Tu Tiên Chi Phế Sài

Rõ ràng là lúc đêm khuya, nhưng ánh đèn ở trong trạch viện bên phải của Triệu gia vẫn sáng sáng sủa yên lặng. Từ trong trạch viện ấy truyền ra tiếng thét chói tai và tiếng trách cứ tức giận thuộc về Triệu Hoa Dung, chỉ nghe một chút tiếng này cũng biết người này có bao nhiêu mắc chứng cuồng loạn rồi.

Cho nên, lúc Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô lẻn vào đến dưới cửa sổ trạch viện, chúng nó nghe được rõ ràng hơn không ngạc nhiên chút nào. Sau khi Tiểu Sỏa Đản nghe được ba bốn tiếng liên tiếp của đồ đựng dụng cụ bị đánh vỡ, trực tiếp giật giật râu lớn trên đầu nó, ý bảo kiến lửa thể tích nhỏ nhất từ kẽ cửa sổ chạy vào nhìn tình huống bên trong một chút rốt cuộc như thế nào?

Lẻn vào rất thành công, con kiến lửa cũng không có bị người phát hiện. Có thể nói, nếu như lực chú ý phát hiện nguy hiểm của bọn họ dưới tình huống như vậy, vậy bọn họ coi như trên cao thủ rồi.

"Phó Thiên Hải! Ngươi kẻ khiếp nhược vong ân phụ nghĩa này! Ta vì ngươi từ chối bao nhiêu người theo đuổi bỏ qua bao nhiêu bảo bối và tài nguyên đưa tới cửa, ta sinh con dưỡng cái cho ngươi, thay ngươi lo liệu cái nhà này, ngược lại ngươi nói coi tại sao có thể sau lưng ta phát rồ mắt đi mày lại với những nữ tu khác như thế?! Ta cho ngươi biết, ta còn chưa có chết đâu! Ta tuyệt đối sẽ không như nữ nhân ngu xuẩn Nguyên Tuệ Linh mãi đến sau cùng bị ngươi tự tay giết chết mới hối hận! Ngươi chờ xem, nữ nhân kia sống không lâu đâu, ả phải cảm tạ ngươi mang đến cho ả kết cục tốt như vậy!"

Trên mặt Triệu Hoa Dung lúc này tất cả đều là vẻ dữ tợn vặn vẹo, nhìn qua giống như một bệnh nhân phát điên. Mà đối diện với là Phó Thiên Hải cha ruột Phó Tu Vân thật lâu cũng chưa nhìn thấy, thấy sắc mặt và thần thái của Phó Thiên Hải lúc này, Phó Tu Vân ở trong trạch viện điều khiển từ xa hết thảy nở nụ cười giễu cợt.

Quả nhiên tối hôm nay coi như đến đúng rồi, y không chỉ thấy được biểu tình như bà điên của Triệu Hoa Dung, còn thấy được cha ruột ông đã từng hăm hở lúc này chật vật bất kham, tức giận đến cực điểm, dáng vẻ uất ức rồi lại phải ẩn nhẫn. Hai kẻ này đã từng ở trước mặt mẫu thân nàng biểu hiện ân ái lại tốt đẹp lúc này đâu còn có dáng vẻ trước đây? Dáng dấp bọn họ giờ đây rõ ràng chính là một đôi vợ chồng bất hoà hận không thể đâm chết đối phương, chuyện dằn vặt lẫn nhau chính là bọn họ giờ đang làm mà còn sẽ vẫn làm tiếp.

"... Đây quả thực hả lòng hả dạ, không phải sao?"


Phó Tu Vân cười nhạt. Một kẻ thâm độc một kẻ xảo trá như hai người bọn họ ở cùng một chỗ, đó mới là tuyệt phối chân chân chính chính!

"Triệu Hoa Dung! Ngươi không nên quá đáng!! Ta tìm người khác sau lưng ngươi lúc nào?! Gần đây ta chỉ đang tu luyện mà thôi! Ta đang bế quan tu luyện làm sao có thể đi tìm nữ tu khác? Đầu óc ngươi thanh tỉnh một chút đi! Ta không muốn ầm ĩ với ngươi, hơn nữa cho dù Triệu gia ngươi là một trong Tứ đại gia tộc Nhiên Nguyên giới, giờ ngươi cũng không thể nói tuỳ ý giết người như vậy! Mặc kệ người kia là ai, rốt cuộc cùng ta có quan hệ hay không!" Phó Thiên Hải chịu đựng tức giận mở miệng, sắc mặt của hắn rất xấu xí, giờ hắn cảm thấy nán lại ở chỗ này nhiều một giây đều là dằn vặt, Triệu Hoa Dung người nữ nhân này đơn giản là điên rồi, hận không thể mỗi ngày đều tìm mười mấy người ở xung quanh hắn giám thị nhất cử nhất động của hắn! Đơn giản là không thể nói lý.

Triệu Hoa Dung nghe nói như thế tức giận cao hơn một tầng, bà cơ hồ là sắc nhọn mà gào lên: "Đầu óc ta không tỉnh táo?! Ta rất thanh tỉnh! Ta thấy ngươi đem ta trở thành kẻ ngu si rồi đi? Đến giờ rồi ngươi vẫn còn đang nguỵ biện còn muốn bảo vệ con tiện nhân kia?! Thời điểm trước ta cho ngươi xử lý Nguyên Tuệ Linh tại sao ngươi không nói không nên tùy tiện giết người? Thời điểm ta chuẩn bị giết chết Phó Tu Vân tên tiểu tạp chủng kia, tại sao ngươi không nói không cho ta tùy tiện giết người?!"

Sắc mặt của Phó Thiên Hải chợt trầm xuống, trong lúc hắn mở miệng muốn nói gì đó, Triệu Hoa Dung trực tiếp cầm lấy một lọ Ngọc Tịnh hung hăng nện tới dưới chân của hắn: "Phó Thiên Hải, ngươi còn dám nói hơn một câu, ngày mai ta sẽ đem đầu Ngọc Nhu Nhi tiểu tiện nhân của ngươi nấu canh cho ngươi!"

Trong chớp nhoáng này, Phó Thiên Hải giống như là con vịt bỗng dưng bị người bóp cổ, mặc dù muốn giãy dụa như thế nào đi nữa đều phí công, cả người hắn cứng ngắc ở tại chỗ cũng không biết mở miệng nói cái gì cho phải, mà sắc mặt cũng từ vừa không kiên nhẫn và phiền chán từ từ chuyển thành lo âu và kinh khủng, phải sau một khoảng thời gian Phó Thiên Hải mới hòa hoãn âm thanh nói: "... Được rồi, Dung Nhi nàng hiểu lầm, ta và nữ nhân kia một chút quan hệ cũng không có, chỉ chẳng qua ả muốn cho ta ở trong cửa hàng của ả mua nhiều chút đồ mà thôi."

Nghe được Phó Thiên Hải tỏ ra yếu thế, tâm tình tức giận của Triệu Hoa Dung mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, bà như là một con gà mái đấu thắng, ngẩng cao cổ của mình lên trên mặt đều là đùa cợt và không cam lòng, "Nếu ả ta và ngươi không có quan hệ gì, ta đây đi đập tiệm của ả vẽ mặt của ả ngươi cũng không thèm để ý chứ?"

Thân hình Phó Thiên Hải chợt cứng đờ, chẳng qua lại không nói ra bất kỳ phản bác nào ngược lại là bất đắc dĩ lại cưng chìu nói với Triệu Hoa Dung, "Đi đi! Chỉ cần là Dung Nhi chuyện nàng muốn làm bất kể là cái gì ta đều ủng hộ."


Triệu Hoa Dung nhướng mi nhìn Phó Thiên Hải, một lát sau mới miễn cưỡng hài lòng hừ một tiếng, "Ta mới không có cố tình gây sự như vậy."

Phó Thiên Hải lần này mỉm cười thực sự, "Ta cũng biết Dung Nhi nàng là tốt nhất."

Cứ như vậy, một hồi vở kịch của bệnh tâm thần vừa rồi cứ như vậy kết thúc, Phó Tu Vân ở bên trong gian phòng của mình dùng thần thức nhìn hình ảnh "ấm áp" hai người kia ôm nhau, quả thực muốn cười ra nước mắt. Đứng ở trên góc nhìn của y, vừa vặn có thể thấy trong mắt Triệu Hoa Dung điên cuồng ghen tỵ và trong mắt Phó Thiên Hải tràn đầy thâm độc.

Không biết hai người kia là ai đem ai lăn qua lăn lại đến chết trước đây?

"Dung Nhi, sau này ta sẽ chuyên tâm bế quan, như vậy đợi được thằng nhãi con kia xuất hiện là ta có thể trực tiếp bắt nó cho nàng trút giận. Nhưng mà ta vẫn còn lo lắng tiểu tạp chủng sẽ lén lén lút lút động tay chân gì đó, cho nên tro cốt Nguyên gia nàng nhất định phải giữ gìn kỹ, nghìn vạn lần không thể để cho bất kỳ kẻ nào tiếp cận nàng, ở phía sau chúng ta không thể sẽ ra đường rẽ nào." Phó Thiên Hải đè xuống thâm độc trong mắt nói lời ôn nhu.

Triệu Hoa Dung nghe nói như thế hừ một tiếng "Làm sao có thể sẽ xảy ra sự cố? Ngươi cho ta ngu sao? Không nói mấy thứ này ta cất giấu trong túi trữ vật mang theo người, ta có vòng độn thổ hộ vệ căn bản không khả năng không ai có thể đủ gần người của ta. Cho dù thật sự có người có thể làm được một bước kia, túi trữ vật của ta thế nhưng có linh lực hạn chế, ngoại trừ linh lực của ta và phụ thân, những người khác tuyệt đối không mở ra túi trữ vật này."

Phó Thiên Hải gật đầu, "Như vậy thì tốt rồi, ta biết Dung Nhi là ổn thỏa nhất. Một tháng cuối cùng này mặc dù chúng ta có chút áp lực lớn, thế nhưng chỉ cần tìm được thằng nhãi con kia, chiếm được nửa đoạn sau của Phá Vân Thương, bất kể nàng ta hay là nhạc phụ, cuối cùng cũng sẽ trở thành đại công thần của Tứ đại thế gia!" [công thần: người có công (người có nhiều công lao)]


Điểm này ngược lại Triệu Hoa Dung rất tán thành, cho nên sau khi nghe xong bà cũng nở nụ cười, "Chúng ta cũng chờ ngày đó đi!"

Lúc hai người giống như việc gì cũng chưa từng xảy ra, ôm nhau nghỉ ngơi. Kỳ thực giờ bọn họ cũng không cần ngủ, chẳng qua để chứng minh cảm tình hai người bọn họ tốt, mặc dù bọn họ đã đến tình trạng chán ghét đối phương, cũng muốn chứng minh một chút kỳ thực bọn họ rất ân ái, cũng không biết là để cho ai nhìn? Cho dù Phó Tu Vân xuyên thấu qua thần thức thấy một màn như vậy trên mặt tất cả đều là nụ cười giễu cợt.

Sau đó Phó Tu Vân trực tiếp để Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô canh giữ ở chỗ này, y hạ lệnh trực tiếp để hai bọn nó nhìn chòng chọc vào Triệu Hoa Dung, dù sao theo trong đối thoại vừa nãy có thể biết rõ ràng, tro cốt một nhà tổ phụ y ngay trong túi trữ vật mang theo người của nữ nhân kia, có điều làm sao lấy được túi trữ vật này, vừa như thế nào ở dưới tình huống thần không biết quỷ không hay đem tro cốt bên trong lấy ra, đây là một vấn đề. Muốn động thủ, nhất định phải đợi được Triệu Hoa Dung lạc đàn mới được.

Phó Tu Vân thu hồi thần thức, nhắm mắt lại trầm tư. Nếu như kế tiếp không có gì ngoài ý muốn, có lẽ y có thể dùng mưu kế đem túi trữ vật kia thu vào tay, cho nên không đến một tháng sau chuyến đi Vạn Độc Huyết Quật y có thể bỏ bớt không đi, thậm chí đến một bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau [1].

Phó Tu Vân không hoài nghi chút nào, ở một tháng sau Vạn Độc Huyết Quật mấy trăm thậm chí hơn một nghìn tu giả mai phục tại nơi đó chờ y sa lưới, dù sao đây là chuyện của cả Tứ đại gia tộc cũng quan trọng vô cùng, bọn họ cũng đã không kịp đợi muốn xem quyển hạ rèn phổ Phá Vân Thương rồi, thế nhưng bọn họ ai cũng không ngờ, bản thân được bọn họ ký gởi hi vọng kỳ thực cũng là hoàn toàn không biết nửa cuốn rèn phổ còn dư lại ở nơi nào.

Phó Tu Vân cười cười, bất kể y bị bắt hay là chạy trốn, kỳ vọng của những người này luôn phải thất bại, điều này thật sự là một chuyện khiến người ta cảm thấy cao hứng không phải sao?

Mệt mỏi nhiều ngày như vậy, y rốt cục có thể buông lỏng một chút. Chờ sau khi lấy được thi thể ngoại công ngoại mẫu bọn họ, y muốn đem từng người một đẩy tới vực sâu tuyệt vọng.

Buổi sáng ở ngày thứ hai, Phó Tu Vân đem Dịch Nhiên và Thạch Hâm tập hợp tới nói cho bọn họ phát hiện của mình và dự định. Thạch Hâm phản ứng rất vui vẻ, đồng thời xung phong nhận việc biểu thị muốn đi Triệu gia nằm vùng, nhưng bị Phó Tu Vân bác bỏ. Mà mặt của Dịch Nhiên vốn băng lãnh không có biểu tình gì cũng bởi vì câu này mà ôn hòa không ít, hắn gật gật đầu nói, "Như thế tốt lắm, chúng ta chỉ cần tìm một thời điểm bà ta lạc đàn, là có thể đoạt được túi trữ vật rồi. Về phần cách mở túi trữ vật? Ngươi hoàn toàn không cần lo lắng, tùy tiện một trảo, liền có thể trảo đi ra ngoài."


Phó Tu Vân nghe nói như thế trên mặt lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, ở lúc Dịch Nhiên nói lời này giống như đang nói chuyện đơn giản uống nước ăn cơm vậy, nhưng ai cũng biết ở trong Tu Chân giới túi trữ vật có linh lực tỏa định kỳ thực rất khó mở, hơi có chút sơ suất, sẽ khiến túi trữ vật trực tiếp tự bạo. "Ngươi có kỹ xảo mở đặc thù với túi trữ vật ư?"

Dịch Nhiên nghe vậy khóe miệng giật một cái, sau đó ho khan một tiếng, "... Còn hình, chính là tay nhanh một chút, sắc bén chút là được."

Phó Tu Vân nhíu mày, chẳng biết tại sao đã nghĩ tới hình ảnh người này đem trữ vật ngọc đỏ đặt ở trong cổ, lúc này nghe hắn vừa nói như vậy, lại khiến y không nhịn được phải suy đoán huyết mạch thần kỳ của người này còn có cái gì.

Dịch Nhiên nhìn biểu tình Phó Tu Vân, sắc mặt rất lạnh, "Đừng suy nghĩ nữa, dù sao cũng không phải gà tinh."

Phó Tu Vân: "..." Ta lại không nói, ngươi kích động cái gì chứ?

———

[1] Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau: thành ngữ châm biếm những người chỉ biết lợi ích trước mắt, không quan tâm tai hoạ phía sau; với tầm nhìn hạn hẹp, thấy lợi tối mắt, nói ra cảnh cáo loại người không để ý hậu hoạn.

3MQ9AMyك�ɻӒ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui