Huyền Diệu đưa kiếm lên để đối đầu với cô ta, hai thanh kiếm va vào nhau lóe sáng.
Keng...
Hình ảnh trước mặt mọi người hai cô gái đang đánh nhau rất kịch liệt, bằng những đường kiếm bình thường, hai người họ chưa tung ra một chiêu thức nào cả, hình như cả hai đang thăm dò thực lực của nhau.
Huyền Diệu tu vi cao hơn nên đang chiếm thế thượng phong, đánh lui được cô ta rồi ép lùi về phía sau.
Khi cô ta hết đường lui mới tung chiêu thức của mình là một con Xà Độc bình thường lao đến, tốc độ của nó không nhanh lắm.
Khi đến bên cạnh Huyền Diệu, trước mặt một đường kiếm chẻ đôi con Xà Độc ra làm hai.
Vài giây trước đó, cô đã xuất ra một chiêu nhất trảm để xử lý nó trong tít tắc.
Mọi người thay nhau trầm trồ, tốc độ của Huyền Diệu với phản ứng nhanh nhẹn, chiêu thức không đặc biệt nhưng nguyên về tốc độ, xem trận đấu này mọi người đều cho rằng cô sẽ thắng.
Đối diện Huyền Diệu, một nụ cười tự tin như thể trận đấu này, cô ta sẽ dành chiến thắng.
Cô ta móc trong túi ra độc dược gì đó nhỏ lên thanh kiếm lước đến.
Huyền Diệu chưa biết loại độc được gì, chỉ né tránh công kích từ cô ta.
Tình thế bị đẩy ngược hoành toàn, Huyền Diệu đang tránh né đường kiếm chết người của cô ta, nhưng dù né đến đâu cũng không thể tránh khỏi.
Đã bị thương hai vết chém, trên vai trái và trên khủy tay phải.
Trong đầu của Huyền Diệu, trước mặt là những hình ảnh lạ thường, nó hoàn toàn là ảo ảnh, cô đã bị trúng độc ảo giác, đường kiếm bắt đầu chém loạn xạ, không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Bên dưới thay nhau mà bất ngờ người đó là Sát Thủ Độc, cô ta đưa kiếm lên tung chiêu Xà Độc, xung quanh nó có độc toàn thân màu xanh lục lao đến.
Huyền Diệu đang trong trạng thái mơ hồ, bị Xà Độc quấn thân, từng âm thanh xèo xèo vàng lên, nó đang dốt toàn bộ Linh Khí.
Nhưng cô ta còn chưa muốn kết thúc, hình như muốn lao đến giết chết đối thủ.
Huyền Bá cha của Huyền Diệu thấy tình thế không ổn, lao xuống đưa tay chưởng cô ta ra, tức giận nói.
- Hừ! Con ta không còn sức chống cự, ngươi lại tính ra tay giết nó sao?
Huyền Bá không muốn làm ba huynh đệ Đại Lâm Các khó xử, đành đưa con mình lui xuống nhận thua.
Thực lực của ba người họ hợp sức, phía của Thành chủ cũng không yên với lại đây là địa bàn của họ không được hành động ngu dốt.
Dưới sự ngỡ ngàng của mọi người thay nhau bàn tán, cũng biết được tên của cô ta biệt danh là Linh Xà, thuộc nhóm sát thủ nào đó.
- Hả! Độc mạnh vậy, hơn nhau một bậc mà ta thấy cô ta thắng rất dễ dàng, không biết cô ta gặp Minh Quân ai sẽ thắng đây.
- Ta đoán chắc cô ta sẽ thua cho mà xem tuổi gì đòi đánh với Minh Quân thần tượng của ta.
- Ha ha ha! Ta thì chỉ chờ cao thủ ném đá lên sàn thôi, xem mà cười tít mắt đây này.
- Ủa ai vậy, ta chỉ nghe qua nhưng chưa thấy hắn, các ngươi biết ai không?
- Đợi mà xem đi, bọn ta nói ra mất hay để cá cược chơi ha ha!
Trận thứ ba có hai chàng trai nỗi bật trong trận đấu, hai người đánh nhau đến nỗi ai cũng đều bị thương nặng rơi vào trạng thái hòa, điều lạ thường là một người tự nhận mình thua và rút lui, người còn lại chỉ lặng im, không thể ngờ đối thủ đánh ngang tầm với mình lại tự nhận thua.
Trận thứ tư một cô gái khoảng mười tám tuổi, đường kiếm rất tinh diệu làm cho đối thủ của mình phải nhận thua, khi cô chưa tung ra hết thực lực của mình.
Trận đấu của Đá Quý đã đến, bước xuống tiến lên lôi đài, trong vẻ hồn nhiên ngây thơ nhìn đối thủ nói:
- Chào vị huynh đài, ta đang đi chơi thì bị lạc lên đây, trong tay ta không có kiếm chỉ có vài viên đá nhỏ, huynh có dám đỡ nó không.
Theo như lời Đá Quý nói, hắn nhìn cậu đúng thật trên tay chỉ có vài viên trên tay.
Thực ra là cậu bỏ vào trong không gian Đá Thần, số lượng không ít, chất thành núi trong đó.
Cha cậu từng hỏi tại sao lại nhặt nhiều đá bỏ vào trong này, cậu đáp lại thích chơi ném đá, lụm càng nhiều khỏi tốn Linh Khí để giữ cho mình được an toàn.
Đối diện với Đá Quý là một chàng trai tầm hai mươi tuổi, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, Huyết Mạnh Hỏa Ưng, trên tay cầm một thanh Linh Kiếm, hắn cười khinh bỉ trả lời.
- Hừ! Nhóc con ngươi không phải đối thủ của ta đâu nên về nhà chơi đi, ta nói cho ngươi nghe Sinh Ti đây chưa từng tha cho ai, ngươi lui về đi, may ra ta sẽ cho ngươi sống.
Không nói lời nào, Đá Quý đưa viên Đá Si Tình lên ném vào hắn, bản thân hắn đang lo nói chuyện, viên đá đã đập vào đầu hắn, nằm xuống bất động đến lúc thua trận.
Ba sân đấu còn lại bất ngờ trước sự lạ thường của lôi đài thứ hai, bọn họ hiệp định ngừng chiến, để quay sang nhìn cảnh tượng đó.
Trên lôi đài thứ hai hình ảnh Đá Quý đang học cách ném đá chứ không phải chiến đấu, lui lại vài bước ném từng viên một, cứ mỗi bước lui cậu lại ném một viên.
Bốp... Bốp...
Những âm thanh vang lên trong im lặng, sự trầm trồ và thán phục của mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...