Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư


Cùng lo lắng còn có Tư Đồ Phong, chuyện gì xảy ra vậy? Không thể nào Thiếu Bạch không có Khí hỏa.

Hắn luống cuống nhìn sư phụ đang liếc mình, trước đó Hách Liên trưởng lão nghe thấy lời nhắc của hắn, rất có hảo cảm với Tô Thiếu Bạch, hắn chứ nói chuyện Khí hỏa của Thiếu Bạch đã đạt được Xích phẩm là chờ muốn đểu đứa trẻ này cho sư phụ một bất ngờ, nhưng bây giờ.....!
Hách Liên trưởng lão rũ mắt, né tránh ánh mắt sáng rực của Tư Đồ Phong, tư chất linh nguyên lực trời sinh dù có tốt nhưng trong ba tháng mà không biến hóa ra Khí hỏa, tiền đồ tu luyện cũng khó đoán.

Thần tình Chưởng môn nhìn Tô Thiếu Bạch cũng bàng hoàng, có chút do dự.

Lòng bàn tay càng ngày càng nóng, Tô Thiếu Bạch có thể cảm giác được Pudding lo lắng đặt trong bàn tay mình, bởi vì không vào được đá Khí hỏa mà có hơi nôn nóng, trong lòng cậu thay đổi thật nhanh, vội vã tập trung ý chí, dùng linh nguyên lực trấn an tâm tình của nó.

Không được cho dù thế nào, hiện tại nếu thần hỏa xuất hiện trước mặt mọi người, cậu sẽ không còn cách nào tự bảo vệ mình, cùng lắm thì làm đệ tử linh tu vậy, tự mình cố gắng nuôi dưỡng, còn có thần tài hỗ trợ nữa mà.

Sau khi hạ quyết tâm, Tô Thiếu Bạch thôi đấu tranh tâm lý, trấn định thả tay ra khỏi đá Khí hỏa, cúi đầu trước các vị trưởng lão đang ngồi đã sớm dời ánh mắt, chuẩn bị trở về chuẩn bị trở về chỗ ngồi của đệ tử nhập môn, hiện tại nơi đó chỉ có lác đác vài người, quạnh quẽ ảm đạm, tất cả các đệ tử nhập môn được các trưởng lão chọn trúng đều đã đứng sau sư phụ của mình.

Lý Ức Niên nhìn Tô Thiếu Bạch đối diện miễn cưỡng vui cười, vuốt vuốt yêu bài màu trắng vừa được nhận trong tay, sự đắc ý khôn cùng thoáng hiện dưới hàng lông mi nhỏ dài.

Tôn Khởi Linh hất cằm khinh thường nói, "Hừ, đáng đời."
Triệu trưởng lão và Lý trưởng lão đang ngồi cạnh nhau, nên Thẩm Phi Hồng cũng đứng gần Tôn Khởi Linh, nghe thấy lời nàng, không đồng tình nhìn nàng một cái, rồi ánh mắt nhìn về phía Tô Thiếu Bạch khó nén vẻ lo lắng.

"Ta nhận nó." Giữa nhóm trưởng lão đột nhiên có người lên tiếng, giọng nói hồn hậu tựa như tiếng chuông buổi sáng, còn sót dư âm.

Mọi người giương mắt nhìn, chính là một vị đại trưởng lão ngồi sau lưng Chưởng môn.

Tô Thiếu Bạch dừng bước chân đang chuẩn bị bước đi, cậu có nghe lầm không vậy? Không biến hóa ra Khí hỏa, mà cũng có người nhận?
"Qua đây." Vị đại trưởng lão kia chỉ đơn giản là đứng dậy, sắc mặt ôn hòa vẫy tay với Tô Thiếu Bạch.

Đây chính là Văn trưởng lão chưởng quản Bác Văn Đường đời trước, hành động cử chỉ đều tỏ vẻ vui mừng, ánh sáng giữa hàng lông mày khẽ thoáng, thần sắc nghiêm nghị, thật ứng với cái câu một bụng đầy thi văn.

Xem tướng mạo chỉ cỡ chừng bốn mươi tuổi, nhưng tuổi thật cũng đã đến 185 tuổi.

Các trưởng lão ngồi hàng trước đều lộ ra thần sắc nghi hoặc, các đại trường lão sau khi từ chức, đa phần đều chuyên tâm tu luyện trùng kích Lục phẩm, đến buổi kiểm tra Khí hỏa cũng chỉ là quan tâm Văn trưởng lão, rất ít người tiêu hao tinh lực thu đồ đệ, huống chi, hiện tại cái vị này nếu không phải là kỳ tài, e là sẽ biến thành phế vật, hành động này của Văn trưởng lão, khá ngoài dự đoán của mọi người.

Nhưng mấy tháng sau đó, mỗi khi bọn họ nhớ lại chuyện này, đều nhịn không được mà đấm ngực giậm chân, tiếc nuối liên tục, hối hận mình có mắt mà không có tròng.

Văn trưởng lão mang Tô Thiếu Bạch đến nơi đăng ký đệ tử động tu chỗ Du trưởng lão, Du trưởng lão chuyên làm yêu bài lại thấy ảo não, đệ tử động tu chưa lên Bạch phẩm, quả thực chưa nghe bao giờ.

Văn trưởng lão thành thạo lấy một yêu bài đệ tử linh tu không màu, dùng linh lực vẽ một chữ "Bác" màu bạc lên đó, rồi đưa cho Du trưởng lão đang xấu hổ.

Đến khi yêu bài được đưa vào tay Tô Thiếu Bạch, câu đã trở thành vị đệ tử không có phẩm trật động tu đầu tiên xưa nay chưa từng có trong Bác Sơn phái, được ghi vào trong lịch sử nhập môn của môn phái.

Sau khi đăng ký tại chỗ Du trưởng lão, hai người cũng tách khỏi nhóm người đi ra không ngừng lại.

Mọi người yên lặng chăm chú nhìn bóng lưng của bọn họ, thần sắc mỗi người bất định.

Có người ước ao, có kẻ đố kỵ.


Tư Đồ Phong thở dài một hơi, cuối cùng cũng yên lòng.

Ra khỏi đoàn người, Văn trưởng lão mới ngừng bước lại, nhìn về phía Tô Thiếu Bạch, "Có muốn thu dọn quần áo và đồ dùng hằng ngày trong Bích xá không?"
Tô Thiếu Bạch lắc đầu, khẽ nhếch khóe miệng xinh đẹp tựa cánh hoa, vỗ túi trữ vật bên hông, ý nói đồ đạc của mình đều ở trong này.

Văn trưởng lão bèn lấy từ bên trong nhẫn trữ vật ra một linh khí hình dáng như bồ đoàn, ý bảo Tô Thiếu Bạch bước lên đó, rồi dẫn cậu về hướng đông núi Hoa Đình.

Bác Sơn phái có ba mươi sáu cảnh thiên, hiện tại chỉ có hai mươi lăm cái là có người ở, động phủ của Văn trưởng lão, là cảnh thiên thứ bảy, núi Thám Nguyệt.

Từ trên không nhìn xuống, núi Thám Nguyệt mênh mông cây xanh, cứ mỗi vài trăm thước chợt nhô ra một cái trụ nhỏ, suối nước lạnh một đường đổ xuống từ đỉnh núi, tựa chén rượu ngọc vỡ tan, như cầu vồng nghiêng nghiêng chập chờn, dọc theo thân núi mà nhảy xuống từng tầng, tạo thành một thác nước bên sườn núi và một cái đầm sâu hình trăng non, vây nửa chân núi Thám Nguyệt bên trong đó.

Bóng núi xanh biếc khảm trên nước, tựa như đất trời đảo lộn, tuyệt mỹ vô cùng, trông như cảnh thiên thế ngoại.

Văn trưởng lão mang cậu hạ xuống động phủ của mình trên đỉnh núi, xoay người nói với Tô Thiếu Bạch, "Trên núi Thám Nguyệt không có quy củ gì, con không cần lo, cứ chuyên tâm tu luyện là được.

Các sư huynh của con đã không còn ở trên núi này, động phủ ở sườn núi, con có thể tùy ý chọn một gian ở lại, chỗ này trừ bỏ hai người chúng ta, chỉ có tạp dịch phụ trách quét dọn, bình thường ở dưới chân núi.

Ta đã ích cốc nhiều năm, nếu con có nhu cầu ăn uống, con cứ trực tiếp tìm người làm cho.

Có vấn đề tu luyện gì, có thể tới tìm ta, hoặc có thể đến núi Ánh Liên trong bảy mươi hai núi tìm nhị sư huynh Hồ Khuê của con."
"Vì sao sư phụ lại nhận con?" Đối với chuyện bái sư, hôm nay Tô Thiếu Bạch từ tâm trạng mong đợi rất cao lại rớt xuống hết sức thất vọng, rồi lại bất ngờ xuất hiện Văn trưởng lão, trong lòng rối bời, cậu chăm chú nhìn về phía vị đại trưởng lão này, vừa rồi sắc mặt của các vị trưởng lão, bao gồm cả Hách Liên trưởng lão, cậu đều thấy rất rõ.

"Con đường tu hành, phải có tâm tính kiên định mới có thể thành công.

Trước kia khi Văn mỗ chưa từ chức, chính là tiền nhiệm của Du trưởng lão, chưởng quản Bác Văn Đường.

Từng đọc qua một ghi chép kỳ lạ trong một điển tịch của môn phái, mấy trăm năm trước, có một vị có linh nguyên lực trời sinh là đệ tử Lục phẩm, nhưng phải trải qua vài chục năm mới luyện hóa ra linh căn Khí hỏa, sau cùng thành tựu cũng không hề tầm thường.

Thiên tư con rất cao, sau thất bại cũng biết tiến biết lùi, ý chí kiên định.

Khiến cho lão phu nhớ tới câu chuyện này.

Thế giới rất lớn, không thiếu chuyện lạ, khó tránh chuyện người tài không được trọng dụng, môn phái bỏ lỡ lương tài*, nên mới muốn nhận con.

Tuổi thọ của vi sư chỉ còn sót lại hơn mười năm, chỉ mong sẽ không dạy hư đồ đệ." Văn trưởng lão nở nụ cười nhàn nhạt, mi mắt rực sáng, tựa như một vị thế ngoại cao nhân vân đạm phong khinh.

*lương tài: người có tài lương thiện
Lời nói của Văn trưởng lão khiến cho Tô Thiếu Bạch bừng tỉnh, trong lòng sáng tỏ, tâm trạng thoải mái hẳn, trong họa có phúc trong phúc có họa [1], thất bại trong chốc lát cũng không nhất định là lạc mất, ưng sống trên trời, cá lặn đáy nước, chỉ cần trong người có bản lĩnh, ý chí vươn thẳng trời xanh, tất có lúc được hiển lộ.

Cậu không khỏi cung kính cúi đầu lạy Văn trưởng lão, "Đệ tử nhất định sẽ không cô phụ sự kỳ vọng cao của sư tôn."
"Năm nay vi sư đã 185 tuổi, thoạt nhìn vô vọng đột phá, nhưng nếu trong hơn mười năm này con không thể biến hóa ra Khí hỏa, chỉ sợ vi sư cũng không che chở được cho con." Văn trưởng lão vừa nói vừa vuốt đầu cậu, nặng nề nói, trong đó còn mang theo chút sự thê lương của anh hùng tuổi xế chiều.

Đứa trẻ này quả thực thông minh, chỉ nói một chút đã hiểu.

Trong lòng Tô Thiếu Bạch chợt run lên, đột nhiên có chút hổ thẹn.


"Hôm nay còn chút thời gian, không bằng dẫn con đến động phủ ở sườn núi xem thử?" Văn trưởng lão lại cười híp mắt thay đổi đề tài, ý muốn tiểu đồ đệ đi theo mình.

Tô Thiếu Bạch ngước nhìn sư tôn nhà mình, gương mặt khẽ giật, "Sư phụ, lễ bái sư....." Bái sư không phải là chính thức dập đầu hay là kính trà này nọ chứ hả? Cái vị Văn đại trưởng lão thật cũng quá tùy ý rồi.

Văn trưởng lão gật đầu, giơ tay lên lấy từ trong vòng trữ vật ra một viên ngọc như lưu ly, nhẹ nhàng bóp nát, nhất thời ngọc lưu ly hóa thành mấy luồng ánh sáng bạc bay đi khắp phía, "Có sư đệ mới nhập môn, dù gì cũng phải gọi đám sư huynh của con về nhìn qua mới được.

Trà của sư phụ ấy hả, cứ chờ đến khi ba vị su huynh của con về rồi cùng uống.

Còn mấy cái lễ nghi phiền phức, không nhắc cũng được."
Vì muốn cho đồ đệ mới quen thuộc núi Thám Nguyệt, Văn trưởng lão cố ý dẫn cậu dùng pháp trận đi một vòng từ đỉnh núi đến chân núi.

Rồi lại để cho tạp dịch sắp xếp thức ăn mỗi ngày.

Trong mấy gian động phủ tại sườn núi, Tô Thiếu Bạch chọn gian hướng, vô cùng thoả mãn, hiện tại chẳng những biến thành một người một gian, mà diện tích phòng cũng lớn không ít.

Thuận tiện cho việc tu luyện nhiều lắm.

Vừa mới chọn xong động phủ cho Tô Thiếu Bạch, trong gió truyền đến tiếng xé gió, Văn trưởng lão mỉm cười nói mỉm cười nói, "Đến nhanh thật." Rồi tóm tiểu đồ đệ đang khó hiểu quay lại đỉnh núi.

Trên đỉnh núi có một thanh niên mày mắt tuấn lãng, trên tai phải đeo một hoa tai hình thoi lấp lánh ánh bạc, áo trắng cổ bạc, bên hông có treo một yêu bài màu vàng, bên trên viết một chữ "Bác" thật to bằng nước sơn màu bạc.

Hắn khoanh tay, giữa hai lông mày lộ vẻ hết cách, "Sư phụ, người lại thấy khó chịu chỗ nào?" Cứ vài tháng lại bị sư phụ đùa giỡn một lần, lần trước là kem đánh răng, lần trước nữa là đau đầu, lần này thì không biết là chuyện gì nữa đây.

Thấy Tô Thiếu Bạch gầy yếu đứng sau Văn trưởng lão, hắn không khỏi giật mình, "Đây là ai vậy?"
Sắc mặt Văn trưởng lão bình tĩnh nhìn đồ đệ, trong giọng nói lại mang theo chút đắc ý, "Ta mới nhận đệ tử cuối cùng."
"Sư phụ, lúc người nhận con đã nói là đệ tử cuối cùng! Lúc nhận tam sư đệ cũng nói y như vậy." Thanh niên gãi gãi gáy, bất đắc dĩ rũ khóe miệng, trên trán tựa hồ còn có thêm mấy giọt mồ hôi lạnh.

"Cái đó là đùa với mấy đứa thôi, giờ mới thiệt nè." Văn trưởng lão thoải mái khoát khoát tay với hắn, dáng vẻ lơ đãng cứ như này là việc nhỏ không cần để ý, quay đầu ôn hòa nói với Tô Thiếu Bạch, "Đây chính là nhị sư huynh Hồ Khuê vi sư vừa mới nói với con, nó ở gần đây, nên tới nhanh hơn, hai vị sư huynh khác của con, đều ở tại môn phái thuộc khế, chắc là chốc nữa sẽ đến."
Đối thoại giữa hai thầy trò khiến cho Tô Thiếu Bạch hơi kinh ngạc, Văn trưởng lão trước mặt nhị sư huynh, phong thái, sao có cái gì đó không đúng lắm?
"Hôm nay người đến chọn đệ tử nhập môn?" Hồ Khuê không thể tin nhìn về phía sư tôn, mới nhớ ra hôm nay là ngày mấy.

Tuy hắn là một tên thô cuồng, nhưng da dẻ lại tỉ mẩn, vô cùng tuấn tú.

"Không sai, đây là sư đệ mới của con, Tô Thiếu Bạch, sư huynh như con chẳng lẽ không nên bày tỏ chút thành ý sao?" Văn trưởng lão đường hoàng giúp đệ tử mới ăn cướp đồ đệ nhà mình.

Hồ Khuê hốt hoảng ho khan một cái, hoàng đế thương con lớn, dân chúng thương trẻ nhỏ, sao bây giờ mới giữa ban ngày ban mặt mà sư tôn đã thiên vị cưng chiều tiểu đồ đệ rồi.

Suy tư trong chốc lát, hắn vươn tay phất qua hoa tai, lấy ra một lư hương màu lửa đỏ lớn chừng bàn tay không nói một lời nhét vào tay Tô Thiếu Bạch, "Ta đoán Khí hỏa của sư đệ chắc là thuộc hỏa, vừa đúng thuộc tính với Hàm Chướng lô Xích phẩm này.

Châm lửa cây mộc hương bên trong trong vòng ba khắc, nó sẽ hút lấy khói độc chướng khí bên trong mười dặm xung quanh, còn loại bỏ mê chướng nữa, rắn, côn trùng, chuột, kiến, mấy thứ có độc này nọ cũng sẽ tránh xa, không lâu sau sư đệ hẳn là có cơ hội đi Bà Sa Kính Thiên, vật này dùng để phòng thân.

Vừa văn đưa cho sư đệ làm quà gặp mặt."
Cầm lư hương khéo léo tinh xảo trong tay, thì thấy trên đỉnh lò có một con thần thú lớn chừng ngón tay cái uy phong lẫm liệt ngồi xổm, nhìn trời mà rống, vảy móng đều dựng lên, trông rất sống động.


Tô Thiếu Bạch thấy yêu thích đến độ không buông tay, nhưng Hồ Khuê sao lại đoán được Khí hỏa của mình thuộc hỏa? "Tạ sư huynh! Sư huynh làm sao biết...."
"Biết Khí hỏa của đệ thuộc hỏa?" Hồ Khuê ngắt lời cậu, rồi lại liếc vị sư tôn đang bình thản ung dung đứng phía sau, kéo cổ cậu lại lặng lẽ nói, "Đại sư huynh Khí hỏa thuộc kim, ta là Khí hỏa thuộc mộc, tam sư đệ là Khí hỏa thuộc thủy, cho nên lúc tứ sư đệ xuất hiện, đệ cảm thấy thế nào?"
Sư phụ, mấy lời người nói vừa rồi với con chắc không phải là thuận miệng bịa chuyện đó chư? Tô Thiếu Bạch hoài nghi quay đầu nhìn về phía sư tôn đang mỉm cười, đột nhiên có một loại dự cảm mãnh liệt, có khi cậu sẽ có thêm một vị sư đệ.

Mà thuộc tính Khí hỏa không cần nói cũng biết.

Hồ Khuê thân thiết nắn nắn mặt cậu, dáng vẻ sư đệ này thiệt là đáng yêu quá đi, chỉ có hơi gầy, "Năm nay đệ bao nhiêu tuổi?"
"Mười ba."
"Sư huynh nói đệ nghe, về sau tu luyện có chuyện gì thì tới tìm sư huynh, đệ đi tìm sư phụ hỏi, người sẽ lượn quanh nửa ngày nói mấy đạo lý to lớn rồi lại để cho đệ tự tìm hiểu, phí thời gian lắm."
"....." Biết trò không ai bằng thầy, sư huynh, sư phụ có nói cái này.

Hai người đang tránh Văn trưởng lão lặng lẽ nói chuyện, sau đó đó lại có thêm hai người chạy tới núi Thám Nguyệt, đều là áo trắng cổ bạc, yêu bài màu vàng.

Văn trưởng lão vậy mà lại có ba đệ tử đạt được Hoàng phẩm! Tô Thiếu Bạch không khỏi có phần kính nể sư phụ mình hơn vài phần.

Mấy vị sư huynh không ai ngoại lệ đều bị bắt cướp mất món quà gặp mặt, đại sư huynh Kỳ Triển đưa phòng khí hình thước ngọc Xích phẩm, bên trong có pháp trận thuộc kim, có thể chống đỡ ba lần công kích của tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở xuống.

Tam sư huynh Hứa Kiếp Ba đưa hộp đan dược, bên trong có năm viên tuyết đan, sử dụng lúc đả thông kinh mạch, chuyên tu bổ khí mạch.

Văn trưởng lão tự mình tặng cho cậu một món công khí Xích phẩm, món đồ trông như cái ống thăm, bên trong có thể bay ra 108 cây ám khí, có thể công kích khu vực hình quạt ngay trước mặt.

Sau khi phát động pháp trận đằng sau ống thăm thì có thể thu hồi ám khí, vô cùng thuận lợi.

Trong phút chốc sở hữu được mấy món linh khí*, hơn nữa đều là Xích phẩm, khiến cho Tô Thiếu Bạch có ảo giác xoay mình thành một thổ hào, vui mừng khôn xiết.

Hơn nữa sư tôn và các sư huynh đều thật sự suy tính cho nhu cầu của cậu, khiến cho cõi lòng cậu tràn đầy cảm kích.

Tuy không thể bái nhập làm môn hạ của Hách Liên trưởng lão, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại đầu nhập vào núi Thám Nguyệt, nói không chừng lại là một chuyện may mắn.

*khí (器) trong khí cụ, vũ khí
Sau đó, dưới sự chứng kiến của ba vị sư huynh, Tô Thiếu Bạch dựa theo quy củ Bác Sơn phái, quỳ gối làm lễ, cung kính dâng trà bái sư cho Văn trưởng lão, chính thức bái nhập làm môn hạ của Văn trưởng lão.

Đến đêm, Tô Thiếu Bạch ngồi trong gian động phủ đầu tiên của mình, dùng một viên tuyết đan, tiến vào ý cảnh Nội Khuy, dẫn Pudding đả thông năm mạch môn cuối cùng.

Thời khắc Khí hải thông suốt, cậu chỉ cảm thấy tựa hồ có tiếng sấm bổ vào trong trán, có một dòng điện điên cuồng dũng mãnh tiến vào từng mạch môn toàn thân.

Gian nan giãy dụa đụng đến hộp ngọc đựng đan dược, vội vàng đem bốn viên tuyết đan còn lại cho vào miệng.

Tô Thiếu Bạch lại cắn răng cứng rắn chống đỡ một chút, cảm giác được dược lực ôn nhuận tuôn về phía đan điền, viên linh khí to bằng đậu tương lập tức bành trướng y như cây bông vải.

Cậu bèn miễn cưỡng dựa theo lời dạy của Du trưởng lão, theo trình tự dẫn nó chạy một vòng quanh thân, mỗi khi lướt qua một nơi, mạch môn đau đớn lập tức dịu lại, rồi từ đó có thể chuyên tâm mà dẫn đường cho luồng khí.

Không khí xung quanh không ngừng có luồng hơi thở bị hấp thụ, tựa như kỳ tích mà xuyên thấu qua lớp da rồi tiến vào, hòa tan vào linh khí màu trắng trong cơ thể, mà đốm khí màu trắng kia cũng ngày càng trở nên rõ ràng căng đầy hơn, cuối cùng nó ngưng tụ lại thành một đốm to bằng đậu tương như trước rồi trở về vị trí ở đan điền.

Chỉ là không hề nằm co lại như mọi khi, mà bá đạo chiếm giữa linh nguyên và thần hỏa.

Hơi ấm dạt dào tràn khắp toàn thân, tâm trạng cũng trở nên hứng khởi hơn.

Tô Thiếu Bạch mở mắt, cao hứng đến mức muốn hét to vài tiếng, kinh mạch đã thông, dẫn khí vào cơ thể, tối nay, cậu chẳng những chính thức bước vào con đường tu tiên, hơn nữa còn nhờ vào phúc của Pudding, hẳn là một bước tiến ba cấp, trực tiếp lên Cam phẩm, chí ít có thể so với có thể so với tu vi Luyện Khí tầng bảy.

Nhớ lại cảnh tượng nguy hiểm vừa nãy, lại không khỏi có chút sợ hãi, thông mạch là một chuyện, nếu không phải hôm nay có thuốc sư huynh tặng cho, hậu quả như thế nào cũng chưa biết, quả nhiên là không nên cậy mạnh.

Trằn trọc suốt đêm, sáng sớm ngày thứ hai, cậu quỳ lạy trước mặt Văn trưởng lão, nói chuyện đả thông kinh mạch và Khí hỏa đạt đến Cam phẩm tối qua, bẩm báo mọi việc cho Văn trưởng lão.


Văn trưởng lão kinh dị nhướng mày, xông một hơi ba cửa, lại còn có thể bình yên vô sự, đứa trẻ này, quả thực là phúc duyên thâm hậu! Giúp cậu thăm dò cơ thể, may là tuyết đan được dùng đúng lúc, không có gì đáng ngại, lúc này Văn trưởng lão mới yên lòng lại, sau đó vỗ tay cười to, "Cam phẩm? Thì ra là thế! Khó trách lúc đó tên nhóc con lại có vẻ mặt như thế, ta đã nói cái đá Khí hỏa trong Bích xá nên đổi thành mặt tiền Bác Văn Đường đi.

Cái khối phế thạch đó căn bản nghiệm không ra Cam phẩm."
Thấy Văn trưởng lão hoàn toàn không chú ý đến chuyện mình lừa gạt chưa báo lại, mà trước tiên lại quan tâm thân thể mình.

Tảng đá lớn trong lòng Tô Thiếu Bạch cuối cùng cũng biến mất, tâm trạng căng thẳng rốt cuộc cũng trầm tĩnh lại.

Càng ở chung càng tốt thật tốt, nhưng mà dường như hình tượng thế ngoại cao nhân cực kỳ đạm nhiên lúc mới thấy hôm qua của sư tôn, sao, càng lúc càng xa?
"Về chuyện thần hỏa, con làm rất đúng, chuyện này tạm thời không nên rêu rao, phải tìm cơ hội thích hợp mới được.

Mấy ngày này con tạm thời củng cố lại tu vi, còn chuyện luyện tập chú khí sau đó, vi sư sẽ giúp con nghĩ cách." Văn trưởng lão vui mừng khôn xiết, mặt mày hớn hở, xem ra, thời gian hắn đào tạo ra bốn vị Chú Kiếm sư Hoàng phẩm, sắp tới rồi.
oOo
Chú thích:
[1] Trong họa có phúc trong phúc có họa: nguyên văn là "Tái ông thất mã, yên tri phi phúc", là một câu nói từ điển cố trong sách Hoài Nam Tử:
Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ, có nuôi một con ngựa.

Một hôm con trai ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất tăm.

Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.

Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tĩnh nói: "Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi".

Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.

Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.

Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: "Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi".

Con trai của ông lão rất thích cưỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi.

Con ngựa này chưa thuần nết nên nhảy loạn lên.

Một lần, con ông lão không cẩn thận để ngựa hất xuống, té gãy xương đùi, bị què chân, tật nguyền.

Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua này lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.

Ông lão thản nhiên nói: "Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa này mà được phúc".

Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lược Trung Nguyên.

Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống giặc Hồ.

Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình.

Theo luận điểm của Hoài Nam Tử về câu chuyện này, Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa.

Họa Phúc luân chuyển và tương sinh.

Sự biến đổi ấy không thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái hậu quả của nó.

Tuy nhiên vì muốn thuần việt, Ngạn đã chuyển lại thành một câu gần gũi dễ hiểu hơn, là "Trong họa có phúc trong phúc có họa"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui