*giải thích tiêu đề chương: ở đây có một chút khó hiểu, "nội" là bên trong, "khuy" là nhìn lén, nhìn trộm; nội khuy trong truyện này có nghĩa là nhìn vào bên trong người của bản thân, từ nội khuy này không thể nào dịch ra một cách dễ dàng, vì vậy Ngạn vẫn sẽ giữ nguyên từ này, còn từ "chi cảnh", Ngạn sẽ chuyển ngữ thành "ý cảnh" nhưng chỉ có tiêu đề chương này là Ngạn sẽ giữ nguyên
Sau khi dùng cơm trễ và nghe Cố Kỳ giới thiệu, vị sư huynh này căn cứ theo tấm bài của mười chín người bọn họ mà phát cho họ một cái bọc đen chứa đồ, bên trong là hai bộ phục sức* của đệ tử Bác Sơn phái bao gồm cả nội y, áo trắng cổ bạc, còn có một cái mão, nhưng ba mươi mấy người bọn họ chưa đủ mười tám tuổi, mão này tạm thời không dùng được.
Ngoài ra, còn có một ngọc bài màu đen hình trăng lưỡi liềm.
*phục sức: y phục và trang sức
Trang phục áo trắng cổ bạc của Bác Sơn phái đều là dành cho đệ tử trong môn phái, áo vàng cổ bạc dành cho trưởng lão hoặc đại trưởng lão.
Chỉ có một mình Chưởng môn là áo tím cổ bạc.
Những đệ tử động tu thì dùng màu sắc của lệnh bài bên hông để phân biệt phẩm cấp cảnh giới, lệnh bài có dùng sơn nước màu bạc viết một chữ "Bác", lệnh bài của đệ tử linh tu cũng phân màu sắc phẩm cấp tương tự, chỉ có khác biệt là chữ "Bác" có màu đen.
Lệnh bài bên hông Cố Kỳ là màu đỏ, ý nói thân phận hắn là đệ tử động tu Xích phẩm.
Tô Thiếu Bạch nhớ lại, lệnh bài bên hông Tư Đồ Phong là màu trắng có chữ sơn màu bạc, vậy là đệ tử động tu Bạch phẩm.
Còn lệnh bài của sư huynh mặt nghiêm kia là màu cam, thì ra là đệ tử động tu Cam phẩm.
Chẳng trách, khí trường của sư huynh Cam phẩm không giống tí nào.
Mà còn mấy người Tô Thiếu Bạch họ, hiện tại vẫn là đệ tử mới, phải đợi ít nhất ba tháng sau mới có lệnh bài.
Phòng học nằm phía nam Bích xá, phòng ăn nằm phía bắc Bích xá, hai bên đông tây, đều là phòng ngủ.
Phòng chỗ này sắp xếp cứ ba người một phòng, phân theo số hiệu trên tấm bài của họ, cứ ba số là một phòng.
Dựa theo số mà chia phòng? Trong lòng Tô Thiếu Bạch thầm nghĩ không tốt, Lý Ức Niên chắc là số một nhóm Giáp, nói vậy, mình phải làm bạn cùng phòng với hắn ít nhất ba tháng à? Không tốt, phải cố gắng cách xa hắn một chút mới được.
Cố Kỳ nhắc nhở bọn họ, mọi người có thể đi xung quanh Bích xá, phía bắc có linh tuyền*, cũng giống như hôm nay mệt mỏi, bọn họ chỉ cần vào đó ngâm khoảng nửa nén nhang trước khi ngủ thì hôm sau sẽ khôi phục như thường.
Sau này có thể dùng để đến phía sau Bách Vọng Pha ngồi tu luyện.
Cửa vào mỗi nơi đều có bia đá, sau khi đến gần, ngọc bài hình trăng non sẽ tự động khiến cho bia đá hiển thị thông tin cơ bản và công dụng của địa điểm được đánh dấu, kèm theo phương hướng cơ bản, tiện cho bọn họ đi dạo quanh.
Nếu đến cánh cửa của khu vực cấm, ngọc bài đen hình trăng non sẽ tỏa ánh sáng đỏ nhắc nhở.
Cần phải rời khỏi, không thể tự tiện xông vào.
*linh (灵) là linh hồn, tâm linh hoặc linh nghiệm, hiệu nghiệm; linh này giống với linh khí (khí trong khí cụ và khí trong khí tức)
Tô Thiếu Bạch cầm bọc quần áo của mình cho vào trong cái bọc đựng đồ màu đen, rồi chia tay với Triệu Lôi tự tìm phòng của mình.
Từ lúc Thẩm Phi Hồng vào phòng ăn thì không ngồi cùng họ.
Căn phòng của nhóm Giáp nằm tại phòng đầu tiên ở phía đông, trên cửa treo một tấm bảng tên hình chữ nhật, ghi rõ, nhóm Giáp, số một, số hai, số ba.
Tô Thiếu Bạch dựa theo lời giới thiệu của Cố Kỳ, đặt ngọc bài trăng non lên bảng tên cạnh cửa phòng, chợt thấy bảng tên tỏa ra một luồng sáng màu nhũ bạch, hai cánh cửa phòng tự động mở ra.
Tô Thiếu Bạch trợn mắt há mồm nhìn chìa khoá hình trăng non trong tay, cái này là chìa khoá điều khiển từ xa hả? Hay là thẻ tên? Chắc cũng dùng trận pháp nào đó hả?
Vừa bước vào, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp mà, Lý Ức Niên đang ngồi trên một cái giường ở phía nam vừa lật xem một quyển sách da màu xanh, thấy Tô Thiếu Bạch, ngón tay cầm sách của hắn siết chặt, sau đó thì cười thật tao nhã, "Không ngờ lại hữu duyên với Tô huynh như vậy."
Tô Thiếu Bạch trầm mặc sờ mũi một cái, nghiệt duyên thì còn tạm được đi! Nhớ lại chuyện tại Vân Lai lâu, cả người cậu liền khó chịu.
Chỉ có hai người trong phòng nên bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh quỷ dị.
"Là ngươi!" "Là ngươi?" Cửa phòng phía sau cậu đóng lại rồi lại mở ra lần nữa, không đợi cậu quay đầu, hai người trước sau không hẹn mà cùng lên tiếng.
Lý Ức Niên là nói Thẩm Phi Hồng đứng ngoài cửa, mà Thẩm Phi Hồng, thì đang nói với Tô Thiếu Bạch.
Cái tình huống gì đây? Ánh mắt Tô Thiếu Bạch quét qua quét lại giữa hai người, hai người này cũng biết nhau? Đợi đã, Thẩm Phi Hồng chắc không phải là Thẩm gia kia đấy chứ?
Lý Ức Niên hình như biết Thẩm Phi Hồng, trong giọng nói còn mang theo chút kinh ngạc, "Ngươi cũng đến Bác Sơn phái?"
"Sau này cũng mong Lý huynh chỉ giáo nhiều hơn." Thẩm Phi Hồng bước vào cửa, chu toàn lễ nghi với Lý Ức Niên, quay đầu lại hỏi Tô Thiếu Bạch, "Ngươi thuộc nhóm Giáp?" Hắn còn tưởng Tô Thiếu Bạch giống với Triệu Lôi, đều thuộc nhóm Bính.
"Tô huynh chẳng những thuộc nhóm Giáp, hơn nữa linh nguyên bẩm sinh cực cao, nói không chừng còn vượt qua cả hai người bất tài của hai nhà Lý Thẩm chúng ta đây!" Lý Ức Niên nho nhã lễ độ giới thiệu, dường như không bị ảnh hưởng gì cả, có chút tôn sùng nhìn Tô Thiếu Bạch trước mặt.
Nghe xong lời của Lý Ức Niên, sắc mặt Thẩm Phi Hồng hơi động, "Thì ra ngươi chính là thiếu niên được đá kiểm nghiệm trên đài kiểm tra linh nguyên kiểm ra Lục phẩm cực phẩm à." Tin tức này đã truyền khắp tất cả thế gia trong hai ngày gần đây.
Thẩm gia cũng không ngoại lệ.
Tô Thiếu Bạch không biết nên nói sao tiếp nữa, đành phải xấu hổ gật đầu, Lý Ức Niên uống lộn thuốc hả? Vậy mà lại khen mình? Một cái phẩm cấp linh nguyên bẩm sinh lại có thể thay đổi thái độ người khác à?
Sau đó Lý Ức Niên tựa như vô tình mà tán gẫu với Thẩm Phi Hồng chút tin đồn trong con em thế gia, toàn là mấy thứ Tô Thiếu Bạch nghe không hiểu, nên cũng không chen vào lời nào.
Cậu bèn thay đồ và sắp xếp đồ dùng rồi nương theo ánh trăng mà đi đến phía sau Bích xá ngâm mình trong linh tuyền nghỉ ngơi.
Cũng cùng dưới ánh trăng bàng bạc đó, Hứa trưởng lão mặc áo vàng cổ bạc đang ngồi cùng một vị thanh niên tóc bạc trên đỉnh núi Hoa Đình ngắm trăng.
Ánh trăng tựa lụa, gió khẽ vuốt ve nhành lá, dòng suối lạnh róc rách vỗ lên đá, thời tiết vào thu có hơi se lạnh.
Hứa trưởng lão chậm rãi rót trà vào cái chung sứ màu thiên thanh, hương trà thoang thoảng đâu đây, "Nói đi, tối rồi sao còn chạy đến tìm ta."
Thanh niên tóc bạc mỉm cười, vờ thần bí hỏi, "Nghe nói trong Đại hội linh nguyên lần này của mấy người xuất hiện một mầm non tốt?"
Hứa trưởng lão kinh ngạc nhíu mày, cái đám này không phải là cuồng kiếm à? Từ lúc nào bắt đầu quan tâm tới loại chuyện này vậy? "Năm nay đúng là có vài người cũng không tệ lắm, tin tức của huynh thật nhanh nhạy."
"Đúng lúc nghe người khác nói thôi." Hừ, hôm đó lão tử ngồi xổm trên đỉnh núi nhìn gần cả một ngày đó! Thanh niên tóc bạc thầm nói trong lòng.
Hôm đó lúc tảng băng nhà họ trở lại, lần đầu tiên còn ngồi cùng hắn đợi thêm nửa canh giờ chứ không có lập tức rời đi, nhất định là có liên quan đến tên nhóc có đôi mắt hoa đào đó.
Nhắm nhắm thời gian, hôm nay chắc là ngày người mới gia nhập Bác Sơn phái lên núi, bên phía Hứa trưởng lão hẳn là phải lấy được cặn kẽ tư liệu mới đúng.
Chậc....Phải làm sao mới giúp được đồ đệ đây?
"Sao vậy, lẽ nào ngươi muốn thay đồ đệ nào của mình chọn Chú Kiếm sư thuộc khế à?" Hứa trưởng lão trêu chọc.
Bình sinh Liên Vi Sơn để ý nhất ba điều, kiếm trong tay, trà trong chung, và mấy đồ đệ kinh thế hãi tục của mình.
Chuyện thay đồ đệ chọn thuộc khế, căn bản đều là đề tài nói cho vui mỗi khi họ gặp nhau.
Dù sao thì đối với Chú Kiếm sư và Kiếm tu mà nói, độ quan trọng của thuộc khế có thể so sánh như hôn ước của người phàm ở nhân thế.
Không ngờ, thanh niên tóc bạc vẫn chưa phủ nhận như bình thường, mà lại còn trưng ra cái mặt cực kỳ nghiêm túc nói, "Ừ, thằng nhóc mặt tảng băng nhà ta ấy, hình như có hứng thú với cái người có Lục phẩm hôm đầu tiên thì phải."
"Lục phẩm?" Hứa trưởng lão kinh ngạc nói.
Nhắc đến đồ đệ của Liên Vi Sơn, người có khuôn mặt tảng băng lại không ký thuộc khế, chắc không phải là vị Kiếm tu thiên tài kia đó chứ? Ngày đầu tiên có hai người có Lục phẩm, một người là Lý gia ở Đường Châu, người kia thì lại là cực phẩm Lục phẩm.
Người Nam Cung Hạo thấy hứng thú, không biết là ai?
Hứa trưởng lão hớp một ngụm trà, chậm rãi nói, "Vậy là, Vi Sơn huynh muốn ta xem xét kỹ chút à?"
"Không sai! Nửa năm nữa là thời gian Bà Sa Kính Thiên mở ra, đội hộ tống bên Thiên Kỳ môn lần này nhất định là do Hạo nhi dẫn đội, nếu thuận tiện, còn muốn nhờ ngươi giúp ta phân cho bọn họ chung một đội." Cái tính xấu của Nam Cung Hạo không phải ai cũng chịu được.
Nếu như người đó có thể chịu được thì lại không thể nào tốt hơn nữa.
"Ngươi thật là dụng tâm lương khổ!"
"Hầy, chuyện tu luyện của nó từ trước đến giờ ta không cần lo lắng, chỉ là tính tình quá sức lạnh nhạt, ngươi không biết đâu, hồi bé nó dễ thương y như cục chỉ á, vừa tròn vừa mềm, ta nói gì nó cũng nghe, muốn ôm muốn bóp gì cũng được, không ngờ lớn rồi một cái cũng không cho ta đụng!" Thanh niên tóc bạc từ một vị lương phụ* chợt chuyển ngoắt thành một oán phụ**, bắt đầu lảm nhảm không ngừng.
*lương phụ: sư phụ hiền lương
**oán phụ: sư phụ oán trách, oán hận
Hứa trưởng lão:.....Lối suy nghĩ của Kiếm tu thật là khó hiểu.
Tiểu bằng hữu Nam Cung Hạo à, trước đây ngươi nhất định đã rất cực khổ rồi.
Hôm sau, sau khi dùng qua bữa sáng, hơn ba mươi đệ tử mới tập hợp trong phòng học phía nam.
Lần này sau khi thông qua đại hội kiểm tra linh nguyên của Bác Sơn phái, nhóm Giáp Lục phẩm gồm ba người, nhóm Ất Hoàng phẩm có mười người, nhóm Bính Cam phẩm thì hai mươi lăm người.
Tổng cộng có ba mươi tám người.
Mà điều khiến Tô Thiếu Bạch kinh ngạc chính là, người đến dạy bọn họ lại là một vị trưởng lão áo vàng cổ bạc.
Xem ra Bác Sơn phái vẫn có chút coi trọng việc giáo dục những đệ tử mới.
Vị trưởng lão có gương mặt chữ quốc này họ Du, dạy bọn họ khóa đầu tiên, Nội Khuy.
Con đường tu tiên, đều có truyền thụ, phương pháp tu luyện của các môn phái tất nhiên là không ai giống ai, nhưng mà dù là môn phái nào, điều đầu tiên chính là đi vào ý cảnh Nội Khuy, nhìn rõ mạch môn* cũng như tìm được nơi đan điền của bản thân.
Dưới sự chỉ điểm của Du trưởng lão, các thiếu niên lục tục nhắm hai mắt lại, chậm rãi hô hấp, dồn khí thả lỏng, hô hấp tuần tự.
*mạch môn: là các huyệt mạch trong cơ thể, tựa như mạch máu
Dựa theo phương pháp của Du trưởng lão, Tô Thiếu Bạch cảm thấy cảnh tượng trước mắt có cảm giác quen quen, cậu lại tiến vào trạng thái kỳ diệu hôm chờ Kiếm tu đại nhân bên bờ suối, cảm giác thân thể dần dần xuất hiện thành hình dạng nửa trong suốt, toàn thân chi chít những đường phân nhánh màu xám, cẩn thận kiểm tra, trên mỗi phân nhánh đều có dấu chấm tròn, cậu đoán đó chính là mạch môn mà Du trưởng lão nói.
Quả nhiên, sau đó Du trưởng lão giảng giải tuần tự từng mạch môn trên tất cả đường mạch phân nhánh màu xám, đó là con đường mà linh khí chuyển động toàn thân.
Chặng thứ nhất khi tu luyện Chú Kiếm sư, chính là phải mượn sức mạnh của thần hỏa của bản thân dựa theo trình tự tuyến mạch mà vận hành, đem tất cả những chấm tròn, cũng chính là mạch môn, phá tan, sau khi đả thông hoàn tất thì sẽ biến thành màu trắng, đợi đến khi toàn bộ những đường này thành màu trắng, thì bọn họ có thể hấp thu linh lực vận chuyển đến chu thiên cho mình sử dụng.
Hôm nay, nhiệm vụ thứ nhất của bọn họ, chính là phải nhớ kỹ tên và và trình tự của từng mạch môn.
Gần đan điền vẫn có hai cái bóng một trái một phải nằm tại đó, cái bên trái đã biến từ đỏ thành cam, dường như cảm nhận ý thức Nội Khuy của cậu, cái đốm màu cam vốn đang yên tĩnh ngủ thì chợt sáng lên vài cái.
Tô Thiếu Bạch đổ mồ hôi hột, đây rõ ràng chính là Pudding.
Mà điều làm cậu thấy kỳ lạ chính là cái bóng trắng bên phải cũng có thay đổi, lần trước chỉ nhỏ bằng hạt đậu giờ đã to cỡ quả nho, màu lục cũng trở nên rõ ràng.
Mà điểm sáng màu trắng nhỏ như hạt gạo ở chính giữa lại không thấy có thay đổi rõ ràng.
Lúc này, lời nói của Du trưởng lão lại vang lên bên tai, bảo bọn họ tìm kiếm đan điền bên phải linh nguyên.
Phía sau Tô Thiếu Bạch có một thiếu niên kêu lên đầu tiên, "A, ta thấy rồi, là một đốm sáng nhỏ như đậu tím, trên mặt còn có màu cam sáng."
"Ta cũng vậy."
"Ta cũng vậy." Liên tục có bốn, năm giọng nói vang lên.
"Của ta là đốm sáng như châu tệ, có màu vàng." Một giọng nữ có hơi quen tai chen vào, chính là biểu muội của Lý Ức Niên, Tôn Khởi Linh.
Tô Thiếu Bạch nhớ linh nguyên của nàng là Hoàng phẩm.
Nếu vậy, màu sắc trên đốm sáng thể hiện phẩm cấp linh nguyên khác biệt, nói vậy độ lớn của đốm sáng là nói về độ mạnh yếu của linh nguyên lực?
"Của ta cũng cỡ châu tệ, màu vàng." Vẫn là âm thanh của một cô gái.
Xem chừng là thiếu nữ của Thượng Quan gia, vừa nãy lúc nàng tự giới thiệu hình như là Thượng Quan Linh?
"Cỡ hai viên châu tệ, màu lục." Âm thanh của Lý Ức Niên vừa vang, xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Thẩm Phi Hồng vẫn bình tĩnh như trước, "Hai viên châu tệ, màu lục."
"Còn ngươi?" Tô Thiếu Bạch cảm giác được Du trưởng lão đang đứng bên cạnh mình.
"Ba viên châu tệ, màu lục." Tô Thiếu Bạch vừa dứt lời, tiếng hít hơi nổi lên bốn phía.
Những hài tử này đa phần đều thuộc các thế gia, tự cho là thông tuệ, sau khi nói một hồi, ai lại không đoán ra ý nghĩa của màu sắc và độ lớn của đốm sáng, có vài người thậm chí lén mở mắt, muốn xem thử rốt cuộc là ai mà lại có linh nguyên bẩm sinh lợi hại như vậy.
Du trưởng lão cảnh cáo liếc nhìn những người kia, "Chú tâm vào, chú ý linh nguyên của các ngươi, độ lớn của nó đại diện cho linh nguyên lực trời sinh của các ngươi, mà màu sắc của đốm sáng, tin rằng các ngươi đều đoán được, chính là đại diện cho phẩm cấp linh nguyên lực.
Sau này linh nguyên lực có thể tinh tiến từng bước theo tu vi của các ngươi."
Quả nhiên độ lớn của đốm sáng đại diện cho mức độ của linh nguyên lực.
Tô Thiếu Bạch nhớ trong Luyện Chú phổ có nói, linh nguyên lực cũng dựa vào độ thuần thục khi điều khiển thần hỏa mà thăng cấp.
Nhưng mà hiện tại cậu đến cả việc kiểm soát linh nguyên lực như thế nào cũng không biết, sao linh nguyên lực của mình lại có thể to lên được chứ?
"Giờ thì nhìn vào đan điền, trong mấy người các ngươi, nếu từ nhỏ ở nhà đã từng ăn thức ăn chứa linh lực, sẽ có một phần linh lực tạm thời không có cách nào biến hóa mà ngưng tụ lại ở vị trí đan điền, nhưng nếu không có thì cũng không cần lo lắng, đợi sau này các ngươi dùng linh căn tạo thần hỏa, rồi lại làm theo phương pháp hít thở của môn phái, thuận theo đất trời hoặc là hấp thụ linh khí* trong linh thạch, linh mạch."
*khí (气) trong khí tức, hơi thở
Linh khí? Tô Thiếu Bạch không khỏi nhìn điểm sáng to chừng hạt gạo lần nữa, thức ăn chứa linh lực? Chẳng lẽ là những nguyên liệu nấu ăn mà Kiếm tu đại nhân cho cậu à? Nhưng mà lần trước ở Vân Lai lâu, hỏa kế cũng đã nói, cho dù là nguyên liệu nấu ăn có mang linh lực thì cũng cần Thực tu nấu thì mới có thể giữ lại linh khí, vậy tại sao hiện tại đan điền của cậu cũng có linh lực tích tụ?
Sau đó, Du trưởng lão lại nói, "Hiện tại bên trái đan điền trống không, tương lai khi các ngươi dùng linh căn hóa thành Khí hỏa, nó sẽ nằm ở bên trái đối lập với vị trí của linh nguyên.
Màu sắc của Khí hỏa đại diện cho cấp bậc của nó, dĩ nhiên, mới bắt đầu thì Khí hỏa của các ngươi đều là Bạch phẩm, cho nên nó cũng sẽ có màu trắng."
Tô Thiếu Bạch:......!
Ngài Pudding màu cam đang nằm nơi đó khẽ run rẩy.
Tiếp đó là thời gian trả lời thắc mắc, Tô Thiếu Bạch vừa định mở miệng, Tôn Khởi Linh đã đoạt hỏi trước, "Ý cảnh Nội Khuy, chỉ có dựa theo phương pháp hít thở tuần tự à?"
Du trưởng lão lắc đầu, phương pháp hít thở tuần tự là cố ý sáng tạo, tương đương với việc chủ động đi vào ý cảnh Nội Khuy.
Còn có một trạng thái khác nữa, nếu bọn họ gặp được cơ duyên, gặp một người có đạo ý* đạt đến cảnh giới cao thâm, thì sẽ có cảm ngộ, biết cách tự nhiên ra vào ý cảnh Nội Khuy.
Tâm cảnh của đạo, vốn đã huyền diệu khó giải thích.
Nếu có thể mượn nửa phần cảnh giới của người đó, thì chính là tạo hóa rất lớn.
*đạo ý: ở đây ý nói là ý nghĩa của đạo, trong câu này ý nói nếu gặp một người hiểu ý nghĩa về đạo đến cảnh giới cao thâm
Cơ duyên? Lúc mình ở bên bờ suối, khi đang nhớ lại một kiếm mà Kiếm tu đại nhân giết chết trăm năm thì đã tiến vào Nội Khuy, nói vậy, là mình đã mượn kiếm ý của Kiếm tu đại nhân mà vô tình tiến vào ý cảnh à? Vậy thì mình đây đã nhận được bao nhiêu lợi ích từ người ta chứ?
Đến phiên Tô Thiếu Bạch, đương nhiên là cậu sẽ hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất, "Thế gian thật sự có Thiên hỏa và Địa hỏa không? Làm sao biết nó có phải là thần hỏa hay không?"
Nghe thấy câu hỏi của cậu, Du trưởng lão kinh dị nhìn cậu một cái, rồi sau đó sờ sờ chòm râu, chậm rãi nói, "Đối với Chú Kiếm sư, thần hỏa chính là gốc rễ tu hành.
Luyện hóa linh căn, chính là phương pháp tu hành phổ biến nhất của bổn phái, có điều, theo ghi chép từ xưa, khi trời đất còn hỗn độn sơ khai, chưa phân chia ngũ hành âm dương, đúng là đã tạo ra hai loại thần hỏa, gọi là Thiên hỏa và Địa hỏa.
Bổn phái cũng từng có một vị sư tổ, có người nói lúc ở cực bắc tìm được Địa hỏa, cách nay đã hơn năm trăm năm.
Lửa này không phân ra ngũ hành, có thể chế tạo linh khí đủ mọi linh căn cho người tu tiên, đồng thời cũng có thần thông rất lớn.
Cũng nhờ vị sư tổ này, Bác Sơn phái ta mới thể có được địa vị như ngày hôm nay.
Người đã từng tự viết một bộ Thần Hỏa lục, nếu ngươi có hứng thú, có thể vào Bác Văn Đường mượn đọc.
Tiếc là từ sau vị sư tổ đó, cũng chưa thấy thần hỏa hiện thế lần nữa.
Nếu có được cơ duyên lớn như vị sư tổ ấy, dĩ nhiên không phải nói đơn giản gặp là gặp được." Nói đến đây, Du trưởng lão than thở một tiếng, "Mà nói đến việc nhận ra có phải là thần hỏa hay không thì lại cực kỳ đơn giản, dù là dùng linh căn hóa lửa hay dùng cách khác, thế gian này chỉ có thần hỏa là có thể ăn rồi hấp thu linh lực bên trong viêm thạch, mà người tu tiên như chúng ta, thì phải hấp thụ từ linh thạch, linh mạch."
Mọi người nghe xong, tâm tư cũng khó nén mà biến động, vẻ mặt động tâm.
"Tạ trưởng lão!" Tảng đá lớn trong lòng cũng biến mất, đôi mắt hoa đào của Tô Thiếu Bạch chớp động, vui vẻ ra mặt.
Hiện tại có thể chắc chắn trăm phần trăm, Pudding nhà cậu chính là thần hỏa.
Thần hỏa Cam phẩm.
Đợi cậu đả thông kinh mạch hấp thu linh lực là cậu có thể trực tiếp tiến đến cảnh giới Cam phẩm rồi! Cái này nhất định là cầm phần mềm hack đứng trên vai người khổng lồ đó nha! Cái quyển Thần Hỏa lục đó, nếu có cơ hội nhất định phải mượn đọc mới được.
"Mơ mộng hão huyền." Tôn Khởi Linh khinh thường quay đầu qua, không chút keo kiệt mà ban cho cậu cái lườm sắc lẻm, không cố gắng tu luyện mà toàn mơ mộng hão huyền!
Điên điên khùng khùng chế giễu một câu là có ý gì? Tâm tình Tô Thiếu Bạch đang tốt nên không ngần ngại chút nào.
Tư Đồ Phong cũng đã nói, Chú Kiếm sư lên cấp rất khó, nhưng lấy tình hình của Pudding, người khác cưỡi ngựa nhất định không đuổi kịp, trừ phi dùng linh khí* mà thôi! Vậy nên nếu nàng thích nói thì cứ để nàng nói đi! Đây chẳng phải là tinh thần chiến thắng à!
*khí (器) trong khí cụ, vũ khí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...