Trong núi có một sơn động.
Bốn phía cỏ xanh tươi tốt um tùm, cách đó không xa còn có một dòng suối nhỏ.
Trên tán cây cổ thụ cực lớn, có một căn nhà gỗ không to không nhỏ.
Một thiếu niên từ nhà gỗ nhảy xuống, khuôn mặt thiếu niên trắng nõn tuấn tú, nhưng vẻ mặt lại không chút biểu tình, khiến người ta cảm thấy xa cách.
Y đi tới một khu đất trống, bắt đầu luyện kiếm.
Đây đúng là người cùng Liễu Quân Trì và Hạo Thiên Nguyên Mãng chạy vào trong núi – Liễu Quân Yến.
Hiện giờ tu vi Liễu Quân Yến đã đạt tới Luyện Khí tầng bốn, bất quá lúc này Quân Yến không vội vàng tăng tiến tu vi, mà bắt đầu tôi luyện kiếm thuật và pháp thuật.
Một lát sau, trên nhà gỗ bay ra một con gà tro không lớn không nhỏ.
Gà tro sau khi tiếp đất thì biến thành một thiếu niên, làn da thiếu niên có hơi đen nhưng tướng mạo tinh xảo, mười phần đẹp mắt.
Thiếu niên này đương nhiên là Liễu Quân Trì rồi.
Quân Trì không chào hỏi Quân Yến, thoáng cái đã nhảy vào cái hồ nước do dòng suối hội tụ cách đó không xa, bắt đầu tắm rửa.
Hắn vui vẻ bơi một hồi, bỗng nhiên, mặt nước bắt đầu chấn động, sau đó là một cái đầu xà cực lớn thò ra mặt nước, Quân Trì vừa lúc ngồi lên trên cái đầu xà.
Quân Trì nhìn hai cục thịt nhô ra trên đầu xà, hỏi: “Ngươi sau này sẽ biến thành hình Rồng sao?”
Cự mãng cũng phát ra âm thanh, đó là một giọng nam trầm thấp đầy uy lực: “Tộc ta tu luyện ở đây cùng lắm chỉ là Giao Long*, chứ không thể hóa thành Rồng, trừ phi có Thần Long chi thủy.”
(*) Cá Sấu.
Quân Trì ồ một tiếng, vọt xuống khỏi đầu rồng, giữa không trung xoay người hai cái, ngay lập tức biến thành con gà tro không lớn không nhỏ, bay tới khu đất trống, hắn há mồm, một luồng khí nóng bỏng liền phun khỏi miệng, luồng khí biến thành lửa, phà vào mặt đất, cát đá gặp lửa biến thành một khối ngọc lưu ly lớn.
Quân Trì Quân Yến theo Hạo Thiên Nguyên Mãng vào núi là vì Quân Trì muốn học phương pháp tu hành của Hạo Thiên Nguyên Mãng.
Cuối cùng nhờ Hạo Thiên Nguyên Mãng chỉ điểm, Quân Trì tổng kết lại đưa ra biện pháp tốt nhất, đó là trở về nguyên hình tu luyện theo bản năng.
Là linh thú, bọn họ đều có bản năng truyền thừa, cứ theo đó mà tu luyện.
Chỉ có một bộ phận nhỏ đạt được cơ duyên, cũng tìm ra phương pháp đặc biệt dành cho yêu thú tu hành, khiến tu vi phóng đại.
Quân Trì nghĩ hắn và mẹ đều là linh thú đạt được cơ duyên, không chỉ riêng là thiên phú dị bẩm, mà phải có cơ duyên, vậy mới tu luyện thành hình người được, hơn nữa còn sinh hai đứa nhỏ cho cha bọn họ.
Liễu Quy Hải nói không ít chuyện của mẹ cho Quân Trì nghe, nói bà bị trọng thương, đến từ thế giới khác, bất quá Liễu Quy Hải không biết vì sao mẹ lại bị trọng thương, cũng không biết mẹ từ nơi nào tới đây.
Nếu Liễu Quy Hải đã không biết, Quân Trì đương nhiên càng không biết rồi.
Mặc dù không biết những điều đó, nhưng Quân Trì có thể xác định rằng, chiếc nhẫn trữ vật mà mẹ lưu lại, chắc chắn có phương pháp tu luyện của bà năm đó, chẳng qua đến giờ Quân Trì vẫn không tìm được cách mở nó ra, chỉ đành ngắm chiếc nhẫn rồi than thở.
Hạo Thiên Nguyên Mãng là một con xà đực, tu luyện hơn bốn trăm năm, trở thành yêu thú cấp sáu. Tu hành nhanh chóng như thế, bởi vì Hạo Thiên Nguyên Mãng có huyết mạch Thần Long, chẳng qua huyết mạch quá mỏng, cho nên không dễ hóa Rồng.
Còn quả trứng kia, là do nó kết hợp với yêu thú mãng xà cấp ba mà thành, chẳng qua con mãng xà đó đã bị yêu thú khác giết chết, cho nên chỉ còn mình nó quan phu* trông coi quả trứng này.
(*) đàn ông mất vợ.
Kỳ thật lúc trước bạn đời của nó sinh ra không chỉ một quả trứng, còn thêm vài quả khác nữa, chẳng qua đều bị yêu thú khác ăn hết, nên chỉ còn mỗi quả này.
Quân Trì đặt tên cho Hạo Thiên Nguyên Mãng là Nguyên Tiêu*, bởi vì nó không biết Nguyên Tiêu trong miệng Quân Trì có nghĩa gì, cho nên rất vui vẻ tiếp nhận.
(*) Tết ở Trung Quốc, vào rằm tháng giêng.
Năm tháng trong núi trôi qua thực mau.
Bất tri bất giác, nửa năm đã qua.
Lúc này tu vi Quân Yến đã là Luyện Khí tầng năm, Quân Trì cũng nắm được bí quyết biến hóa giữa hình điểu và hình người, chẳng qua khi trở về hình người, hắn hoàn toàn giống như một phàm nhân, không dùng được linh lực, chỉ khi biến thành điểu hình, mới có thể sử dụng một ít thiên phú thần thông của Chu Tước.
Mà giữa hai loại hình thái đó, khí tức cũng hoàn toàn bất đồng.
Khi biến về hình người, sẽ không có khí tức linh lực ba động* của Chu Tước, còn khi biến thành Chu Tước, thì lại có linh lực ba động. Căn cứ theo lời Nguyên Tiêu, Liễu Quân Trì rất có thiên phú, năng lực cũng cỡ yêu thú cấp sáu, chẳng qua nếu thực chiến thì không địch lại nổi.
Lúc này Quân Trì đã thân quen với Nguyên Tiêu, biết rõ Nguyên Tiêu mặc dù là xà nhưng tính cách không quá âm ngoan, hơn nữa còn là luyến tử cuồng*, thường xuyên cuốn quả trứng ôm trong người, Quân Trì không cách nào tưởng tượng nổi, nó đã từng nói rằng hắn cứ tùy tiện xử lý quả trứng kia.
(*) cuồng yêu con.
Quân Trì nghe Nguyên Tiêu bảo dù hắn có là yêu thú cấp sáu, cũng không phải đối thủ của nó, Quân Trì liền cố tình hỏi: “Thế vì sao lúc đó ngươi lại sợ ta đến thế?”
Quân Trì vẫn còn bộ dáng một đứa trẻ, Nguyên Tiêu sống hơn bốn trăm năm không thèm so đo lời khiêu khích của hắn, buồn bực nói, “Ta chẳng qua bị khí tức Chu Tước trên người ngươi chấn nhiếp, chứ không phải bởi vì tu vi của ngươi cao hơn.”
Quân Trì hừ hừ hai tiếng, chỉ vỗ vỗ đầu nó, không so đo chuyện nó vừa đại bất kính với chủ tử.
Đợi Quân Yến củng cố tu vi Luyện Khí tầng năm xong, Quân Trì cảm thấy đã đến lúc bọn họ nên trở về Liễu gia.
Nếu cứ một mực không về, chỉ sự tình sẽ biến hóa lớn.
Đã đến lúc, Quân Trì thu thập đồ đạc xong, để lại hỏa bồn cho Nguyên Tiêu, nói: “Ta và Quân Yến phải trở về Hạ Nguyên Thành, bây giờ không tiện mang theo ngươi, đây là hỏa bồn mà mẹ lưu lại để ấp trứng hai chúng ta, cho ngươi mượn dùng ấp con ngươi đấy.”
Nguyên Tiêu biến thành bộ dáng xà nhỏ, nhìn hỏa bồn phát ra ánh sáng lưu động, nói: “Đây là linh khí thượng phẩm, không giống như vật thường.”
Quân Trì sờ sờ cái hỏa bồn giống như cái bể tắm nhỏ, nói: “Đây là di vật mẹ lưu lại cho chúng ta, có thể dùng chữa thương. Nhưng hiện tại ta và Quân Yến chưa cần, ngươi cứ cầm lấy ấp trứng trước đã, đợi ấp ra con ngươi, thì trả lại cho chúng ta là được.”
Nguyên Tiêu là xà, nó nhìn Quân Trì một hồi, sau đó dùng đuôi cuốn hỏa bồn tới, rồi thả quả trứng vào bên trong.
Mặt Quân Yên không biểu tình đứng một bên, Linh Kiếm mà hắn sử dụng là đạt được từ Huyền Ấn chân nhân, bây giờ trở về Liễu gia, Quân Trì không cho y dùng Linh Kiếm kia nữa, vì vậy đổi thành Linh Kiếm pháp khí thượng phẩm không biết Nguyên Tiêu lấy từ vị tu sĩ xui xẻo nào đấy.
Y hướng Quân Trì nói: “Ca ca, đi thôi.”
Quân Trì gật đầu với Nguyên Tiêu một cái, đi lại, Quân Yến ngắt một pháp quyết, Linh Kiếm lập tức trôi nổi lơ lửng, y mang Quân Trì nhảy lên phi kiếm, phi kiếm vọt lên trời cao, bay về phía Hạ Nguyên Thành.
Phi kiếm đáp xuống ngoài cửa thành, Hạ Nguyên Thành vẫn như cũ, đương nhiên không vì thiếu mất một thiên tài Liễu Quân Yến mà thay đổi.
Hai người tiến vào thành, ăn no một trận rồi mới đi tới Liễu gia.
Ngoại viên Liễu gia khí thế tràn đầy, bất quá cánh cửa lúc này đang đóng chặt chẽ, hai người đứng trước nó, người canh cổng là vài tên nam tử Luyện Khí tầng năm, bọn họ không nhận ra Quân Trì Quân Yến, liền hỏi: “Ngươi từ phương nào đến?”
Quân Yến lấy bài thân phận của mình đưa cho một trong số những người canh cổng, đối phương cầm bài thân phận rồi dùng cấm chế quẹt qua mặt bài, phía trên lập tức hiện ra thân phận y — Nội viện, Liễu Quân Yến.
Nhìn thấy cái tên này, mấy người canh cổng vô cùng khiếp sợ, nhìn về phía Quân Yến, sau đó trực tiếp lấy vũ khí ra vây xung quanh Quân Trì Quân Yến.
Một người trong đó quát: “Ngươi là người phương nào, sao lại cầm bài thân phận của Liễu Quân Yến đến?”
Quân Yến trực tiếp lấy Linh Kiếm ra, nói: “Ta chính là Liễu Quân Yến, bằng không sao có thể sử dụng bài thân phận này?”
Mấy người nhìn bộ dáng đương nhiên rồi của Quân Yến, liếc nhìn nhau một cái, thế nhưng không để Quân Trì Quân Yến tiến vào, chỉ cho một người chạy vô thông báo trước.
Chỉ chốc lát sau, chủ sự nội viện đi ra, cũng chính là Liễu Vi Chân trưởng lão xuất hiện ở cửa ra vào.
Ông nhìn Quân Trì và Quân Yến ở ngoài cửa, Quân Trì vẫn như trước miệng cười tủm tỉm, còn Quân Yến thì xụ mặt không biểu tình.
Thấy Liễu Vi Chân, Quân Trì vội thi lễ một cái, “Vi Chân trưởng lão, ta cùng Quân Yến đã trở về. Nhưng bọn họ không cho chúng ta tiến vào, vậy có nghĩa là sao?”
Quân Yến liếc mắt nhìn Liễu Vi Chân, biểu hiện trên mặt không hề biến hóa, nhưng cuối cùng vẫn hướng Liễu Vi Chân thi lễ: “Trưởng lão, ta đã trở về.”
Liễu Vi Chân đến trước mặt hai người.
Ông không nói lời nào, chẳng qua chỉ nhìn hai người chằm chằm.
Quân Trì liền cười với ông, “Trưởng lão, ngươi nhìn chằm chằm chúng ta làm gì nha?”
Tu vi trên người Quân Yến đã đến Luyện Khí tầng năm, dựa theo tốc độ tu hành khác người của y lúc trước, dùng nửa năm tiến lên Luyện Khí tầng năm cũng chẳng phải chuyện gì kỳ quái.
Nhưng hai người ở bên ngoài lâu như vậy, nửa điểm tin tức cũng không truyền về, Liễu gia tính toán trường hợp xấu nhất, hẳn Quân Trì đã bị giết, còn Quân Yến thì bị đoạt xá rồi.
Bây giờ hai người trở về, cũng có thể là Quân Yến bị đoạt xá và Quân Trì bị khống chế.
Hoàn chương 20.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...