Huyền Bí tránh né những đường kiếm chém loạn xạ của Tân Kỳ mà bực bội, anh ta không thể đánh trả, đường kiếm nó không có quy luật nhất định, anh ta không dám đối diện.
Những vết chém in trên mặt đất của lôi đài có ở khắp nơi, hai bên vẫn chưa ai đánh trúng ai, hoàng toàn là một người chém một người né.
Tân Kỳ đã khôi phục lại trạng thái, hắn bình tĩnh lại tung Thổ Chu Kiếm Pháp, một con chuột ảo ảo khổng lồ lao đến.
Bên ngoài bàn tán xôn xao.
- Hình như ta thấy Tân Kỳ xuất đại chiêu rồi.
- Ta cảm giác chiêu thức này rất mạnh nếu đỡ nó cũng bị thương không nhẹ.
- Không biết Huyền Bí phá được không?
Đá Quý mở lời:
- Huyền Vệ huynh, ta thấy chiêu này kéo Linh Khí rất mạnh, ca ca huynh đỡ được không?
Huyền vệ đáp lời:
- Chắc không sao đâu, huynh ấy lâu nay chưa thua kém ai, đại chiêu còn giấu nhiều lắm.
Huyền Liên không nói gì, chỉ chăm chú xem trận đấu đang lúc gây cấn.
Đỡ lại chiêu đó Huyền Bí tung Xích Liệt Chưởng Ảnh, ảo ảnh bàn tay khổng lồ, lao đến muốn phá tan tất cả vật cản đường nó.
Ầm.. Ầm...
Hai bên bị chấn động mà văng ra, phía trên lôi đài là một mảnh bụi đất bay lên.
Cho đến khi mọi người nhìn rõ bên trong, xung quanh toàn là ảo ảo của Thổ Chu khoảng hơn hai ba trăm con lúc nhúc lao đến một con ảo ảnh Ngưu Vương, Huyền Bí thấy vậy lấp bấp nói.
- Cái... Cái gì... Thế này... Chuột ở đâu ra nhiều thế?
Tân Kỳ đưa kiếm lên rồi tiếp tục tao ra Thổ Chu cười đểu nói:
- Ha ha! Ta cho ngươi thử nếm mùi chuột cắn là như thế nào.
Cặp... Cập...
Một đàn ảo ảnh Thổ Chu với chiếc răng sắt nhọn, bò lên khắp người của Ngưu Vương cắn xé, từng tứ chi cơ thể của nó dần dần tan biến, cho đến khi biến mất hoàn toàn. Chưa dừng lại ở đó, nó còn kéo nhau sang Huyền Bí.
Anh ta tung quyền pháp, chưởng pháp khốn đốn chống bọn chúng, toàn thân anh chuyên về thể tu nhưng vẫn không tránh khỏi Thổ Chu, khắp người đều vết thương, từ những lỗ nhỏ Linh Khí của anh dần thoát ra ngoài và hao hụt.
Bầy ảo ảnh Thổ Chu cắn xé đến khi Linh Khí của anh ta không còn.
Bây giờ trong người Huyền Bí, Linh Khí đã cạn kiệt và không thể tung đại chiêu của mình, khó chịu đứng dậy nói.
- Ta thua không phục, ngươi chơi thả chuột cắn Linh Khí ta, đốt hết sạch sao mà tung chiêu.
Tân Kỳ cười khinh thường nói:
- Ha ha ha! Ngươi thua rồi, nên chấp nhận đi.
Xung quanh mọi người bàn tán chiêu vừa nãy.
- Ê! Ngươi biết bầy chuột đó là kĩ năng gì không? Ta cảm giác như nó rất mạnh.
- Ta là Huyết Mạch Hỏa Chu mà có làm được như vậy đâu? Chắc là do hắn học được từ truyền thừa nào đó.
- Chiêu này của Tân Kỳ thật là lạ thường, cảm giác không gây chết chóc nhưng uy lực hút Linh Khí rất mạnh.
- Ta thấy hắn chơi đểu thì có, Huyền Bí còn chưa ra đại chiêu đã hết Linh Khí thì sao mà đánh.
- À đúng rồi, tiền của ta thắng đâu, mau nôn ra đây cho ông nào.
Đá Quý nhìn chiêu thức vừa nãy, mới ngộ ra được một chiêu cho bản thân mình là Bẫy Đá, đúng với tên gọi, tạo ra những viên nằm dưới chân rồi đập vào chân địch, tuy uy lực không mạnh nhưng có thể quấy rối sức chịu đựng của địch.
Huyền Vệ nhìn thấy ca ca mình đã thua, buồn bã đặt niềm tin vào cậu và tin chắc sẽ thắng.
Bên kia Tân Kiên vẻ mặt hớn hở cười nói:
- Ha ha! Phế vật đến phiên ngươi lên đây rồi, xem ta hạ ngươi còn thảm hơn Kỳ ca ta hạ Bí ca của ngươi.
Huyền Bí quay về vẻ mặt tức tối nói với Đá Quý, đập hắn nhiều vào cho huynh ấy đỡ tức.
Quay sang nói chuyện với mọi người xong, cậu cũng bước lên lôi đài thứ nhất, mở miệng nói:
- Ngươi muốn tự xuống hay để ta ném đá ngươi?
Tân Kiên vẻ mặt khinh bỉ cười nói:
- Ha ha ha! Phế vật kia mời được một phế vậy khác lên.
Bốp...
Hắn chưa kiệp nói hết câu, một viên đá đã đâm vào đầu làm hắn bất tình, nằm lăng ra đất trong sự ngỡ ngàng của mọi người, khó hiểu mà bàn tán.
- Hả, người kia là ai, chuyện gì vừa sảy ra vậy?
- Hắn vừa làm gì mà Tân Kiên ngã xuống?
Xung quanh một dấu chấm hỏi lớn, xôn xao bàn tán, đến nhóm ba người của Huyền Vệ cũng khó hiểu.
Đá Quý nước lên lôi đài đã nói rõ với hắn chọn một trong hai, nhìn thấy cái vẻ mặt khó ưa của hắn, sẵn có viên Đá Si Tình trong túi, ném chiêu Ám Sát Đá, nó bay thẳng vào đầu hắn ta.
Đá Quý xuống tiếp tục xuất đá ra ném vào hắn.
Bốp... Bốp... Bốp...
Nhóm ba người Huyền Vệ thấy một màn ném đá mà tươi cười.
Hahaha...
Tần Kỳ nhìn khung cảnh Tân Kiên nằm mãi mà không tỉnh, còn bị cậu ném đá khắp mình, hắc tức giận đứng lên nói lớn:
- Ngươi dừng lại cho ta!
Đá Quý vẫn cứ ném miệng thì lên tiếng:
- Tại sao ta phải dừng khi hắn chưa đầu hàng?
Bốp... Bốp...
Huyền Vệ khẽ cười rồi suy ngẫm.
“Vị huynh đệ này của mình thật độc, ném đá hắn bất tỉnh xong, lại đi hỏi tại sao hắn không đầu hàng.”
Trong đầu Tân Kiên lúc này.
“Hắn đang mơ về một giấc mơ tươi đẹp, khẽ cười nhưng hắn nào biết bên ngoài khắp mặt mình đang sưng phù.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...