Tu Tiên Chi Phế Sài

Nếu như Dịch Nhiên và Phó Tu Vân có bất kỳ người nào tỉnh lại, như vậy bọn họ đều có thể đoán được bảo bối thuộc tính Hoả kia là vật gì. Chỉ chẳng qua cho dù sau một tháng Thạch Hâm và Hồ Lộ ba người bọn họ trở lại, hai người kia vẫn còn tiếp tục bế quan.

Hồ Lộ thật sự buồn chán cực độ đã cùng hai người Thạch Hâm và Hồ Bạch cách mỗi vài ngày đi ra ngoài len lén thu thập linh bảo thuộc tính Hoả, dùng lời nói của Hồ Lộ chính là, những đại môn phái kia nhất định là làm chuyện xấu, theo chân bọn họ cướp đồ có một loại vui vẻ vô hình. Mặc dù đối với việc này Thạch Hâm và Hồ Bạch rất không cho là đúng, chẳng qua ai bảo Hồ Lộ là quả đấm lớn nhất trong ba người bọn họ kia chứ? Vì vậy lại giằng co như thế này hai tháng, bọn họ ngược lại thật thu lại không ít cực phẩm nhỏ thuộc tính Hoả.

Mà lúc này, ba người một mực bế quan rốt cục bắt đầu lục tục xuất quan.

Đại hồ ly Thiên Hồ thoạt nhìn bị thương nặng nhất ngược lại xuất quan trước hết, trạng thái của hắn vốn là trọng thương sắp chết, lúc Hồ Bạch đút cho hắn ăn nửa viên yêu đan, vốn Kim Đan vỡ vụn và linh mạch tổn hại được tu bổ tốc độ nhanh nhất, chẳng qua yêu đan trải qua hơn vạn năm linh lực của nó tản hơn phân nửa, lại chỉ còn nửa viên, cũng chính là đem bảo vệ mạng và tu vi của Thiên Hồ, không xuất hiện tu vi vượt cấp là chuyện tốt, nhưng dù vậy, bất kể là Thiên Hồ hay là Hồ Bạch đều rất hài lòng.

Lúc Thiên Hồ đi ra biểu tình trên mặt là vô cùng căng thẳng, khi hắn phát hiện Dịch Nhiên còn chưa bế quan đi ra ngoài sắc mặt mới hơi tốt một chút, dù sao nếu như lúc này kiếm tu đầu trọc kia bắt đầu tới một câu trào phúng gì gì đó với hắn, ví dụ như không phải nói là ra khỏi ranh giới thì phân đạo* [ý chỉ đi con đường khác nhau] sao? Loại lời nói này, mặt của hắn thật sự phải bị tát bộp bộp.

Cho nên, sau khi Thiên Hồ tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là lôi kéo Hồ Bạch chuẩn bị chạy trốn.

Hồ Bạch tự nhiên có chút không muốn, dù sao hắn theo bọn Phó Tu Vân giống như đi qua một màn nhân sinh chuyển ngoặt quan trọng nhất của bản thân, cho dù muốn rời khỏi hẳn là nói lời từ biệt thật tốt mới đúng, lén lén lút lút như vậy, khụ, là lặng yên không tiếng động đi có phải có hơi quá không tốt hay không?

Thế nhưng đại hồ ly Thiên Hồ biểu thị, tôn nghiêm và mặt mũi của hắn tuyệt đối không được bị đánh! Chớ nói chi hắn ở trong thế giới Yêu giới còn là đại công tử đếm trên đầu ngón tay, làm sao có thể ở địa phương nhỏ mất mặt như thế? Cho nên đến cuối cùng Hồ Bạch vẫn không nói lời từ biệt với bọn Phó Tu Vân. Chẳng qua trải qua vài chuyện này, Thiên Hồ ngược lại cũng hiểu được phẩm tính tạm được của bọn Phó Tu Vân. Vì vậy để lại một viên đá Lôi Minh Cửu phẩm và một viên lông Hồ Ly làm thành con rối tiểu hồ ly, con rối chỉ lớn bằng bàn tay thoạt nhìn cũng trông rất sống động. Hồ Lộ còn ngửi thấy được hơi thở đặc hữu của Hồ tộc trên con rối, nghĩ đến chắc là một loại đồ tín vật.


Hồ Bạch cũng để lại một miếng vải rách, nghe nói là vật đáng tiền thứ hai trên người hắn, cũng là bản đồ bảo tàng, chẳng qua chỉ đen sì cái gì cũng nhìn không thấy mà thôi. Đối với miếng vải rách này Hồ Lộ cười nhạt, khẳng định Hồ Bạch đang lừa dối người.

Hồ Bạch và Thiên Hồ rời khỏi khiến cho tiểu viện bọn họ thuê thoáng cái có vẻ yên tĩnh rất nhiều, đến lúc này, Hồ Lộ cũng không lại lôi kéo Thạch Hâm ở thành Phúc Hải chạy loạn, cũng an tĩnh tiềm tu tiếp. Thẳng đến lại trôi qua hai tháng, mặt Phó Tu Vân mới có chút xanh xao xuất quan.

Phó Tu Vân vừa ra tới bên kia Hồ Lộ thoáng cái nhảy lên, "Ai ai! Ngươi cũng coi như đi ra? Thế nào? Tiểu tổ tông của ta có khỏe không? Ngươi có để nó chịu ủy khuất hay không? Kỳ thực ta rất lấy làm lạ, ngươi rõ ràng là một phế vật Ngũ linh căn, vì sao tiểu tổ tông ta sẽ chọn ngươi làm chủ nhân mới của nó? Thật tình không bằng để ta tìm cho nó một búp bê Thiên linh căn lại mang theo bên người, theo ngươi cũng không biết lúc nào có thể xuất đầu..."

Hồ Lộ thoáng cái đã mở miệng nói nhiều như vậy, Phó Tu Vân nghe được rất bực mình, chẳng qua dù sao Hồ Lộ này cũng là vì tổ tông của mình suy nghĩ, Phó Tu Vân nhún nhún vai, vẫn đem hồ lô xanh ngọc thật vất vả thu vào đan điền gọi ra.

Hồ Lộ vừa nhìn thấy tiểu hồ lô xanh tươi ướt át nhất thời lộ ra biểu tình từ ái như trưởng bối vậy: "Tiểu tổ tông!"

Phó Tu Vân giật giật khóe miệng.

"Tiểu tổ tông, ngươi thật xác định muốn đi theo hắn ư? Trước hắn đối tốt với ngươi hay không? Nếu như không tốt đồ tôn ta nhất định giúp ngươi đánh hắn, cam đoan để cho ngươi nói một không hai, trở thành lão đại của hắn!"


Tiểu Hồ Lô kia dù sao cũng là xếp hàng thứ năm mươi lăm trên Mộc linh bảng, thứ tạc cmn trời, cho nên ngay từ đầu nó giống như Tiểu Sỏa Đản, là có linh trí của mình. Có lẽ nói bởi vì vị này coi như là chuyển thế trùng tu, cho nên chỉ số thông minh của nó... so với Tiểu Sỏa Đản phỏng chừng cao hơn một chút, cho nên lúc nghe được Hồ Lộ nói, nó ngược lại trực tiếp lắc lắc thân thể hồ lô.

Hồ Lộ nhìn tiểu tổ tông mình dường như quyết tâm muốn đi theo Ngũ linh căn phế vật này, sau đó tâm đau vô cùng chỉ có thể ngậm lệ đưa cho Phó Tu Vân bốn năm hồ lô đủ loại công năng bất đồng. Bởi vì hắn cũng có chuyện muốn làm của mình, cho nên không có khả năng vẫn theo bọn Phó Tu Vân cho nên trước khi đi nhất định phải đem các hạng mục chuẩn bị công tác đều làm được đến nơi, mới có thể không cho tiểu tổ tông nhà mình chịu oan ức!

Phó Tu Vân cơ hồ là mặt đen lại bỏ vào đủ loại đủ kiểu bùn đất chất dinh dưỡng, đồng thời hạ quyết tâm chờ Hồ Lộ vừa đi, đem những thứ linh thổ cao đẳng này cho điền hải*. [điền: lấp]

Hồ Lộ cuối cùng vẫn đi, chẳng qua trước khi hắn rời đi, hồ lô xanh ngọc phân ra một đạo linh quang xanh biếc đánh vào trên người của hắn. Đạo linh quang này đối với những thứ khác bất kể kẻ nào hoặc là tu giả mà nói, tác dụng lớn nhất cũng chỉ là chữa trị tổn thương và phản phệ của thân thể mà thôi, nhưng đối với Hồ Lộ cùng đồng nguyên* [cùng gốc] với hồ lô xanh ngọc mà nói, đây cũng là một đạo nền móng phẩm cấp thiên địa linh khí có thể đề thăng bản thân hắn. Có đạo linh khí gia trì này, hắn chỉ cần không phải tìm đường chết, ít nhất cũng có thể tu luyện tới kỳ Nguyên Anh trở lên.

Hồ Lộ thiếu chút nữa bởi vì đạo linh khí này mà không đành lòng rời khỏi tiểu tổ tông vô tri vô thức chưa thông suốt, ở trong mắt hắn tổ tông nhà mình thế nào đi nữa cũng là tôn quý nhất, chẳng qua hắn đã bị ý nghĩ của chính mình tát vào mặt —— hắn dĩ nhiên thấy tiểu tổ tông hồ lô nhà mình vui vẻ đi theo phía sau đoàn lửa nhìn thế nào ngu thế nào, theo nó bay lăn qua lăn lại trên dưới trái phải.

Tổ tông! Phong độ! Phong độ á! Chúng ta thế nhưng là linh vật thứ năm mươi của Mộc linh bảng nha! Ngươi làm sao có thể theo một đoàn lửa ngốc mà lăn lộn chứ?! Nhưng mặc kệ Hồ Lộ oán niệm mạnh bao nhiêu, tiểu hồ lô xanh ngọc vẫn rất vui vẻ theo sát ở phía sau Tiểu Sỏa Đản, hai tiểu tử kia chơi đùa ngược lại rất hài lòng.

"... Được rồi, ta mặc kệ. Sau cùng ta phải nghiêm túc cường điệu một chút, cho dù tiểu tổ tông nhà ta rất ngốc rất ngây thơ, nhưng huyết thống của nó là rất tôn quý! Ngươi nhất định không thể chậm trễ thờ ơ nó, bằng không thì hồ lô khắp thiên hạ cũng sẽ gây trở ngại với ngươi!" Phó Tu Vân giật khoé miệng, có lệ mà gật đầu, khoát khoát tay để hắn đi nhanh lên.


Nếu không phải là thân phận của Tiểu Sỏa Đản tiết lộ không tốt, y nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội doạ người này tiểu ra quần. Thật vất vả đuổi đi Hồ Lộ một bước quay đầu ba bước, Phó Tu Vân gọi tới hai đứa nhỏ, nhìn dáng vẻ vừa lên vừa xuống vui vẻ của chúng nó, khóe môi khẽ nhếch. Như vậy mãi cho đến Ngưng Mạch Hậu kỳ, y cũng cũng không cần lo lắng tu vi của mình không cách nào tiến giai rồi. Mà thôi nhìn thực lực sau này mình có Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô, muốn làm những gì với Phó gia, đã không phải là một chuyện khó như lên trời rồi.

"Kế tiếp cần nửa năm tu luyện linh thuật hệ Mộc, sau đó ta sẽ tròn mười tám." Phó Tu Vân tự lẩm bẩm, y thoáng cái nghĩ thời gian trôi qua thật mau, y còn nhớ rõ thời điểm khi y sắp mười sáu tuổi mạo hiểm mưa to từng bước từng bước, giống như dáng vẻ ướt sũng đi tới Tuyệt Linh Sơn, bất tri bất giác y đã từ phế sài Luyện Khí tầng hai kia, cho tới giờ đã là Trúc Cơ Hậu kỳ sau khi bế quan đi ra.

Chỉ thiếu chút nữa, y có thể Ngưng Mạch rồi. Phó Tu Vân cười cười, nói với Thạch Hâm đối diện nhìn y cảm thấy có chút quỷ dị: "Ngươi xem, thật ra không có gì không thể si tâm vọng tưởng, quan trọng là, ngươi có thực sự bước ra bước đầu tiên đồng thời kiên trì hay không."

Thạch Hâm không hiểu ra sao, Phó Tu Vân tiếp tục cười, nụ cười của y mang theo một ít thoải mái và kiên định, Thạch Hâm nhìn có chút tim đập. "Ta bế quan gần nửa năm, trong lúc đó làm phiền các ngươi chiếu cố, bọn Hồ Bạch đi, Hồ Lộ cũng đi, ngươi nói cho ta một chút trong thời gian này các ngươi nghe được một ít chuyện đi, sau đó ngươi cũng có thể đi trở về thăm đại ca của ngươi rồi. Nửa năm trôi qua, phong ba của Vạn Mộc Thâm Lâm, thế nào cũng có thể được tin tức lớn khác thay thế."

Thạch Hâm lúc này mới lấy lại tinh thần, hắn rất tán đồng gật đầu, "Nửa năm này quả thực xảy ra không ít chuyện, thời điểm chúng ta nghe được tin tức cũng cảm thấy có một số việc rất khiến người ta khiếp sợ. Chẳng qua trong đó có ba chuyện khiến người ta để ý, ngươi nghe một chút xem có tác dụng hay không."

Phó Tu Vân gật đầu, chăm chú lắng nghe.

"Chuyện thứ nhất chính là Ngũ Đại môn phái đang điên cuồng tìm luyện khí sư và thiên tài địa bảo thuộc tính Hoả, xem ra thật giống như muốn luyện chế bảo vật thuộc tính Hoả nào đó, nhưng chúng ta nghe thật lâu rốt cuộc bọn họ muốn luyện chế cái gì, đến giờ cũng không có một chút tin tức tiết lộ, nếu như muốn biết chỉ có thể nói mình là luyện khí sư sau đó lăn lộn vào."

Phó Tu Vân nghe nói như thế sau đó chân mày hơi nhíu lại, sau đó mở miệng nói xác nhận, "Thiên tài địa bảo thuộc tính Hỏa?"


Thạch Hâm gật đầu, "Đúng vậy, là từ ba tháng trước bắt đầu, gần đây mấy tháng này thanh thế càng lúc càng lớn, rất nhiều người đều biết. Ta cuối cùng cảm thấy hình như Ngũ Đại môn phái đặc biệt để đem tin tức mở rộng, chính là vì muốn tìm ai đó hoặc muốn làm sự kiện nào đó."

Phó Tu Vân nghe đến đó trong lòng đã có chút ý kiến xác định, chẳng qua chuyện này chung quy phải chờ Dịch Nhiên xuất quan sau đó lại thương lượng, dù sao Dịch Nhiên mới là người liên quan chủ yếu. "Chuyện này ta đã biết, còn những chuyện gì khác?"

Thạch Hâm mở miệng, sắc mặt có chút không tốt lắm nói: "Trừ cái đó ra còn có chuyện người của Tứ Đại gia tộc chết liên tiếp, có người nói Triệu gia đã chết hai người, mà Bành gia cũng đã chết một người, thảm nhất chính là Thiết gia mặc dù không có người chết, thế nhưng phế đi ba. Chu gia đã chết Nhị công tử, gần đây đang thần hồn nát thần tính. Còn có một chuyện cuối cùng, có thể ta phải xin nhị vị giúp một tay rồi."

"Chuyện gì?"

"Thành Cự Mộc phong thành. Hiện giờ cho dù ta phải đi về, cũng vào không được thành."

Chân mày Phó Tu Vân chợt liền nhíu lại. Thạch Hâm nói ba sự kiện, dường như mỗi một cái cũng cùng y có chút liên quan, đây cũng có chút phiền phức rồi.

———

ttps������I


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui