"Keng".
Kiếm Thanh Phong tỏ ý mình biết rồi.
Diệp Phong về đến biệt thự thì viết thư rồi cột bức thư lên thân kiếm, sau đó đưa mắt nhìn theo kiếm Thanh Phong biến mất ở phía chân trời, cho đến khi không nhìn thấy gì nữa.
Diệp Phong suy nghĩ rồi tiện tay trồng ba gốc Cửu Diệp Huyền Dương Thảo vào trong chậu hoa ở sân sau, đất trồng anh lấy ở đáy hồ Kê Minh.
Tuy đất đó không phải linh thổ, nhưng cũng không khác mấy, lấy nó trồng không chết cây đâu.
Làm xong tất cả.
Diệp Phong mệt rã rời nằm trên giường ngủ khò. khò, trong mơ anh mơ thấy có một con rồng nhỏ màu trắng liên tục vờn quanh người anh, anh nhếch môi cười vui vẻ.
"Hì hì hì”
....
....
Núi Côn Luân.
Ngọc Nữ Quan.
Không có tên nghiệt đồ Diệp Phong, Tô Thanh Hoan vui khỏi nói, hàng ngày muốn ngủ đến mấy giờ cũng được, không phải sợ bị đánh mông nữa
Tuy tự do.
Nhưng Tô Thanh Hoan cứ cảm giác thiếu thiếu chút gì đó.
Qua năm năm ngày nào cũng hết lòng dạy dỗ học trò, tuy một tháng cuối bị nghiệt đõ bắt nạt đủ kiểu, nhưng tổng thể thì vẫn khá vui
Tô Thanh Hoan mặc một chiếc váy lục mỏng, năm trên giường lầu bầu:
"Haizz, không biết Diệp Phong thế nào rồi, chắc là cậu ta đang nhớ mình lắm nhỉ? Cũng phải, trên đời này đi đâu tìm được người sư phụ tốt như mình chứ."
"Hay là, lúc nào đó xuống núi thăm nó nhỉ?"
"Không được không được, Diệp Phong là tên háo sắc, chẳng may cậu ta nổi lên sắc tâm, làm ra chuyện cầm thú gì đó với người sư phụ là mình, thế thì biển hiệu của Ngọc Nữ Quan sẽ hỏng mất."
Khi Tô Thanh Hoan đang nghĩ ngợi lung tung.
Một thanh kiếm bay đến đâm thủng cửa sổ lao đến gần, mũi kiếm lóe ra hàn quang dừng lại cách trán Tô Thanh Hoan ba tấc.
"...."
Tô Thanh Hoan sợ đến nỗi cơ thể mềm mại cứng đờ, chiếc váy lục mỏng ướt nhẹp vì mồ hôi lạnh.
Khi nhìn thấy rõ đây là kiếm Thanh Phong quý báu của sư môn, khuôn mặt xinh đẹp đầy tức giận: "Chẳng lẽ tên nghiệt đồ đó định khi sư diệt tổ đấy hả!”
"Ơ?"
Khóe mắt Tô Thanh Hoan liếc thấy một phong thư được buộc trên thân kiếm.
Cô ấy lập tức bớt giận rồi phấn khởi nói: "Đúng là chẳng lịch sự gì cả, hóa ra là nhớ sư phụ nên viết thư về. Nhưng đêm hôm khuya khoắt, ngộ nhỡ Diệp Phong viết mấy cái nội dung cay mắt, thì người làm sư phụ như mình đây phải làm sao chứ."
"Thôi vậy."
“Tuy mình hận không thể đánh chết tên nghiệt đồ này, nhưng cậu ta xuống núi hai mươi mốt ngày mới viết một phong thư, thôi thì cứ đọc qua vậy, nhỡ đâu cậu ta đang cầu cứu thì sao?"
Tô Thanh Hoan gỡ thư xuống.
Một tay chống căm, mỉm cười nằm nhoài trên giường.
Hai đùi trắng nõn đong đưa, có lúc chân còn tiếp xúc với cái mông đầy đặn, giống như thiếu nữ đang trong tình yêu cuồng nhiệt đọc thư tình vậy.
Tô Thanh Hoan ngân nga một giai điệu rồi mở thư ra, còn chưa nhìn rõ chữ, kiếm Thanh Phong đang lơ lửng ở bên cạnh đột nhiên vỗ bốp vào mông cô ấy.
"Bốp!"
Vỗ mạnh, Tô Thanh Hoan đau đến nỗi kêu ra tiếng.
"Ngươi làm gì vậy!"
Tô Thanh Hoan thẹn quá hóa giận.
Cô ấy biết kiếm Thanh Phong có linh tính, và cũng biết đối phương có thể nghe hiểu, nếu không phải nó là thanh kiếm do lão tổ Ngọc Nữ Quan chế tác ra, Tô Thanh Hoan đã nổi giận từ lâu rồi
Nào ngờ cái thanh kiếm này cứ làm như nghe không hiểu vậy, nó lại dùng thân kiếm vỗ tiếp ba cái nữa, Tô Thanh Hoan ấm ức đến mức phải gọi là nước mắt lưng tròng.
Hu hu hu.
Sưng rồi.
Đồ đệ ngoan, con đang ở đâu, mau tới xoa cho sư phụ, kiếm Thanh Phong phản lại sư môn rồi!
Tô Thanh Hoan đưa hai tay ra che mông, cảnh giác nhìn kiếm Thanh Phong, thấy nó không định ra tay nữa, lúc này cô ấy mới đọc thư.
Chỉ mới đọc câu đầu tiên.
Tô Thanh Hoan đã sa sầm.
Bởi vì trong thư viết: Người phụ nữ ngốc nghếch, tôi bảo kiếm Thanh Phong đánh đấy!
"Nghiệt đồ, Diệp Phong, tên nghiệt đõ này, ta phải thanh lý môn hộ!"
Tô Thanh Hoan tức đến nỗi giậm chân, trong tình thế không thể tức giận, kiếm Thanh Phong lại "bối một cái vào mông Tô Thanh Hoan, mũi kiếm chỉ vào phong thư.
Tô Thanh Hoan đọc câu thứ hai: Đọc thư cho đàng hoàng, không thì ăn đòn.
Cách bức thư.
Tô Thanh Hoan cũng có thể tưởng tượng ra nét mặt kiêu ngạo đó của Diệp Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...