũng không thể nào đánh trúng được.

Hoa Nguyệt vui vẻ đánh nó không có lực toàn thủ, nhân lúc cô không chú ý, cái đuôi nhanh như chớp.


Ầm...

Sơ ý làm cô ăn thẳng cái đuôi vào ngực mình văng ra xa, bò dậy tức giận nói:

- Được lắm! Ngươi dám chơi xấu ta! Ta sẽ nướng ngươi thành món ăn ngày hôm nay! Xem chiêu của ta.

“Hỏa Phủ Đại Nguyệt”

Một ngọn lửa hình ánh trăng hừng hực đốt cháy lao đến, tốc độ rất nhanh, âm thanh xèo xèo vang lên, ngọn lửa đốt cháy mọi thứ chặn dường đi của nó kể cả hạt cát.

Bò Cạp cảm thấy sự uy hiếp của chiêu thức này, nó vội vàng quay lưng lại chạy.

Hoa Nguyệt vội vàng tiếp thêm Linh Khí cho chiêu thức rồi hô lớn:

- Chạy ư! Muộn rồi! Đợi thành thịt nướng của ta đi!

Đùng...

Cú va chạm mạnh làm Bò Cạp ngã xuống, chưa dừng hẳn ở đó, ngọn lửa ánh trăng hừng hực bao quanh đốt đến khi lớp giáp dày thành một màu đỏ, một màn nướng thịt đã làm nó chết trong ngọn lửa.

Mùi thơm của Bò Cạp nướng lang tỏa làm cho Đá Quý đàn bất tỉnh thức dậy thèm dải nói:


- Trời ơi! Thơm quá! Đói quá!

Hoa Nguyệt bước đến món Bò Cạp nướng, dùng kiếm cắt lấy một ít cầm đến trước mặt cậu ngồi xuống nói:

- Tiểu đệ! Đệ muốn ăn?

Cậu đón lấy thịt Bò Cạp nướng trên tay cô ấy vừa ăn vừa thắc mắc hỏi:

- Tỷ tỷ! Là tỷ cứu ta, tỷ đã giết và nướng nó ư? À mà tỷ này ta đã hứa rồi, tỷ đã cứu ta, ta sẽ báo đám tỉ, hiện tại ta làm người hầu cho tỷ nhé.

Hoa Nguyệt tươi cười đáp lời:

- Ừ! Vừa nãy ta đi ngang nhìn thấy ngươi bị thương, không nỡ để ngươi chết nơi đây mới cứu. Con vật này quá yếu, ta mới đanh mấy chiêu đã làm thịt nó rồi, còn nữa ta không cần ngươi làm người hầu cho ta đâu.

Hoa Nguyệt qua nói chuyện với cậu, biết được hiện tại cậu đang bị lạc đường như cô và đang tìm đường ra khỏi đây.

Hai người cười nói vui vẻ tại Sa Mạc, Đá Quý đã được cô ấy đưa nước cho uống, còn thức ăn đã có sẵn Bò Cạp nướng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui