Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư


"Tạm thời vào nửa tháng sau, thế nào?" Nam Cung Hạo do dự một chút, trầm giọng đáp.

Tô Thiếu Bạch vừa luyện xong mệnh kiếm Xích Tiêu nên cần phải nghỉ ngơi phục hồi sức lực, mà cơ thể y cũng chưa lành hẳn.

Bên trong di trận thượng cổ có gì nguy hiểm không, bọn họ hoàn toàn không biết, tốt hơn hết là tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức cho đến khi đạt trạng thái tốt nhất.

Thiếu niên áo tím gật đầu, xoa chân mày, dáng vẻ như vô cùng mệt mỏi, "Được rồi, vậy ta cũng phải chuẩn bị chút, hôm nay cứ vậy trước đã."
Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo nói chuyện với Ngụy Vô Pháp xong thì rời khỏi động phủ của hắn, trong lòng thầm khó hiểu.

Nói thật thì cái tên Ngụy Vô Pháp này, sáng nắng chiều mưa, xem thái độ khúm núm của cả đám Chú Kiếm sư là biết, nhưng hắn lại đối đãi với mình không tệ, nói được làm được.

Chỉ là tên này dường như có rất nhiều bí mật, không nói đến chuyện địa cung trong Bí cảnh Bích Lạc, nội việc hắn luôn đột nhiên biến mất cũng đủ thấy có điều kỳ lạ rồi.

Ngay sau khi trở về động phủ đã được sửa mới lại hoàn toàn, Nam Cung Hạo không nói một lời đã kéo Tô Thiếu Bạch vào trong Phiên Thiên Ấn.

Sữa Bò chậm một bước nên đến cả chân của Tô Thiếu Bạch cũng không kịp dụi, đành phải trơ mắt nhìn cậu bị mang đi.

Nó không phục nhổm người lên dùng chân trước cào lấy cào để vách ngoài của cái vật màu xanh biếc nọ, đôi mắt ngọc bích ai oán nhìn Phiên Thiên Ấn, cho nó vào đi mà!
Bạch Chuẩn đậu lên người nó, giơ vuốt vỗ đầu an ủi, thôi đừng phí sức nữa, hồi trước nó từng thử qua nhiều lần lắm rồi, cái món đồ chơi này có mài nhẵn cả vuốt cũng không mài ra được cái gì đâu!
"Cởi quần áo." Nam Cung Hạo kéo Tô Thiếu Bạch vào trong Phiên Thiên Ấn, trầm giọng nói, đôi mắt hổ phách lóe lên tia sáng không rõ ý nghĩa, mặt mày cũng rất chi là nghiêm túc.

"Cái gì?" Tác phong của kim chủ đại nhân đúng là càng ngày càng đơn giản thô bạo mà, từ "Song tu" đã rơi thẳng xuống thành "Cởi quần áo" rồi hả? Tô Thiếu Bạch xấu hổ chà chà ngón tay lườm Nam Cung Hạo.

Không được! Nhất quyết không được...!dù rằng, cậu thừa nhận mình có hơi nhớ thân thể Nam Cung Hạo, nhưng mà thế này vẫn có chút không chấp nhận được.


Nam Cung Hạo khẽ híp mắt, trong lời nói cũng tỏa ra sự uy hiếp, "Em mà không cởi, ta chỉ có cách bảo nguyên anh của ta vào đó kiểm tra."
"Kiểm tra cái gì?" Cái thằng nhóc nguyên anh đáng ghét đó tốt nhất là khỏi thấy luôn đi.

Bàn tay đang giữ lấy cổ áo của Tô Thiếu Bạch khựng lại, chợt cảm thấy không hiểu kim chủ đại nhân đang nói cái mô tê gì.

"Mau để ta xem thử, em rốt cuộc còn bị thương chỗ nào không." Nam Cung Hạo nhướng mày, dứt khoát giơ tay tự làm.

"Bị thương? Em không có bị thương." Tô Thiếu Bạch bị tập kích bất ngờ đến mức mờ mịt nhìn, tại mình nghĩ nhiều quá à? Kim chủ đại nhân không phải muốn song tu, mà là lo lắng mình bị thương? Nhoáng cái, người nào đó đã bị cởi sạch cả áo lẫn hộ giáp.

"Em chắc chứ?" Nam Cung Hạo nắm cổ tay cậu lật qua lật lại xem xét lòng bàn tay, trên đó phủ đầy vô số vết phỏng đỏ gay, nhìn gần càng thấy đau lòng.

Cái này là bị phỏng lúc Chu Phượng lệ phun lửa cắn trả lại mà, Tô Thiếu Bạch ngẩn người, mím môi, vậy ra Nam Cung Hạo chỉ là lo lúc cậu luyện Xích Tiêu còn bị thương chỗ nào nữa không à? Vậy mà trách lầm y rồi...!Ngay lúc ai kia chợt thấy hơi áy náy trong lòng, vừa mới có chút cảm động thì đã bị đẩy ngã xuống đất.

Chứng kiến bản thân mình chỉ trong nháy mắt đã bị lột một nửa quần áo, Tô Thiếu Bạch đen thui mặt mày, kim chủ đại nhân, động tác của lột đồ của ngài đây còn có thể tiện tay hơn nữa không hả?
Bất kể đầu bếp nhỏ đen mặt cố gắng kháng cự cỡ nào, Nam Cung Hạo vẫn có thể nhanh gọn lẹ lột sạch người nào đó vòng hai ba lượt, đến cả giày vớ cũng không tha.

Cả người đầu bếp nhỏ bây giờ có lẽ chỉ còn lại nhẫn trữ vật trên ngón cái và cái vòng trơn nhẵn màu bạc ở cổ chân mà thôi.

Nam Cung Hạo đè con người ta ra rồi lật qua lật lại, còn săm soi cả kẽ ngón tay, thấy thật sự giống như lời cậu nói, trừ hai tay ra cũng không có bất kỳ vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Không hiểu sao Tô Thiếu Bạch cứ cảm thấy mình giống như quả trứng gà luộc chín bị bóc sạch vỏ rồi đem bày lên trên đĩa cho người ta ngắm nghía mãi không thôi, rồi chỉ chực chờ đối phương ngoạm lấy bất cứ lúc nào.

"Tiểu Bạch..." Giọng Nam Cung Hạo hơi khàn đi, độ ấm trong lòng bàn tay cũng tăng dần.


"Đã nói không sao cả mà!" Tô Thiếu Bạch nổi nóng đạp Nam Cung Hạo một cái, trong đầu vang lên tiếng còi báo động, vội vã muốn tóm lấy áo trong mặc lại.

Sắc mặt Nam Cung Hạo khẽ đổi, bàn tay nắm lấy mắt cá chân Tô Thiếu Bạch, tầm mắt rơi xuống vòng chân màu bạc cực kỳ đơn giản nọ, y cứ cảm thấy, vật này có gì đó kỳ lạ.

"Thả em ra!" Đầu bếp nhỏ vội vã vươn tay muốn đẩy bờ vai Kiếm tu đại nhân ra, nhưng lại không ích gì.

Tô Thiếu Bạch cắn răng, giơ tay xoa vành tai Nam Cung Hạo.

Sau tai là một trong mấy điểm yếu của kim chủ đại nhân, sau mấy lần cùng nhau, cậu cũng biết được đôi chút.

Song, tốc độ Nam Cung Hạo rõ ràng còn nhanh hơn cậu, vừa buông chân cậu ra lập tức trở tay đè cậu lại, không chút chần chờ mà hôn lên đôi môi mình mong nhớ đã lâu.

Khi tình cảm càng mặn nồng, thân thể đạo lữ quả thật là liều một thuốc độc ngọt ngào nhất trên thế gian này, kiến huyết phong hầu*, dù có là ai cũng không chống cự nổi sự cám dỗ này.

*kiến huyết phong hầu: tên của một loại kịch độc thời xưa, dịch nghĩa là vừa gặp máu là phong bế cổ họng, ý nói vừa nuốt vào và chết ngay lập tức
Ê này này, anh thế này rõ ràng là đang chòng ghẹo đấy! Còn mệt cho em nghĩ anh là một người đứng đắn! Tô Thiếu Bạch tự làm tự chịu mệt mỏi giãy dụa vài lần, muốn dùng cái thân thể tàn tạ này đi so giá trị vũ lực với Kiếm tu đại nhân, thật sự quá khó coi rồi.

Nếu kiếp sau có cơ hội được xuyên lần nữa, làm ơn cho tui nhập vô thân xác Kiếm tu với!
Khi linh khí tiến vào dạo chơi trong kinh mạch, toàn thân cũng dâng trào khoái cảm.

Song tu thật sự có hiệu quả rất nhanh, nhưng Tô Thiếu Bạch lại vừa yêu vừa hận cái cách này.

Quả nhiên, trong biển ý thức, nguyên anh mặc giáp kim trên đài Nguyên Anh rất mau bay đến bên bé con nguyên anh không có chút nào phòng bị của mình, lần này, nó chẳng những được trang bị đầy đủ hộ giáp, mà hào quang vàng nhạt cũng càng thêm lấp lánh chói mắt, Tô Thiếu Bạch trông mà hãi hùng, cứ có cảm giác nó lại tiến bộ không ít so với lần trước, hình như sắp lên cấp rồi ấy.


Đài Nguyên Anh vừa dung hợp lại, ý thức Tô Thiếu Bạch lại bị đẩy ra ngoài.

Tô Thiếu Bạch:...!
Sao lần nào cũng thấy cứ như bị cướp chiếm đoạt nhà cửa thế này! Tô Thiếu Bạch căm phẫn lườm nguýt Nam Cung Hạo.

Tiếc là khóe mắt ửng đỏ chưa lui, nên trong mắt Nam Cung Hạo lại biến thành sóng nước mùa thu, tình ý đong đầy, không có chút uy hiếp nào, trái lại còn khơi dậy hứng thú của đối phương, khiến ai đó lại nhào tới lần nữa.

Song tu xong xuôi, Tô Thiếu Bạch vội vàng mặc quần áo vào, thấy kim chủ đại nhân ngồi bên cạnh chẳng thèm động đậy, bèn dùng chân móc lấy áo trong ném sang cho y, mặc vào mau!
Nam Cung Hạo nhanh như chớp bắt lấy mắt cá chân Tô Thiếu Bạch, kéo đầu bếp nhỏ lại đến mức thiếu chút nữa thành rùa bò lật ngửa.

"Này!" Tô Thiếu Bạch giãy không ra, đành phải tức giận kêu lên.

Lại nữa, sao hôm nay kim chủ đại nhân thích nắm cổ chân cậu quá vậy!
"Cái gì đây?" Nam Cung Hạo còn đang chăm chú quan sát vòng bạc trên chân cậu, khi nãy y đã cảm thấy thứ này có gì đó kỳ lạ, sau đó lại bị đầu bếp nhỏ cắt ngang.

"Vòng chân đó." Còn mệt anh xuất thân từ thế gia đại tộc, cả vòng chân cũng chưa từng thấy hả? Tô Thiếu Bạch bất lực lườm kim chủ đại nhân, cái thứ ngay cả hoa văn cũng không có, treo mỗi cái chuông đến cả âm thanh cũng không có thì có gì đẹp mà nhìn chứ? Nếu quăng cái này vào trong chợ bán thử, e là còn chưa tới hai mươi đồng tệ ấy.

Hay là anh chưa từng gặp món đồ nào đơn giản như thế này? Hồi trước cậu không quăng nó đi vì đây là món đồ duy nhất mà nguyên chủ đeo trên người, mà bên trong chữ "Tô" bên trong quả chuông, chắc là "họ" hoặc "tên" của "cậu", cậu cảm thấy mình không nên tùy tiện vất bỏ vật cuối cùng còn lưu lại trên đời của người ta.

Vậy nên cậu cứ mang nó trên chân, sau này suýt thì quên mất.

Nam Cung Hạo lắc đầu, "Cái vòng chân này khá là kỳ lạ." Vừa rồi y đã thử dùng thần thức Nguyên Anh kỳ của mình tra xét thử, mặc dù không kiểm tra được gì, nhưng mơ hồ cảm thấy bên trong dường như không phải không có gì cả, mà là bị người có tu vi cao hơn cả Nguyên Anh kỳ thiết lập cấm chế, không cho y tiến vào mà thôi.

"Kỳ lạ?" Tô Thiếu Bạch lạnh cả người, da đầu tê rần, giọng nói vô thức hơi run rẩy.

Dù gì cậu cũng chỉ là một hồn phách xuyên đến đây mà thôi, thứ này là do chủ cũ của thân xác này để lại, chẳng lẽ có cách nào đó có thể chứng minh được cậu không phải nguyên chủ mà là dời hồn ư?
"Vật này ở đâu ra?" Nam Cung Hạo cuối cùng cũng buông chân Tô Thiếu Bạch ra, tiếp tục truy hỏi.

"Mang theo từ nhỏ rồi," Tô Thiếu Bạch từ tốn mặc đồ vào, tim thì đập thình thịch, cảm thấy thắc mắc không thôi, chuyện này là sao? Chẳng phải chỉ là một vòng chân không đáng tiền thôi à? Hồi trước cậu đã xem xét rất cẩn thận, trừ bên trong quả chuông thì ngay cả hoa văn cũng không có, sao lại có thể kỳ lạ được chứ? "Em từng té ngã bị thương, lúc tỉnh dậy đã nằm ngay dưới chân núi Phù Lô.


Là ở trong khu rừng cạnh thác nước Tinh Quang ấy.

Khi đó mẹ con Tưởng gia ở thôn Thái Bình đã cứu em, chuyện trước kia em đều không nhớ gì cả.

Còn cái vòng chân này, khi đó em đã mang trên người rồi.

Em thấy bên trong có khắc chữ "Tô", nên mới đặt mình cái tên Tô Thiếu Bạch."
Tô Thiếu Bạch do dự một hồi, giấu chuyện mình dời hồn, chỉ nói khoảng bảy, tám phần câu chuyện.

Bởi vì tâm trạng thấp thỏm không yên, nên không chú ý áo ngoài mặc mấy lần vẫn không xong.

Nam Cung Hạo gật đầu, tự mình giúp cậu mặc đồ chỉn chu lại, bản thân cũng mặc quần áo vào, "Nói vậy, em không hẳn là con nhà bình thường, vật này e là có lai lịch lớn." Khó trách thần hỏa của đầu bếp nhỏ có thể tùy tiện lấy ra ngoài, thiên phú luyện khí cũng làm người khác kinh ngạc không thôi, không chừng cũng xuất phát từ một gia tộc luyện khí có nguồn gốc từ thời xa xưa.

Trong các thế gia đại tộc hiện tại, cũng không có nhà nào họ "Tô" cả, có lẽ gia tộc bọn là loại gia tộc lánh đời trong truyền thuyết.

"Có lai lịch lớn?" Tô Thiếu Bạch tròn mắt nhìn Nam Cung Hạo, không thể nào đâu?
"Ta cũng chỉ đoán thôi.

Vừa nãy ta mơ hồ cảm nhận bên trong vòng chân này có gì đó không bình thường, dùng thần thức thăm dò nhưng lại không kiểm tra được, giống như bị người có tu vi cao thiết lập cấm chế vậy.

Ta nghi là thứ này có lẽ là trữ khí hoặc thẻ ngọc* cao cấp, nếu không đạt đến tu vi nhất định thì không thể mở ra." Nam Cung Hạo giải thích cho Tô Thiếu Bạch những suy nghĩ mới rồi của mình.

*chỗ này nguyên văn là "mật giản", giản có nghĩa thẻ tre dùng để viết chữ thời xưa, tương tự với ngọc giản (chính là thẻ ngọc mà các bạn đã thấy từ đầu truyện đến giờ), nhưng đây là loại giản chỉ dành riêng cho một bộ phận người, thường là chuyên truyền lại cho con cháu trong dòng tộc
Thần thức Nguyên Anh kỳ cũng không kiểm tra được? Vậy tức là người thiết lập cấm chế có tu vi ít nhất là Hóa Thần kỳ.

Tô Thiếu Bạch hít một hơi thật sâu, không phải chứ, người tạo cấm chế này e là có quan hệ không nhỏ với nguyên chủ, nếu người đó đã qua đời và chỉ truyền lại di vật cho đời sau thì thôi không nói đi, nhưng nếu người tạo cấm chế này còn sống, có khi nào cho rằng mình cố ý dời hồn giết nguyên chủ không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui