//
Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương 34:.
Đại điểu sải cánh chiến yêu ma, phong vân biến sắc quấy động toàn bộ linh khí thiên địa, dưới đất hình thành vô số cơn lốc nhỏ vô tình cuốn bay nhiều người sơ ý.
Giờ đây trong đầu hắn trống rỗng, chỉ biết hành động theo bản năng, có kẻ nào đấy cứ thủ thỉ ba từ “giết giết giết” bên tai, bảo hắn hãy dùng Chu Tước chân hoả đốt đại yêu ma thành tro bụi, dùng mỏ và vuốt sắc xé thịt nó ra, cướp lấy Nguyên Anh, ăn tươi nuốt sống nó…
Dường như bản năng đang chiếm quyền chủ động.
Trừ việc phải chiến đấu ra, Quân Trì không nghĩ tới bất kỳ điều nào khác, thậm chí dù bị đại yêu ma gây thương tích, dù lông vũ trên người bị nó quẹt tới mức rụng liên tục.
Lông vũ bao bọc bởi ma khí bồng bềnh rơi khắp mọi nơi, mang theo tàn hơi phẫn nộ của Chu Tước chân hoả, vậy nên khi lông vũ vừa đáp xuống đất lập tức bốc lửa, đặc biệt là các tu sĩ không may bị rơi trúng, nhẹ thì nhiễm ma khí nặng thì bị thiêu chết.
Giữa không trung đại điểu và đại yêu ma liều sống liều chết, thật ra Chu Tước chân hoả chỉ có thể dùng trong phạm vi nhất định, lâu dần hắn trở nên hao kiệt, đành chuyển sang móng vuốt chiến đấu, thế nhưng đại yêu ma quá lợi hại, nó căn bản chả coi Chu Tước trước mặt là thá gì.
Móng vuốt nó chộp trúng chân Chu Tước rồi quật hắn thật mạnh, tiếp đó phóng người truy kích đồng thời ngưng tụ lực lượng dưới móng vuốt, năng lượng ánh sáng màu đỏ chói loà như muốn khai sơn lập địa, giữa bầu trời âm u trông giống mặt trời lúc bình minh…
Các tu sĩ và phàm nhân dưới mặt đất bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến giữa đại điểu và yêu ma, bọn họ khó mà đánh đấm tiếp được, chỉ biết cắm đầu cắm cổ dốc toàn lực chạy khỏi phạm vi chết chóc.
Chu Tước chân hoả khiến vô số phòng ốc bốc cháy, dù đã được các tu sĩ thuộc tính Thủy dùng nước dập nhưng vẫn không tắt, lửa càng lan càng rộng, phạm vi rộng hơn mười dặm.
Rất nhiều phàm nhân và tu sĩ lực lượng thấp, thậm chí cả yêu ma đều táng thân nơi đây.
So với đại yêu ma, đại điểu dường như gây thiệt hại nặng nề hơn nhiều.
Nhưng dù thế đại đa số người không hận đại điểu, vì họ tận mắt thấy hắn phải liều mạng cỡ nào mới chống chọi được tới tận bây giờ, lông vũ xinh đẹp trên thân giờ đây trọc không ít, rách thịt trầy da, máu chảy không dứt, khổ nỗi máu Chu Tước thuộc loại chí dương, phàm vật làm sao sánh được, bên trong còn hỗn tạp ma khí, chỉ cần tu vi ai hơi thấp mà bị dính thì lập tức tử vong, cả tu vi cao còn bị trọng thương nữa là.
Khoảnh khắc đại điểu bị yêu ma quật xuống, ma khí xung quanh nó hình thành cuồng phong khuyếch tán xung quanh.
Đám người thấy hắn chuẩn bị rơi xuống càng thêm liều mạng chạy.
Khi khoảng cách đại điểu gần mặt đất hơn, một số người bỗng phát hiện ra, “Nhìn kìa, quanh thân nó quấn đầy ma khí, nó cũng là yêu ma!”
Chính vì thế những người vừa mất thân nhân, bằng hữu hoặc đồng môn trong cuộc chiến bắt đầu nảy sinh oán hận, thì ra đại điểu cũng là yêu ma, chính nó hại bọn họ, đại yêu ma còn chưa làm gì mà nó đã tạo nên không ít thương vong thảm trọng.
Đại điểu lại không nghĩ nhiều như thế, ma đan trong người Quân Trì đột nhiên bạo trướng, hắn ngân một tiếng sắc nhọn, thân hình phình to hơn mấy vòng, tiếp đó ma đan co rút tự điêu khắc thành hình mắt mũi miệng, trông giống một Chu Tước chưa thành niên, tiểu Chu Tước thèm thuồng há miệng hấp thụ linh khí lẫn ma khí.
Yêu đan và ma đan trong người Quân Trì vốn dĩ là ma anh và yêu anh, sau đó bị một lực lượng cường đại phong ấn nên mới trở thành yêu đan và ma đan, về sau tụi nó dung hợp thành yêu ma anh nhưng vẫn bị phong ấn như cũ, lực lượng mà Quân Trì sử dụng người ngoài nhìn vào cứ tưởng giai đoạn Nguyên Anh, kỳ thật còn có khả năng tăng lên cao hơn nữa.
Lúc này yêu đoán hoá tiểu Chu Tước, nó kiêu ngạo rung đùi trông đắc ý lắm, rất sống động, khí tức toả ra y chang Nguyên Anh kỳ, quả thật là yêu ma anh của hắn.
Đại điểu quay cuồng giữa không trung không ngừng giảm tốc độ rơi xuống, linh khí xung quanh chả phân biệt nổi thuộc tính, hoà với ma khí tạo thành cơn lốc cực lớn ùa về phía đại điểu, hấp lực khổng lồ như muốn hút sạch huyết khí đỏ tươi và cả ma khí vậy.
Nhưng yêu ma vốn không định cho đại điểu thời gian bạo trướng tu vi, nó phóng nhanh về phía hắn, giơ móng vuốt bắn năng lượng tích tụ tới.
—————-
Tại Hoành Đức đại điện.
Giang Trì Hàm và Ninh Phong đối đầu trong thế giới Tử Phủ càn khôn, vô tình tạo thành kết giới cố định, thế nên tình hình ở đây dù có ra sao thì bên ngoài vẫn là một mảnh gió êm sóng lặng.
Tuy nhiên mắt trận vẫn đang vận hành, chín trụ sáng vây quanh bảo hộ trận pháp, bên trong ánh sáng đỏ sậm di động theo quỹ đạo, tiểu trận này kéo tiểu trận kia, tiểu trận kia lại kéo tiểu trận nọ, hơn nữa còn luân phiên vận chuyển nối tiếp vận hành, cứ như thế mãi, cả Cảnh Diệu thành đều nằm trong lòng trận pháp.
Rất nhiều tu sĩ cấp cao phát hiện dị trạng lập tức đuổi tới nhưng lại bị nhốt bên ngoài, làm cách nào vẫn không vô được.
Cả người Ninh Phong bao bọc bởi ngọn lửa đen, bất luận thứ gì tiếp cận ngay lập tức hoá thành tro, Vạn Tương Quy kiếm trong tay tựa hồ có thể dẫn động thiên địa, nếu so sánh Tử Phủ càn khôn – Cửu Hàn băng nguyên của Giang Trì Hàm với Vạn Tương Quy kiếm, thật khó mà kết luận cái nào mạnh hơn cái nào.
Vạn Tương Quy kiếm chém về phía Giang Trì Hàm, lực lượng mãnh liệt khai thiên tích địa trảm nứt đại địa, tạo thành khe rãnh thật sâu, Giang Trì Hàm bay vọt lên một ngọn núi cản trở kiếm quang.
Hai người tiêu hao rất nhiều, nhưng nay tu vi Giang Trì Hàm thâm hậu hơn Ninh Phong, Giang Trì Hàm cười gằn, “Ninh Phong, dù ngươi có liều mạng chiến đấu thì kết cục vẫn là chết dưới tay ta thôi.”
Ninh Phong bình tĩnh đáp, “Kết cục ra sao còn chưa biết trước.”
Y dứt lời, lại chém vài đường, kiếm ý cường đại bọc Chu Tước chân hoả vút đến vị trí Giang Trì Hàm đang đứng, gã nâng tay tạo thành ngọn núi lớn ngăn chặn, tiếp đó gọi vài đại băng long đổ về phía Ninh Phong.
Ninh Phong múa may trường kiếm, băng long tức thì đứt đầu ngã ầm xuống đất, cuộc va chạm khiến lớp tuyết văng cao tận mấy trượng.
Ninh Phong hít một hơi thật sâu, Giang Trì Hàm nửa thật nửa trêu tức nói, “Chân nguyên của ngươi hình như không đủ kìa.”
Ninh Phong nhìn gã, lòng khẽ động, một cảm giác bất tường sinh ra từ dưới đáy lòng, nó kết nối với chính y chứ không phải phân thân, hai điều này tuy nghe giông giống nhưng ý nghĩa khác xa nhau.
Hẳn nên xưng là liên hệ nhân duyên Thiên Đạo.
Y biết Liễu Quân Trì ở ngoài kia xảy ra chuyện.
Loại cảm giác đó rất lạ, rất kỳ diệu, không phải kiểu bấm tay nhẩm tính mà là cảm giác đến tức thời, bất chợt, xuất hiện đột ngột không hề báo trước.
Ninh Phong nói, “Khối thịt ngươi dưỡng ở Thiên Ma giới đã tới, nhưng chỉ sợ không có cơ hội sử dụng.”
Giang Trì Hàm đáp, “Này thì chưa chắc, ta vất vả lắm mới lôi nó tới đây, hấp thụ lực lượng cả một thành trì, nó sinh ra để ta sử dụng, đó chính là sứ mạng của nó.”
Ninh Phong không nhiều lời nữa, y giơ kiếm đồng thời bấm tay niệm chú với tốc độ chóng mặt, tức thì tám phân thân giống y như đúc xuất hiện.
Tám người tản ra, trong tay đều cầm Vạn Tương Quy kiếm đứng ở các hướng khác biệt.
Giang Trì hàm nhìn y hành động, nhếch mép, “Phân tán lực lượng lại càng không phải đối thủ của ta.”
Gã nói xong nhấc tay lên, phía sau trôi nổi một toà bảo tháp thật lớn bao gồm tám mặt, mỗi bên xuất hiện một tu sĩ, tuy hình dáng không giống nhau nhưng đều có hơi thở lạnh băng, lực lượng khủng bố, uy thế bức người.
Ninh Phong nhìn xong khẽ nhíu mi, “Năm đó ngươi từng đắc đạo phi thăng Tiên giới, giờ lại làm mấy chuyện tiên không ra tiên ma không ra ma, thật sự mất hết thể diện Cửu Hàn Thượng tiên.”
Cửu Hàn Thượng tiên – Giang Trì Hàm cười lạnh, “Nghe ngươi nói hoa mỹ gớm, nhưng nhìn lại bản thân xem, chả phải ngươi cao minh hơn ta à? Ta không cam tâm đánh tan tu vi chuyển thế trọng lai nhưng ngươi thì có, giờ nhìn coi cái thân thể yếu ớt đó kìa.”
Ninh Phong nói, “Yếu ớt hay không tí nữa sẽ biết.”
Tiếp đó Ninh Phong và các phân thân xông tới cùng một lúc, giơ cao Vạn Tương Quy kiếm vây Giang Trì Hàm chính giữa.
Giang Trì Hàm đâu thèm để ý lực lượng cỏn con này, không nói nhiều trực tiếp vung tay kêu gọi tám con rối đánh tới từng phân thân.
Xét từ góc độ lực lượng, Ninh Phong chưa đủ để làm đối thủ gã, nhưng ngay lúc này Ninh Phong và phân thân đồng thời dùng lưỡi kiếm quẹt ngang bàn tay, máu chảy dọc theo Vạn Tương Quy kiếm, y hét to, chín phân thân Vạn Tương Quy kiếm phóng đi nhưng không phải về phía Giang Trì Hàm mà là bay vọt xuống lớp băng nguyên dưới đất.
Cả băng nguyên bỗng chốc bén lửa, bùng lên theo quỹ đạo tràn khắp không gian, lửa lớn tạo thành đồ hình màu đen.
Con rối Giang Trì Hàm đã tiếp cận Ninh Phong, nhưng lại không dám vọng động.
Giang Trì Hàm khiếp sợ nhìn bản thân bị vây trong hoả trận, tức giận nói, “Ngươi hạ trận từ bao giờ!?”
Ninh Phong lạnh lùng đáp, “Chỉ tại ngươi quá cuồng vọng không đặt tu sĩ Đại Thừa kỳ như ta vào mắt, nhưng ngươi lại không nhớ rằng, cái năm ta phi thăng Tiên giới ngươi chỉ mới vừa sinh ra thôi.”
“Đây là Vạn Linh Hoang Hoả trận, vừa rồi bổn toạ dùng kiếm chôn mồi lửa xuống dưới, băng nguyên không ngừng thay đổi, chính ngươi còn chả chú ý đến thì nói gì, đều do ngươi tự tạo nghiệt. Từ giờ số phận của ngươi sẽ tàn lụi cùng với thế giới băng nguyên này.”
Y vừa nói xong, ngọn lửa Chu Tước càng cháy hừng hực.
Dù Ninh Phong là Ngũ linh căn nhưng kĩ năng còn tuyệt hơn cả tu sĩ Đơn linh căn thuộc tính Hoả, huống chi giờ đây y sở hữu Chu Tước chân hoả, hay còn gọi là Nam Minh Ly Hoả thuần túy nhất, muốn thiêu chết Giang Trì Hàm và cả thế giới băng nguyên, thật ra không quá khó.
Nhìn Tử Phủ càn khôn bị thiêu hủy, Giang Trì Hàm bắt đầu hoảng loạn.
Bởi vì đây là thế giới do gã tạo ra, hơn ai hết gã minh bạch ngọn lửa này lợi hại cỡ nào.
Gã liều mạng bất chấp tất cả đối phó mặc kệ Ninh Phong, xuất toàn lực dập tắt đại hoả trận.
Ninh Phong lúc này không thừa thắng xông lên, y gồng mình chịu đựng, khoé miệng chảy máu, thu hồi tám phân thân trở về, lẳng lặng nhìn băng nguyên chìm trong biển lửa, tựa hồ thế giới bất diệt, nó cũng không diệt.
Băng nguyên dưới thế hạ phong ầm ầm rung chuyển, băng thú kêu rên quay cuồng, cả thế giới như sắp sụp đổ đến nơi, mặt đứt nứt thành từng rãnh sâu, băng không tan thành nước mà bốc hơi bay lên, bao phủ toàn bộ thế giới.
Vạt áo Ninh Phong bay phần phật, lui vào bên trong Kiếm Vực, nó đang bị hao tổn nghiêm trọng, bất quá bấy giờ y không còn thời gian để suy xét nữa.
Thân ảnh Ninh Phong hơi loé, nháy mắt xuất hiện ở Hoành Đức sơn trang, Kiếm Vực phía sau mờ dần rồi biến mất không thấy nữa.
Y lập tức đánh mấy đạo phù lục vào chín trụ sáng vây quanh, từ nơi dán phù lục nó bắt đầu bị ăn mòn rồi hoá thành dòng nước đen ngầu ào xuống, Ninh Phong cầm trường kiếm bay vọt vào mắt trận, trường kiếm mang theo lực lượng thiên địa, linh khí chảy ngược càn quét, đâm thẳng trường kiếm vào mắt trận.
Mắt trận ban đầu đỏ như máu, tiếp đó không ngừng bị ô nhiễm, chỉ nghe một tiếng nổ vang, phòng hộ mắt trận đã bị phá giải, lực lượng Vạn Tương Quy kiếm lan rộng theo nhiều hướng, cột sáng tại mắt trận ảm đạm rồi biến mất hoàn toàn, ngay sau đó Huyết Chú Ba Luân trận cũng tối sầm, cứ như thế không ngừng khuếch tán mãi đến khi trận thế khắp Cảnh Diệu thành ngừng lại.
Hoàn chương 120.
Thần: Ninh Phong gấp rút như vậy là có lí do à nha =)))
Dù chỉ mới vào học nhưng mệt quá, chắc tuần này chỉ có 1 chương 😦
Mà còn 5 chương nữa là hoàn quyển 3 rồi, tiếp đó là khoảng thời gian dài editor vắng mặt =)))))))))