//
Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương 27:.
Giết người cướp của là chuyện bình thường ở huyện, Quân Trì chả phải kẻ non dại mới trải đời, tự nhiên minh bạch đạo lý này.
Thời điểm lấy viên đá ra, hắn thật sự không nghĩ đây là vật báu gì, quý đến mức ai nhìn cũng thấy quen thuộc.
Quân Trì vừa rời khỏi Lưu Sa quán lập tức chạy như bay, thân hình chợt loé đã không thấy bóng dáng, người đuổi theo sau hắn tuy truy tới ngõ nhỏ, thế nhưng nhanh chóng bị mất dấu.
Quân Trì hoá thành một con gà tro, đứng trên cành đại thụ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tình cảnh xung quanh.
Một lát sau, vị đại quản sự được thuộc hạ hồi báo, “Vị nọ chính là ma đạo Nguyên Anh kỳ, không biết tung tích.”
Đại quản sự tuy thầm hận, nhưng tất nhiên không thể cố đuổi theo một người đã chạy mất.
Chỉ đành dặn mọi người lưu ý hành tung ma đạo, nhưng không đề cập đến chuyện Thiên Uẩn thạch.
Nếu nói chuyện Thiên Uẩn thạch cho mọi người biết, nhất định sẽ khiến các đại năng chú ý.
Thứ này dù dùng luyện chế cho Tiên Khí vẫn rất hiệu quả, ngay cả tu sĩ Đại Thừa kỳ còn phải thèm nhỏ dãi.
Quân Trì đứng đợi trên cây hồi lâu, thấy người truy đuổi mình đã rời hết, tuy vậy hắn không lập tức trở về khách điếm mà bay khắp nơi tìm kiếm Hạ Hoa Chương.
Khi Quân Trì biết đó là Thiên Uẩn thạch, cảm xúc kích động không ngừng, lý trí chẳng còn dư lại bao nhiêu.
Hạ Hoa Chương đứng trên chiếc cầu đá bên cạnh một ngôi nhà xưa cũ, nơi này không ai ở, Quân Trì không biết y đứng ở đó làm gì, hắn hoá trở về hình người, dùng pháp y hộ thể che dấu ngoại hình và khí tức bên ngoài, sau đó mới nhảy xuống đi về phía Hạ Hoa Chương.
Hạ Hoa Chương đột nhiên quay đầu, lúc nhìn sang chỗ hắn thì tỏ vẻ kinh ngạc, tiếp đó cười rộ, “Liễu huynh đệ tới đây tìm ta sao?”
Quân Trì bỏ mũ áo choàng xuống lộ ra đôi mắt sâu thăm thẳm, nói, “Khi nãy ta mặc áo choàng, sao ngươi biết là ai?”
Hạ Hoa Chương sửng sốt, “Ngươi đang nói gì đấy, ta nhìn một cái liền biết ngươi là ai.”
Quân Trì đáp, “Trên đời này trừ Quân Yến ra, không một ai vừa nhìn liền biết ta là ai. Đúng không Quân Yến?”
Thần sắc Hạ Hoa Chương mang theo nghi hoặc, “Quân Yến gì chứ?”
Quân Trì đột nhiên phi thân lại, Hạ Hoa Chương không nhúc nhích mặc hắn nắm chặt tay mình, Quân Trì nói, “Ngươi không phải Hạ Hoa Chương, Liễu Quân Yến, ngươi có dám đối mặt với ta không! Ngươi làm vậy có ý gì, nhìn ta khó chịu lòng ngươi thoải mái lắm sao?”
Trong mắt Quân Trì chứa đựng biết bao đau khổ tự trách, ma khí trong đan điền lại tái phát nhuộm tối con ngươi, khiến tròng mắt hắn đã đen nay còn đậm.
Hạ Hoa Chương sửng sốt, “Ngươi nói bậy gì đó, ta không phải Liễu Quân Yến.”
Quân Trì lấy viên đá đựng trong nhẫn trữ vật ra, hung hăng đặt vào tay Hạ Hoa Chương, “Đây là cái gì?”
Hạ Hoa Chương hỏi lại, “Chả phải viên đá ở Cảnh Diệu hà sao?”
Quân Trì nói, “Chắc không? Vì sao linh khí trong đây dùng mãi không cạn, hơn nữa còn biết khắc chế tâm ma?”
Quân Trì đứng đối diện Hạ Hoa Chương, hắn một mực ngoan cố kiên định, một khi loại ngoan cố này bạo ngược, không chỉ đả thương người còn tự đả thương mình.
Hạ Hoa Chương nói, “Ta không phải Liễu Quân Yến. Ngươi vì Quân Yến mà nổi tâm ma, đồng thời bị ma khí kích hoạt ma đan trong cơ thể, nếu không mau chữa ngay sẽ bị khống chế hoàn toàn, không khác nào tự phế bản thân, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Quân Trì ngơ ngẩn nhìn Hạ Hoa Chương, lại cười, “Ngươi không phải Quân Yến, cần gì quản ta chết sống. Ninh Phong, sao không trả Quân Yến lại cho ta?”
Lần này Hạ Hoa Chương cư nhiên không phản bác, dường như đã thừa nhận, khi y còn định nói gì nữa đột nhiên cảm nhận năng lượng dao động cách đây vài dặm về phía Đông, vừa xuất hiện đã biến mất ngay.
Hạ Hoa Chương nhìn Quân Trì, thả một chữ, “Chờ.”
Sau đó thân ảnh y biến mất ngay tức khắc, dù Quân Trì có là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không đoán được y đã đi đâu về hướng nào, hắn bật dậy hoảng loạn nhìn bốn phía, ngẫm nghĩ một hồi lại phi độn về nơi xảy ra biến hoá khi nãy.
Khi Quân Trì tìm được Hạ Hoa Chương, Hạ Hoa Chương tỏ vẻ không có việc gì đi trên đường cái, Quân Trì chạy lại gần nhanh chóng bắt được cánh tay y, “Ngươi định đi đâu?”
Hạ Hoa Chương dùng thần thức trả lời, “Mấy ngày nữa toà thành sẽ xảy ra vài biến cố. Ta vừa phát hiện huyết chú Ba Luân trận lưu lại.”
Quân Trì nhìn chung quanh rồi nói, “Đừng hòng đánh trống lảng, ta không quan tâm mấy chuyện đó đâu, chỉ cần ngươi trả Quân Yến cho ta ta sẽ không làm phiền ngươi nữa.”
Hạ Hoa Chương mặc hắn kèm theo cạnh mình, nhưng bước chân không hề dừng lại mà tiến về phía trước, Quân Trì bỗng phát hiện bên đường có không ít người chụm đầu ghé tai liếc bọn họ, có người nhỏ giọng thầm thì, “Ai u, đó là một cặp tu sĩ đồng tính sao? Nhìn kìa nhìn kìa.”
Quân Trì thầm than cái quái gì đây, bộ mấy người rãnh rỗi lắm à.
Nhưng vẫn biết điều bỏ bàn tay đang níu chặt Hạ Hoa Chương ra.
Hạ Hoa Chương không để ý Quân Trì theo đuôi, y phi thân khắp toà thành xem xét, đến tận khuya mới trở về khách điếm.
Dù đã về tới nơi nhưng Quân Trì vẫn nhắm mắt theo đuôi y, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tuy Quân Yến là một phần thần hồn ngươi thật, nhưng từ khi rời khỏi ngươi y coi như bắt đầu một sinh mệnh mới, y chính là y. Ngươi không có quyền lợi chi phối thần hồn hay thân thể y. Ngươi mang Quân Yến trả lại cho ta được không?”
Hạ Hoa Chương về phòng mình, Quân Trì cũng vào theo, sau đó đóng cửa rầm một tiếng, hạ cấm chế xung quanh.
Uông Du và Đan Dũng cảm nhận hai người trở về cùng lúc, không khỏi kinh ngạc, định làm trò quỷ gì đây.
Phòng Hạ Hoa Chương thoáng hơn Quân Trì, dù vậy chỉ có một giường ngủ và đệm hương bồ, thêm mấy cái bàn ghế.
Hạ Hoa Chương ngồi xuống giường, ngay sau đó xung quanh nổi lên một tầng sương mù mờ, cả thân thể lập tức biến hoá, xiêm y xanh nhạt chuyển thành xiêm y tử sắc đẹp đẽ mắc tiền, tóc dài suông mượt quanh co như dòng suối, che khuất gương mặt tinh xảo, đẹp đến mức khiến căn phòng bình thường trông hoa lệ hơn hẳn.
Quân Trì thấy y trực tiếp biến thành Ninh Phong, không khỏi kinh ngạc, hắn cứ nghĩ y dùng thần hồn bám vào cơ thể Hạ Hoa Chương, hiện tại xem ra y đã biến thành Hạ Hoa Chương.
Còn Hạ Hoa Chương thật sự đang ở đâu, Quân Trì không muốn phí sức đi suy nghĩ.
Ninh Phong tiên quân đưa Thiên Uẩn thạch cho Quân Trì, khi nó tiếp xúc với tay hắn, một cỗ hơi thở nhuận trạch như mưa xuân tràn lan khắp cơ thể, sau đó tiến thẳng vào mi tâm của hắn, Quân Trì hầu như mất hết lý trí từ từ được cảm giác ướt át lạnh lẽo dần dần kéo tỉnh.
Ninh Phong nói, “Thật ra bổn toạ không muốn để ý ngươi.”
Quân Trì nắm chặt Thiên Uẩn thạch khiến nỗi lòng mình bình tĩnh hơn, tìm một nơi ngồi xuống, bộ dáng Ninh Phong tiên quân giống Quân Yến y như đúc, trừ một đôi kim đồng và màu tóc.
Bất quá hình dạng này phỏng chừng không phải bản thể của Ninh Phong tiên quân, đôi mắt y không còn màu vàng mà là đen láy, chỉ khác Quân Yến ở chỗ màu tóc ánh tím mà thôi.
Nhìn Ninh Phong tiên quân, Quân Trì nửa không cao hứng, nửa muốn nhìn bộ dáng giống Quân Yến nhiều hơn một chút.
Hắn trả lời, “Ta không cần ngươi để ý. Theo những gì ta được biết, ngươi hoàn toàn có thể phân thần hồn mình tiến vào cơ thể khác, vậy tại sao không chịu trả một phần thần hồn Quân Yến cho ta đi? Ta nghĩ Quân Yến so với việc bị dung hợp, càng thích làm chính mình.”
Ninh Phong cười lạnh, “Thật buồn cười, y vốn là của ta, vì sao phải trả cho ngươi.”
Quân Trì nói, “Ngươi đường đường là thiên tiên đại năng, hà tất so đo chút việc với tiểu nhi như ta. Ngươi xem ta trừ bỏ cầu xin ngươi cũng không còn cách nào khác.”
Ninh Phong nói, “Bổn toạ chỉ muốn nói ngươi nghe, ngươi phải loại bỏ hoàn toàn tâm tư tìm lại Quân Yến, vốn dĩ Quân Yến chưa từng xuất hiện, y chính là phân thân của ta, không phải tồn tại chân thật. Ngươi là chính ngươi, nhưng Liễu Quân Yến thì không. Đã vậy sao ngươi không cố gắng tu hành, tiêu trừ tâm ma, như thế chắc chắn đạt thành tựu.”
Quân Trì đáp, “Ta không tin ngươi. Ngươi bảo Quân Yến chưa từng tồn tại, đó là đối với ngươi, còn với ta, Quân Yến vĩnh viễn tồn tại. Còn nữa, ta không tin trên người ngươi không còn bóng dáng Quân Yến, nếu không cần gì phải đi theo ta, còn tặng Thiên Uẩn thạch cho ta? Sao ngươi không lấy một phần Quân Yến trả cho ta, ngươi cũng không cần phải cố kỵ đoạn duyên phận nhân quả với ta nữa.”
Ninh Phong nói, “Ngươi đánh giá cao bản thân trong lòng ta quá rồi. Cũng đánh giá quá cao đoạn duyên phận này. Bổn toạ tặng Thiên Uẩn thạch cho ngươi, coi như báo đáp ân tình chiếu cố của ngươi với ta – Liễu Quân Yến, không muốn đứng nhìn ngươi tự hủy hoại bản thân rơi vào ma đạo. Từ khi ngươi nhận Thiên Uẩn thạch, đoạn duyên phận này coi như giải quyết xong.”
Vẻ mặt Quân Trì toát lên vẻ thê lương, ánh mắt Ninh Phong sâu thẳm tựa hồ xuất hiện kim quang, Quân Trì nói, “Khi đó ta tham gia khảo nghiệm vào Đan Càn tiên tông, có cảm giác với chân ngã và Thiên Đạo, ta không cho rằng chân ngã của mình là ‘Ta’, chân ngã của ta, chính là mối liên hệ giữa ta và thế giới này, ta và Quân Yến đều dựng dục trong bụng mẹ, y cũng chính là bộ phận của ‘Ta’, cái gọi nhân quả duyên phận, ta không nghĩ chỉ một viên Thiên Uẩn thạch là thanh toán xong, chúng ta từng tiếp xúc, bây giờ vẫn đang tiếp xúc, thuyết minh duyên phận cả hai vốn luôn gắn kết với nhau, không có khả năng chặt đứt. Có ân báo ân, có thù báo thù, nhân quả duyên phận chồng chất không dứt, đâu phải muốn triệt là triệt. Đấy là đạo của ta. Trừ phi ngươi trả Quân Yến lại, bằng không duyên phận cả hai không thể chấm dứt. Lại nói, ngươi là tiên nhân chắc chắn minh bạch hơn ta, ngươi vì Quân Yến mà có đoạn duyên phận với ta, chỉ khi ngươi trả Quân Yến cho ta mới kết thúc được nó.”
Ninh Phong bất ngờ nhìn Quân Trì, nói, “Ngươi mà luận đạo, quả thật không ai địch nổi, bất quá đấy chỉ là luận điệu vớ vẩn. Trong cơ thể ngươi chỉ có ngoại đan, nửa yêu đan, nửa ma đan. Vẫn chưa hình thành nguyên đan của chính mình, tức là chưa chân chính giao cảm với Thiên Đạo, làm cách nào thấu hiểu Thiên Đạo được.”
Quân Trì nói, “Nếu phải chân chính kết nguyên anh mới hiểu được Thiên Đạo, Đan Càn tiên tông cần gì phải dùng khảo nghiệm tâm tính. Ngươi rõ ràng biết đạo mỗi người không giống nhau, tất cả đều nằm ở tâm chứ không phải từ miệng người khác.”
Ninh Phong phát hiện mình cư nhiên rơi vào thế hạ phong, lòng càng kinh ngạc, cuối cùng đành phải chơi xấu, “Một khi đã vậy, lộ trình là do bổn toạ quyết định, ta chắc chắn không đưa thần hồn mình cho bất kì người nào. Ngươi không cần suốt ngày dây dưa với ta, dù ngươi nhập ma bổn toạ cũng không quản nữa. Viên Thiên Uẩn thạch xem như giải quyết xong chuyện giữa chúng ta.”
Y thở hổn hển nói xong những lời này, tay áo vung lên, Quân Trì đã bị đưa ra ngoài, lúc hắn đứng vững đã thấy bản thân trở về phòng của mình.
Mà Ninh Phong ngồi trên giường suy ngẫm, lần thu thần hồn này quả thật kéo theo di chứng vô cùng, y cứ tưởng bản thân đã đủ năng lực đối phó chỗ thiếu hụt của trời sinh tiên thể, không ngờ giờ đây lại phải bó tay.
Y cho rằng trời sinh tiên thể nằm ngoài phạm vi quy tắc Thiên Đạo, bây giờ xem ra, Ninh Phong y vẫn nằm luẩn quẩn ở đâu đó mà không biết thôi.
Hoàn chương 113.
Tác giả có lời muốn nói: Nhiều bình luận quá đi, kéo đến rụng tay luôn à~ Cảm ơn mọi người chăm chỉ soát văn ~
Đây là phiên ngoại nói về Trì giàu có không ai địch nổi =>
Cách thức khoe khoang của Quân Trì không phải dùng linh thạch đè chết người, mà cứ mỗi khi gặp ai lại rút ra hai cọng lông vũ, tự đắc nói, “Nhìn đi, lông vũ của ta chính là lông Chu Tước đấy, cực kỳ đáng giá. Tặng cho ngươi nè, khỏi cần cảm ơn.”
Vì thế chỉ vài ngày sau, sư tôn bỗng phát hiện một con gà trọc lóc đi tới đi lui.
Vậy mới thấy bứt lông cần phải cẩn thận nha ~