Phó Tu Vân nhiều ít cảm thấy có chút tâm tắc, bởi vì y phát hiện sau khi y bế quan đi ra có một đống chuyện lớn đập vào mặt. Mà trong một đống chuyện lớn này có ba việc lớn là y nhất định phải đi một chuyến nhìn xem, cứ như vậy, trước đó y nghĩ rất tốt bế quan nửa năm trùng kích Ngưng Mạch đoán chừng cũng có chút khó khăn.
An ủi đáng giá duy nhất là việc này không cần y tự mình đi làm, nếu không nhất định sẽ rất lo lắng.
"Chúng ta trước chờ Dịch Nhiên xuất quan, chờ hắn sau khi xuất quan thì lén chạy vào thành Cự Mộc nhìn xem, bất kể như thế nào nhất định phải bảo đảm ca ca ngươi an toàn." Phó Tu Vân đem chuyện Thạch Hâm và Thạch Lỗi đặt ở vị thứ nhất. Dù sao Thạch Hâm từ nửa năm trước theo bọn họ đến tận giờ vẫn là giúp đỡ bọn họ ở rất nhiều địa phương nhỏ, nếu như không có Thạch Hâm Hồ Lộ ba người bọn họ ở bên ngoài hộ pháp, hỏi thăm tin tức, y cũng không dám yên tâm thoải mái ở chỗ này bế quan như vậy.
Thạch Hâm nghe được lời nói của Phó Tu Vân trong lòng rất là cảm động, hắn cảm giác dọc theo đường đi bản thân mình đã được Phó Tu Vân và Dịch Nhiên giúp đỡ, mặc dù ở cuối cùng hắn phát lên một chút công dụng, thế nhưng so với ân cứu mạng của bọn Phó Tu Vân, điều này thật sự là không thể coi là gì. Phó Tu Vân có thể giúp hắn đi thành Cự Mộc tra xét tin tức đại ca, cũng đã làm cho hắn mừng rỡ.
"Cám ơn."
Phó Tu Vân lắc đầu: "Không có gì, chúng ta cũng phải cám ơn ngươi. Ngươi yên tâm đi, ta có thể cảm giác được Dịch Nhiên sớm nhất mười ngày, trễ nhất nửa tháng nhất định sẽ đi ra, chờ hắn đi ra, chúng ta phải đi thành Cự Mộc."
Thạch Hâm gật đầu.
Sau đó quả nhiên như Phó Tu Vân nói vậy, Dịch Nhiên ở ngày thứ mười xuất quan. Không biết có phải ảo giác hay không, ở thời điểm sáng sớm hôm nay Dịch Nhiên xuất quan, Phó Tu Vân vốn ở trong sân uống trà chợt cảm nhận được một kiếm ý cực kỳ bén nhọn và sát ý? Phó Tu Vân đang ở lúc cau mày, Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô vốn chơi đùa bên cạnh y trong nháy mắt đã dang lên đề phòng, phương hướng chúng nó đề phòng không hề ngoài suy đoán đứng trước kiếm tu đầu trọc.
Phó Tu Vân vừa nhìn thấy Dịch Nhiên suy nghĩ nên đề phòng điều gì, nghi hoặc mà cũng không hề đứng lên, còn lại tất cả cũng muốn thỉnh thoảng cười chế nhạo một cái. Kỳ thực dáng vẻ Dịch Nhiên không có tóc một chút cũng không xấu xí, một thân trường bào màu xanh đen, mặt mày bén nhọn và sóng mũi cao, khiến cả người hắn đều hiện ra một loại cảm giác nguy hiểm lạnh lùng không thể xâm phạm, mà một đầu bóng lưởng này càng làm cho hắn thoạt nhìn khiến người ta không dám nhiều lời, so với loại đại sư phật gia ôn hòa xa cách kia, thoạt nhìn Dịch Nhiên chính là một tòa băng sơn di động.
Sau đó Phó Tu Vân lại nghĩ tới, tòa băng sơn này bình thường không nói lời nào, tính tình một khi chê ngươi phiền thì trực tiếp ra tay, khoé môi cong cong. Núi lửa núi băng di động.
Lúc này Phó Tu Vân đang cười ở trong lòng, Dịch Nhiên bên kia đã khẽ nhíu mày đi tới bên cạnh y, "Ngươi nghĩ tới cái gì? Cười vô sỉ như vậy?"
Phó Tu Vân trực tiếp bị nghẹn dừng lại, trừng Dịch Nhiên đầu bóng lưởng một cái, "Tu vi ngươi lại tăng lên?"
Dịch Nhiên nhướng mi: "Sau khi bế quan tu vi tự nhiên sẽ tăng lên, kẻ ngu si nào một chút cũng không lên?"
Phó Tu Vân giật khóe miệng, đây thật là băng sơn chết bầm vừa mở miệng thì có thể nghẹn chết người. "Ngưng Mạch Hậu kỳ?"
Dịch Nhiên gật đầu, "Hậu kỳ, nhưng là muốn tiến giai đến Kim Đan đoán chừng phải ba năm rưỡi."
"Vậy cũng đủ rồi, giờ chúng ta có việc cần hoàn thành, ngươi chuẩn bị một chút đi, chúng ta đi thành Cự Mộc ngay."
Nghe được Phó Tu Vân nói, Dịch Nhiên trầm mặc một chút sau đó nhìn về phía Thạch Hâm, "Thành Cự Mộc xảy ra chuyện gì?"
Thạch Hâm vội vàng đem chuyện thành Cự Mộc phong thành nói cho Dịch Nhiên, đồng thời cũng đem tin tức Tứ Đại gia tộc liên tiếp chết người và Ngũ Đại môn phái điên cuồng tìm kiếm linh tài và luyện khí sư nói cho Dịch Nhiên.
Lúc Dịch Nhiên nghe được tin tức của Ngũ Đại môn phái sau đó rõ ràng hơi trầm mặc, hắn trực tiếp nhìn về phía Phó Tu Vân, người sau cười cười, "Ta và ngươi nghĩ giống nhau, phải là chuyện kia. Cho nên chúng ta phải nắm chặt thời gian, trước đi thành Cự Mộc nhìn an toàn của Thạch Lỗi, sau đó sẽ đi Ngũ Đại môn phái, chờ làm xong hai chuyện, ta cũng thành niên rồi."
Dịch Nhiên sau khi nghe xong hơi ngừng, "Sau thành Cự Mộc bế quan trước, ngươi ít nhất phải vọt tới Ngưng Mạch."
Phó Tu Vân nghe nói như thế còn muốn nói điều gì, lại bị Dịch Nhiên trực tiếp cắt đứt, "Tin tưởng ta, ở chỗ này bọn họ coi như là lật khắp toàn bộ Nhiên Nguyên giới, không có ta và ngươi, cũng đừng nghĩ từ nơi đó hiểu rõ ra bất luận một chút thứ gì." Về phần có vài người si tâm vọng tưởng muốn nối kiếm, cũng phải xem những người đó tìm được đao ở trong Đại thế giới cũng cực kỳ khó được tiên tài thượng phẩm.
Phó Tu Vân nghe vậy nhìn Dịch Nhiên, biểu tình của người này chính là giống như tất cả mọi người thiếu hắn mấy triệu linh thạch, môi mỏng nhếch lên cùng một chỗ, ánh mắt sắc bén mang theo vài phần trào phúng. Rõ ràng một bộ dáng vẻ khiến người ta không thích, nhưng Phó Tu Vân nhìn, hết lần này tới lần khác đã cảm thấy cái biểu tình này rất động nhân tâm. Bởi vì mọi cử động của hắn thật lòng vì ngươi suy nghĩ, ở đủ loại sự tình trước mặt, chuyện của ngươi so với chuyện của hắn quan trọng hơn. Dù cho chuyện của hắn rõ ràng mới là quan trọng hơn.
Phó Tu Vân khẽ nở nụ cười, gật đầu, "Được. Nghe lời ngươi."
Dịch Nhiên nhìn dáng tươi cười không đề phòng chút nào đã lâu không thấy lại khiến người ta động tâm, thân hình cứng đờ, sau đó hừ một tiếng: "Không phải muốn đi thành Cự Mộc sao? Chuẩn bị nhanh lên chút. Không nên cười!"
Phó Tu Vân tiếp tục nở nụ cười, lần này cười so với lần trước càng thêm ôn hoà. Thạch Hâm ở một bên vây xem toàn bộ quá trình, cho dù cảm giác tồn tại của hắn rất yếu rất thành thật, dưới tình huống bình thường không thể nào nói, nhưng thấy hình ảnh như vậy cũng không nhịn được phải biểu thị: Đây thật là quá cmn chói mù mắt người rồi! Hai người khanh khanh khiến hắn có một loại cảm giác mình là dư thừa.
Chẳng qua ở trong lúc vô ý nở hoa một lần giữa Phó Tu Vân và Dịch Nhiên hai người rất nhanh thì khôi phục bình thường, đồng thời thu thập xong các loại đồ vật chuẩn bị đi thành Cự Mộc trước tiên. Trước khi rời đi thành gần biển này, bọn họ không ngờ lại thấy được các tu giả của Ngũ Đại môn phái ở trong thành Lâm Hải trắng trợn tìm kiếm luyện khí sư và linh tài thuộc tính Hỏa, chẳng qua Dịch Nhiên và Phó Tu Vân chỉ xa xa nhìn thoáng qua rồi rời đi.
Ở trên đường đi thành Cự Mộc Phó Tu Vân đột nhiên nghĩ đến một việc, nhất thời hơi buồn bực, "Trước kia kiếm Tứ Linh đã bị hủy, ta hẳn là sẽ luyện chế cho ngươi một thanh trường kiếm... Hơn nữa ta còn chưa luyện chế phi thảm dùng để chạy trốn, lần này đi vẫn có chút vội rồi, đợi được chuyện thành Cự Mộc giải quyết xong, ta lại luyện chế thật tốt vài món dùng được với linh khí."
Dịch Nhiên gật đầu, lại lắc đầu, "Nếu như trước đó không có ngươi luyện chế kiếm Tứ Linh, chúng ta căn bản không cách nào an toàn từ trong Vạn Mộc Thâm Lâm đi ra, một kiếm kia ít nhất khiến Kim Sư Hống có thể đánh với ma vật một đoạn thời gian, nói cách khác, Kim Sư Hống nhất định sẽ bị ma vật thôn phệ cuối cùng coi như là Thiên Hồ thức tỉnh chúng ta cũng trốn không thoát. Làm phiền ngươi luyện chế bảo kiếm. Chẳng qua, lần bế quan sau khi ta đi ra độc tính trong người ít đi một phần ba, mặc dù ta không biết nguyên nhân gì, chẳng qua khẳng định là cơ thể của ta đã ở dưới sự trợ giúp của Tiểu Sỏa Đản có thể chống đối thậm chí là áp chế độc tính rồi. Cho nên, giờ kiếm bổn mạng của ta cũng có thể sử dụng. Chỉ là uy lực không lớn bằng lúc trước mà thôi."
Ý Dịch Nhiên là Phó Tu Vân không cần lại lao tâm lao lực luyện chế bảo kiếm cho hắn, nhưng lời này của hắn lúc Phó Tu Vân nghe qua trái lại càng làm cho Phó Tu Vân quyết tâm kiên định luyện chế một thanh bảo kiếm nữa, trước đó ở lần Vạn Mộc Thâm Lâm kia hình ảnh một kiếm kinh thiên của Dịch Nhiên thật sự là được y khắc thật sâu ở trong tâm, kiếm tu lợi hại như vậy làm sao có thể không có vài thanh kiếm chứ! Cho nên nhất định phải luyện chế nhiều bảo kiếm cho hắn, dù cho ném chơi đùa cũng là vừa có uy lực vừa đẹp trai kinh thiên động địa.
Chẳng qua những lời này, Phó Tu Vân tuyệt đối sẽ không nói cho Dịch Nhiên.
Bởi vì thành Lâm Hải cách thành Cự Mộc vốn cũng không xa, ba người Phó Tu Vân rất nhanh thì tới bên ngoài thành Cự Mộc. Lúc này thành Cự Mộc vẫn là kiểu dáng thật cao thật to, vẫn như cũ có thể làm cho người ta lần đầu tiên nhìn thấy nó cảm nhận được đồ sộ mà phát sinh kinh ngạc tán thán. Chỉ chẳng qua đối với Thạch Hâm người quanh năm ở thành Cự Mộc mà nói, thành Cự Mộc thời khắc này ở trong mắt của hắn là hoàn toàn xa lạ.
Thạch Hâm mặc dù đã nghe qua tin tức thành Cự Mộc phong thành, nhưng hắn thật sự không từng nghĩ thành Cự Mộc sẽ biến thành loại không khí trầm lặng như hiện giờ, hơi thở gần đất xa trời, ngày trước thành Cự Mộc coi như một trong Ngũ Đại thành trì vẫn tràn đầy sức sống và sinh cơ. Nhưng giờ đây chỉ có thể nhìn được tường thành thật cao của thành Cự Mộc, và cửa lớn đóng chặt.
"Bên trong thành nhất định đã xảy ra chuyện ta muốn vào xem một chút!" Giọng của Thạch Hâm trở nên lo lắng, "Không biết đại ca ta hiện giờthế nào, tu vi của đại ca chỉ có Luyện Khí, thật sự là quá nguy hiểm!"
Phó Tu Vân nhìn Thạch Hâm lo lắng cũng không nói khuyên can gì thêm, bởi vì y biết lúc này mặc kệ nói gì cũng không có lợi ích gì, việc làm duy nhất có thể chính là mau chóng lẻn vào bên trong thành đi tìm người.
"Ngươi ở bên ngoài chờ, ta và Dịch Nhiên lẻn vào xem trước, nếu như có thể tìm được đại ca ngươi chúng ta sẽ trực tiếp đem đại ca ngươi mang ra ngoài." Phó Tu Vân đưa tay ngăn trở Thạch Hâm nói, "Trong tay ta có một bảo khí có thể làm hành tung người biến mất, tu vi ngươi quá thấp, nếu quả như thật ở bên trong thành có vài đại năng làm ra chuyện này, ngươi đi vào chẳng khác nào chịu chết."
Thạch Hâm nghe xong lời này nhịn không được cắn răng, đạo lý hắn đều hiểu, nhưng hiện thực hắn lại thật sự là có chút không tiếp thụ được. Chẳng qua bất kể hắn không thể tiếp thu như thế nào đi nữa, hắn cũng biết lời nói của Phó Tu Vân là cách tốt nhất. Vì lo nghĩ cho đại ca hắn,giờ hắn tuyệt đối không thể có một tia một chút tùy hứng.
"Tu Vân đạo hữu, đại ca của ta nhờ các ngươi rồi. Chỉ cần các ngươi có thể tìm được đại ca của ta đem hắn cứu ra, sau đó ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho các ngươi! Cho dù là làm tu giả tùy tùng cả đời cũng được!"
Phó Tu Vân nghe vậy cũng không nói gì cự tuyệt, bởi vì y có thể nghĩ tới nếu như lúc này y cự tuyệt, chỉ sợ tâm tình của Thạch Hâm sẽ hoàn toàn không vững vàng. "Có thể ở xung quanh lại hỏi thăm một chút tin tức, mặc dù thành Cự Mộc đã phong thành, nhưng nhất định có người sẽ ở phong thành ra vào từ đầu đến cuối, nhất định sẽ có tin tức dấu tích có thể lần theo, chúng ta sẽ đi vào một ngày, nếu như một ngày sau chúng ta còn chưa đi ra, ngươi tìm một chỗ kín đáo trực tiếp bế quan, lưu một ký hiệu chờ chúng ta đi tìm ngươi là được."
Thạch Hâm lần thứ hai gật đầu.
Mà chờ sau lần gật đầu này của hắn, hắn liền trơ mắt nhìn Phó Tu Vân đeo lên một vòng tay, sau đó cả người đều biến mất ở tại chỗ, về phần Dịch Nhiên... Hắn một chút biến hóa cũng không có.
"Ợ, Dịch tiền bối, ngươi vì sao không đi?"
Dịch Nhiên nhìn hắn một cái, ánh mắt hung ác, "Không vào đêm, ta thế nào lén đi? Ta lại không có bảo bối ẩn hình kia!"
Thạch Hâm: "..."
Trước đó nói "Chúng ta" cái gì chứ!
———
Đến chương 70 mấy 2 bợn vẫn cứ thả thính qua thả thính lại chứ chưa xác định gì cả =.=
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...