Đối với Quân Trì mà nói, vấn đề lớn nhất mà hắn và Quân Yến đang phải đối mặt chính là Vạn Tương Quy Kiếm trong người y.
Hơn nữa còn có một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ một mực mơ ước chuôi thần khí này.
Cả hai đều không biết khi nào gã lần ra họ, đợi gã tìm thấy, thời điểm đó, Quân Trì Quân Yến chắc chắn phải gặp phiền toái cực lớn.
Bất quá, theo suy nghĩ Quân Trì, yêu tu trong Thần Long Chi Uyên sẽ không đứng yên nhìn Vạn Tương Quy Kiếm trong cơ thể Quân Yến bị ma tu cướp mất.
Lưu Quân trưởng lão vì phòng ngừa gã ma tu, đã phong ấn Vạn Tương Quy Kiếm trong người y, như vậy, có lẽ ông cũng đã lưu lại ấn ký trên phong ấn, chỉ cần Quân Yến xảy ra chuyện, ông lập tức có cảm ứng, chắc chắn sẽ đến hỗ trợ hai người.
Bằng không, ông chẳng đơn giản bỏ mặc Quân Yến mang theo Vạn Tương Quy Kiếm trở về Nguyên Nhất thế giới như thế.
Dù vậy, Quân Trì vẫn cứ lo lắng không biết gã ma tu đó lúc nào tìm đến.
Dưới tình huống này, hắn và Quân Yến mà muốn gia nhập tông môn, chắc chắn không ổn, chỉ có thể mang đến tai họa mà thôi.
Quân Trì Quân Yến trao đổi ánh mắt một cái, sau đó hắn nói: “Chưởng môn chân nhân, ta và Quân Yến hiểu rõ, nếu chúng ta gia nhập Ngọc Đài Môn, sẽ tốt cho Liễu gia hơn. Chẳng qua, khi chúng ta bị cuốn vào không gian gió lốc, gặp cơ duyên tiến vào Thần Long Chi Uyên, lúc ở đó, cả ta và Quân Yến đều đã gia nhập sư môn, không thể rời sư môn nhập tông môn khác được. Bất quá, chúng ta vốn là con cháu Liễu gia, nếu Ngọc Đài Môn gặp chuyện cần giúp đỡ, cần viện thủ, chúng ta chắc chắn không khoanh tay đứng nhìn, đã thế, chưởng môn chân nhân thấy sao?”
Quân Trì Quân Yến chưa từng nói chuyện họ đã gia nhập sư môn cho Liễu Huy Hải, vậy nên lúc nghe hắn nói vậy, ông cũng rất ngạc nhiên.
Bạch chưởng môn trông rất thất vọng, nói: “Hai vị đã gia nhập sư môn, nếu thế lão phu không cưỡng cầu nữa. Có thể được hai vị hứa hẹn viện thủ lúc nguy nan, lão phu vô cùng cảm kích.”
Xem ra không còn cách kéo Quân Trì và Quân Yến vào tông môn, Bạch chưởng môn bỏ cuộc, mời hai người ngồi xuống, ngược lại chuyển chủ đề lên Thiên Hoàn Di Phủ, nói: “Chuyện về Thiên Hoàn Di Phủ, chắc hẳn các vị đã nghe Huy Hải nói qua.”
Quân Yến ngồi bên cạnh Quân Trì, vẻ mặt vẫn không chút biểu cảm, chỉ có Quân Trì trả lời Bạch chưởng môn: “Bá phụ đã nói chuyện đó cho chúng ta nghe.”
Quân Yến lạnh nhạt, Bạch chưởng môn cũng không để ý, theo quan sát, Quân Yến một thân băng hàn, có lẽ sở tu chính là kiếm đạo, cho nên tính cách mới đạm mạc như vậy, cũng nằm trong dự liệu.
Quân Trì ôn tồn lễ độ, ngược lại khiến người ta ngạc nhiên vui mừng.
Dù sao khí tức bên ngoài đã nói lên hắn là Nguyên Anh lão tổ, ở Nguyên Nhất thế giới, Nguyên Anh lão tổ vô cùng ít ỏi, vậy nên những tu sĩ thuộc Nguyên Anh kỳ, đều là loại hình cường đại không dễ sống chung, rất hiếm gặp được một người tính khí tốt như thế.
Mà Quân Trì lại vô cùng dễ nói chuyện, không phải là niềm vui ngoài ý muốn thì còn là gì?
Bạch chưởng môn muốn bảo trì khí độ uy nghiêm mà chưởng môn nên có, không thể vì tu vi cao cường của hai người mà hạ thấp bản thân.
Trên mặt hắn vẫn bảo trì khí thế mạnh mẽ, trong lòng thì nghĩ, lúc chưa làm chưởng môn, đâu có ngờ chức chưởng môn này chẳng thú vị gì hết, chẳng ngờ, lúc chuyển dời vị trí, hắn lại được đưa lên làm chưởng môn.
Bạch chưởng môn nói: “Người suy tính ra vị trí Thiên Hoàn Di Phủ, chính là Hóa Thần kỳ Ẩu Minh tiền bối, ngài đã tiến vào Thiên Hoàn Di Phủ, chẳng qua sau khi tiến vào thì không thấy trở ra. Cho nên tin tức về nó chúng ta không biết nhiều. Lần này tiến vào Thiên Hoàn Di Phủ, cũng chính là lần đầu tiên của bốn tông môn, thu hoạch có lẽ rất nhiều, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, bốn đại tông môn định tụ họp cùng nhau đi vào, mục đích chỉ vì dò xét tin tức.”
Quân Trì hỏi: “Nếu thế, ta và Quân Yến đi cùng, sẽ tính là người của Ngọc Đài Môn đúng không?”
Bạch chưởng môn gật đầu cười, nói: “Bên ngoài Thiên Hoàn Di Phủ, Ẩu Minh tiền bối có thiết lập cấm chế, tứ đại tông môn, mỗi một tông môn đều giữ chìa khóa, chỉ khi gom đủ bốn cái, mới có thể mở cấm chế tiến vào đại môn, cho nên chỉ có người thuộc tông môn mới có thể đi. Nếu các ngươi đã là người Liễu gia, nói các ngươi đều thuộc Ngọc Đài Môn cũng không sai. Bất quá, cũng bởi vì vậy, pháp bảo tài liệu trong đó các ngươi được quyền sở hữu, nhưng còn tin tức bên trong, cả hai phải phản hồi lại cho tông môn.”
Quân Trì đáp: “Vấn đề này, bá phụ đã đề cập tới, ta và Quân Yến không có dị nghị gì.”
Tiếp đó chưởng môn dặn dò giao phó vài chuyện, rồi định ngày thứ hai sẽ xuất phát đến Tây Hoang đại mạc.
Bên trong Ngọc Đài Môn, trừ Quân Trì Quân Yến và Liễu Huy Hải ra, còn phái thêm bảy người, tổng cộng tạo thành tiểu đội mười người, tiến đến gặp gỡ ba đội của tông môn khác, sau đó sẽ cùng nhau tiến vào Thiên Hoàn Di Phủ.
Sau khi đi ra khỏi điện, bởi vì ở Lăng Nhật Phong không có chỗ chiêu đãi khách nhân, cho nên Quân Trì Quân Yến sẽ theo Liễu Huy Hải đến Húc Nhật Phong.
Húc Nhật Phong chính là chỗ tu luyện mà Liễu Huy Hải được ban thưởng sau khi Kết Đan, là địa bàn của ông, Quân Trì Quân Yến ở lại đây, cũng thoải mái hơn nhiều.
Liễu Ấn vẫn còn đứng ở quảng trường chờ, Tăng Kính có việc phải làm nên đã sớm rời đi.
Y còn đang ngẩn người nhìn đám mây cuồn cuộn lửng lơ ngoài núi, bỗng cảm nhận được bọn họ vừa ra khỏi điện, xoay người lại, liền đối mặt với nụ cười của Quân Trì.
Tiểu đồng năm đó tu luyện cùng y may mắn gặp được kỳ ngộ, tu vi đột nhiên tăng mạnh, thời điểm gặp lại, cảnh giới so với bản thân ngày đêm khắc khổ tu luyện còn cao hơn, trở thành tiền bối của y, người bình thường, chỉ sợ chẳng thể nào tiếp nhận nổi, may mắn tâm trí Liễu Ấn thập phần kiên định, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Quân Trì dẫn theo Liễu Ấn, cùng Liễu Huy Hải tiến đến Húc Nhật Phong.
Ánh ban mai sắp lặn, Liễu Huy Hải lập tức an bài chỗ ở cho hai chất nhi, bởi vì lần này ông phải dẫn đội tiến vào Thiên Hoàn Di Phủ, cho nên còn phải chuẩn bị một số thứ, không thể làm bạn với hai đứa được, mà chỉ dặn dò tiểu đồng phải hầu hạ Quân Trì Quân Yến thật tốt.
Trong điện, Quân Trì Quân Yến và Liễu Ấn hỏi nhau một số chuyện, Liễu Ấn nói: “Lúc trước, khi các ngươi và Tư Mã Hoài của Tư Mã gia bị cuốn vào không gian gió lốc, chúng ta đều rất lo lắng, nhưng không thể cứu các ngươi ra. Bây giờ các ngươi gặp kỳ ngộ quay trở về đây, cũng là chuyện rất tốt.”
Sau đó, y lại kể chuyện sau khi Quân Trì Quân Yến bị mất tích, kết giới Cửu Linh Sơn chỉ giằng co được vài ngày thì tự động biến mất, bọn họ cuối cùng cũng ra ngoài được, chẳng qua, lúc ấy tổn thất phi thường lớn, người Liễu gia tiến vào Cửu Linh Sơn chỉ còn đúng một nửa, mặt khác đều đã chết trong trận.
Mấy gia tộc khác, đều thương tổn nhiều, mà tính ra thương tổn nhiều nhất chính là Trình gia, chỉ có vài người sống sót mà thôi.
Ngọc Đài Môn sau đó biết chuyện của Cửu Linh Sơn, nên giờ, Cửu Linh Sơn đã nằm dưới sự cai quản của Ngọc Đài Môn rồi.
Trưởng lão Nguyên Anh lão tổ của Ngọc Đài Môn phỏng đoán, Cửu Linh Sơn lúc trước, vì chịu ảnh hưởng của lực lượng thế giới khác, vô tình tiến nhập vào một không gian kết giới, cho nên không thể tương thông với ngoại giới, chứ không chỉ đơn giản là trận pháp mà thôi.
Quân Trì kỳ thực cũng đoán như thế, bằng không tại sao họ có thể dễ dàng đến Thần Long Chi Uyên như thế, trừ phi lúc ấy khoảng cách từ Cửu Linh Sơn đến Thần Long Chi Uyên cực kỳ gần, hơn nữa không gian gió lốc cũng hạ xuống cấp thấp nhất, bằng không, hai người không thể nào an ổn dưới sự bảo hộ của Tư Mã Hoài rơi vào Thần Long Chi Uyên được.
Đương nhiên, cũng có khả năng, đây vốn là vận mệnh, không gian gió lốc chỉ là một trong nhưng vận mệnh đó, bởi vì trong Quân Yến mang theo một hồn Ninh Phong tiên quân, mà trong Thần Long Chi Uyên lại có Vạn Tương Quy Kiếm, thứ vốn thuộc về Ninh Phong tiên quân.
Tất cả nhìn như cơ duyên xảo hợp, nhưng thực ra lại là quỹ đạo vận mệnh.
Liễu Ấn kể lại chuyện sau khi y trở về Cửu Linh Sơn, tới năm thứ hai thì thông qua khảo hạch của Ngọc Đài Môn, bởi vì là Song linh căn, cho nên trực tiếp tiến nhập nội môn Ngọc Đài Môn.
Chẳng qua nội môn Ngọc Đài Môn, tuyển chọn đẳng cấp thập phần nghiêm ngặt.
Đệ tử nội môn có thể đạt được tài nguyên nhiều hơn đệ tử ngoại môn, cũng có thêm nhiều chỉ điểm hơn.
Trong nội môn, lại phân ra Cửu Phong, Cửu Phong ứng với cửu đại trưởng lão. Đệ tử vĩ đại nhất trong nội môn, có thể được tuyển làm đệ tử của Cửu Phong, kỳ thực lấy năng lực Liễu Ấn, vốn sẽ được một trong số họ nhận làm đệ tử, thế nhưng những năm gần đây, Ngọc Đài Môn tranh đoạt quyền lợi gay gắt, Bạch chưởng môn thì mới tại vị không bao lâu, thậm chí vẫn chưa ngồi vững vàng, Liễu Ấn là con cháu Liễu gia, nhất thời không có ai nhận y làm đồ đệ, cho nên vẫn cùng những đệ tử nội môn khác sống chung ký túc xá, chưa có sư phụ.
Nói đến đây, y lại hỏi Quân Trì: “Tiền bối, các ngươi đã nhập môn rồi à.”
Liễu Huy Hải mang Quân Trì Quân Yến đến gặp chưởng môn, y liền đoán Ngọc Đài Môn muốn họ gia nhập, đã vậy, Quân Trì Quân Yến còn là chất nhi của Liễu Huy Hải, coi như thuộc phe Bạch chưởng môn, gia nhập cũng chính là một sự trợ lực to lớn, càng giúp Bạch chưởng môn dễ dàng khống chế tông môn hơn.
Quân Trì nghe xong, liền trả lời: “Ta và Quân Yến đã gia nhập sư môn, nên không thể gia nhập Ngọc Đài Môn được nữa, vì thế không thể đáp ứng lời mời của Bạch chưởng môn, chỉ là, nếu Ngọc Đài Môn gặp chuyện, chúng ta chắc chắn không khoanh tay đứng nhìn, dù sao cũng là con cháu Liễu gia.”
Hắn quan sát thần sắc Liễu Ấn, rồi lại nói: “Nếu như ngươi nguyện ý nhận bá phụ, ta sẽ đề cử ngươi cho ông ấy.”
Liễu Ấn vô cùng cảm kích hành lễ cảm ơn, tỏ vẻ y đã ngưỡng mộ Liễu Huy Hải đã lâu, rất nguyện ý nhận ông.
Quân Trì lại tặng Liễu Ấn không ít tài nguyên, sau đó mới nhờ một đồng tử mời Liễu Huy Hải đến, dường như đã quyết tâm sẽ đề cử y.
Đêm đó Liễu Huy Hải trở về, Quân Trì liền nói chuyện Liễu Ấn, mặc dù Liễu Huy Hải rất nghiêm túc ít khi cười nói, nhưng ông đối xử với Quân Trì Quân Yến vô cùng tốt, hơn nữa rất thân thiết, dù tu vi Quân Trì Quân Yến cao sâu hơn ông, nhưng giữa họ lại không hề có khoảng cách, sau khi Quân Trì nói xong, ông trả lời: “Liễu Ấn đích thực rất nổi bật trong đám đệ tử cùng lứa, tâm trí kiên định, tu luyện khắc khổ, không bị ngoại vật quấy nhiễu, quả thực hiếm có, thuộc tính y cũng giống ta, dùng Hỏa Linh Căn làm chủ, chờ ta đi Thiên Hoàn Di Phủ trở về, nhất định thu y làm đệ tử.”
Quân Trì cười cười, “Đa tạ đại bá.”
Liễu Huy Hải nói, “Việc này có đáng gì đâu.”
Lại hỏi: “Các ngươi gia nhập tông môn ở Thần Long Chi Uyên, đó là tông môn gì, nếu không thích hợp, có thể không trả lời.”
Quân Trì đáp: “Cũng không có gì lớn.”
Hắn ra hiệu với Quân Yến, Quân Yến nói: “Ta đã bái sư phó, chính là Thăng Tương Chân Quân ở Thần Long Chi Uyên, sư phó chỉ có sư môn, không có tông môn. Mà ở Thần Long Chi Uyên, không tồn tại tông môn, phần lớn đều tự thân tu luyện, hoặc các gia tộc sẽ tụ tập lại một nơi để tu luyện, cũng có đại năng một phương, có không ít tu sĩ đầu quân cho họ, nhưng không lập tông môn.”
Liễu Huy Hải gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu, sau đó ông lại giải thích kỹ càng hành trình đến Thiên Hoàn Di Phủ.
Bởi vì Bạch chưởng môn vừa thượng vị, vị trí còn bất ổn, cho nên phải phải thông qua chuyến đi lần này để củng cố địa vị của hắn, mặt khác, trong số bảy người, còn có bè phái của Hách Quang lão tổ, đến lúc đó cần chú ý nhiều hơn.
Nói tới Hách Quang lão tổ, Quân Trì suy nghĩ một hồi rồi hỏi, “Có phải Trình gia phụ thuộc vào vị lão tổ này không?”
Liễu Huy Hải gật đầu, “Hách Quang lão tổ là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, tu vi thập phần cao cường, hiện giờ tông môn có không ít người dựa vào hắn, những năm về trước, hắn muốn đoạt chức chưởng môn, nhưng lại bị Bạch chưởng môn thượng vị, cho nên trong lòng không phục. Tu vi của hắn cao thâm hơn Bạch chưởng môn nhiều, chưởng môn sợ không thể đàn áp được hắn ta, nên mới nghĩ cách kéo hai ngươi tới cạnh hắn. Bây giờ Bạch chưởng môn nắm chức quyền cũng không dễ dàng gì.”
Quân Trì hiểu rõ, tên Hách Quang lão tổ này, vốn có cừu với hắn và Quân Yến, dù sao đệ tử ông ta năm đó ở Cửu Linh Sơn thiếu chút nữa bị Quân Yến giết chết còn gì.
Đã hiểu rõ những người thuộc đội ngũ, nội tâm Quân Trì Quân Yến cũng có tính toán, rất nhanh, đã đến thời gian xuất phát.
Hoàn chương 65.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...