Khoảng hai canh giờ sau, tại khu rừng có một cậu bé, đang mở tay nải của mình ra và kiểm tra vật dụng.
- Để ta xem, lão gia gia cho ta thứ gì. Vài lọ Dịch Đan, ừ không tệ, giúp ta chống đỡ đến thành.
Đem mọi thứ bỏ lại vào trong tay nải, cậu tiếp tục bước đi, gần đó có một con Linh Xà Tinh Linh Thú nhị cấp tương đương với Khí Luyện tầng hai, đang quấn quanh một con sói nhỏ, cái lưỡi của nó đưa ra đưa vào làm cho âm thanh phát ra.
Khè... Khè...
Đi không lâu, trước mặt cậu là một chú Bạch Sói con chưa có tu vi, hiện đang bị Linh Xà quấn quanh, không nỡ nhìn thấy con sói con chết, cậu cầm kiếm lao đến cứu nó.
Vù...
Đá Quý xuất Kiếm rồi tung chiêu Kiếm Pháp Phán Xét, Linh Khí tụ thành hình chữ X đâm thẳng vào cổ của Linh Xà.
Phập...
Máu của nó văng tung tóe, khoảng cách tu vi khá lớn, một chiêu của cậu làm cho Linh Xà nằm thoi thóp chờ chết.
Cầm thanh kiếm trên tay đưa lên chém đầu của Linh Xà lìa khỏi cổ, cậu thu kiếm về và bước đến Bạch Sói dùng Dịch Đan thoa lên vết thương cho nó.
Đá Quý thu lại thịt với độc xà, một món thịt xà nướng không có gia vị, cậu ăn với sói nhỏ.
Cả hai ngồi lại đó mà tu luyện, Bạch Sói vết thương cũng đã lành lại, nó ăn thịt của Linh Xà, tu vi đã lên được nữa cấp tương đương với Khí Luyện nhất tầng, còn Đá Quý cũng sắp đột phá Khí Luyện tầng bốn.
Cậu cần đến thành trước khi trời tối, đứng lên nói với sói con.
- A! Ngươi đã lành vết thương rồi thì mau quay về nhà đi.
Nói xong Đá Quý quay lưng rời đi, bước đi đến đâu sói con theo đến đó, vừa đi vừa nghĩ, sau đó quay lại nói:
- Sói con muốn đi theo ta sao? ngươi làm bạn đồng hành của ta thế nào?
Chú sói gật đầu đi theo, cậu đặt tên cho nó là Tiểu Ảnh.
Cả hai đi được một đoạn, Tiểu Ảnh chạy đến một ổ trứng kỳ lạ, nằm trong một bụi cỏ rậm rạp, xung quanh được lót bằng lông của một loài chim nào đó.
Bên trong có một quả trứng có ba lớp màu, sắc ánh trắng, dạ nâu đất, kim thủy lôi.
Đá Quý tính thò tay trộm lấy nó, bỗng đằng xa tiếng kêu vang trời.
Kéc... Kéc...
Khuông mặt cậu đứng hình mà thốt lên.
- Ôi! Chết mẹ con rồi! Huyết Linh Thú.
Trên bầu trời một con Ứng Linh đang dạo nhìn xuống, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai.
Đá Quý đang thất thần, may mắn Tiểu Anh bất chợt cắn áo, làm cho cậu tỉnh táo, suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu lúc này.
“Chạy! À trước khi chạy lấy quả trứng đã, cầu phú quý trong nguy hiểm.”
Ôm quả trứng trong người, Đá Quý chạy thục mạng về phía trước, ở sau Tiểu ảnh bám sát, trên bầu trời Ứng Linh bay theo cận kề.
Khu rừng cây lá rậm rạp, tạo điều kiện cho cậu chạy trốn, tu vi của Ứng Linh khá cao, địa hình này không đáng ngại với nó.
Khoảng cách giữa Ứng Linh với họ dần rút ngắn, thấy tình thế không ổn, Đá Quý vội vã rút kiếm tung chiêu làm chậm tốc độ bay của nó.
Ầm...
Kiếm Pháp Phán Xét đâm thẳng vào đôi cánh của Ứng Linh, do đang bay gấp nó không kịp né, nhưng không hề hấn gì với đôi cánh cứng cáp đó.
Trong đầu Đá Quý lúc này, hàng ngàn suy nghĩ tình huống bị Ứng Linh đánh trúng.
“Thôi chết, ta lỡ chơi dại rồi, kiểu này không biết ngày mai ta còn sống không?”
Bất chợt ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu, nhìn sang Tiểu Ảnh nói:
- Ta với ngươi chia nhau ra chạy, nó sẽ đuổi theo ta. Ngươi đợi ta ở khu rừng bên kia, ta có cách thoát khỏi nó nhưng phải mất đi quả trứng này.
Tiểu Ảnh tách ra chạy về hướng Đá Quý chỉ định, Ứng Linh chỉ đuổi theo cậu.
Chạy tìm một hồi, cậu đã thấy một con sông, quả trứng trên tay vức thẳng xuống, hai chân dùng hết công suất mà chạy đến nơi hẹn với Tiểu Ảnh.
Thật may cho cậu, Ứng Linh chỉ lo cho quả trứng của nó mà không đuổi theo.
Hộc...Hộc...
Thở dốc một hơi dài, Đá Quý lau đi mồ hôi mệt mỏi trên trán, nhìn Tiểu Ảnh cười khổ.
- Ta với ngươi không có cơ hội sở hữu quả trứng đó rồi. Cũng may chúng ta giữ được mạng.
Trong khu rừng ven đường mòn, khi mà ánh sáng dần vụt tắc, bầu trời trở nên tối dần hơn, một cậu bé với một chú sói nhỏ cùng tung tăng chạy nhảy.
Bóng Đêm đã đến, Đá Quý với Tiểu Ảnh đã đi hơn nữa ngày, cuối cùng cũng đến Hắc Dạ Thành.
Cả ngày hôm nay cậu hái được không ít Thảo Dược, hiện tại Đá Quý đang đứng gần cổng thành phía Tây, chợt nhớ gì đó, quay sang nói với sói con.
- Ây da, ta lại quên trong người mình không còn Tinh Thạch.
Nhưng bây giờ trời cũng tối rồi, cậu chỉ đành bước tới hỏi xem những vị gác cổng.
- Mấy vị đại thúc, trên người cháu chỉ có vài cây Thảo Dược, cho cháu vào được không?
Một người cao to trong nhóm hộ vệ bước ra và nói:
- Tiểu tử thối, bọn thúc lấy thảo dược của ngươi làm gì giữ lại đi, trời cũng đã tối rồi mau vào thành nào.
Đá Quý hết lòng cảm ơn bọn họ và bước vào.
- Đa tạ các vị đại thúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...