"Xi"
Trên hòn đảo giữa hồ, Diệp Phong ôm đầu hít một ngụm khí lạnh. Thần thức.
Do tâm trí điều khiển.
Tuy tổn thất một tia thần thức sế không gây tổn hại đến cơ thể, nhưng đau đầu một lát là khó tránh.
Lý Trường Sinh căng thẳng nói: "Diệp đạo trưởng, cậu sao rồi, chẳng lẽ cậu đã bị thương khi chiến đấu với rắn đen hả?"
"Tôi không sao."
Diệp Phong xua tay.
€ó thể chắc chắn, dưới đáy hồ thật sự có bảo vật, hơn nữa còn là bảo vật mà ngay cả kiếm Thanh Phong muốn cũng muốn thân cận, đó cũng nguyên
nhân linh khí ở hồ Kê Minh bị nuốt sạch.
Lý Trường Sinh dè dặt nói: "Diệp đạo trưởng, xà yêu đã chết, thế tôi... đi trước. nhá?"
"Đợi đã."
"Diệp đạo trưởng, Diệp tiền bối, tôi chỉ là một người bình thường. Trước đây tôi thất lễ với cậu là tôi không đúng, xin cậu giơ cao đánh khẽ, cứ coi ông già đây như quả rắm thôi. Trên tôi còn bà vợ sáu mươi tuổi, dưới có đứa nhỏ ba tuổi, nếu tôi mà chết thì họ cũng không sống nổi mất..."
Lý Trường Sinh quỳ cái bụp.
Trước đây, ông ta sợ Diệp Phong chẳng qua là sợ Ngọc Nữ Quan sau lưng Diệp Phong thôi.
Nhưng thật không ngờ, đệ tử của Ngọc Nữ Quan còn mạnh hơn tin đồn, ngay cả xà yêu đã tu luyện trên trăm năm cũng có thể dễ dàng chém chết, thực lực sâu không lường được.
"... Năm nay ông bao nhiêu tuổi."
"Sáu mươi hai."
"Sáu mươi hai tuổi mà còn có con ba tuổi? Lý đạo trưởng, vợ chồng ông khỏe thật đấy."
"Không, không phải con ruột."
Lý Trường Sinh căng da đầu nói: "Tôi sống vô gia cư cả đời, năm ngoái phải lòng bà lão mở viện phúc lợi. Bà ấy không nói được, không nghe được, chỉ có mỗi cái là lương thiện, bà ấy đã đập nồi bán sắt để nuôi mấy chục đứa trẻ mồ côi, nên mấy đứa nó cũng là con của tôi."
"Ð? Vậy à”"
"Nếu Lý Trường Sinh tôi mà nói sai, trời đánh sấm sét xuống!"
"Răng rắc!"
Một tia sét vừa khéo đánh ngay phía sau Lý Trường Sinh.
Lý Trường Sinh sợ đến nỗi sắp khóc rồi, ông trời ơi ông có ý gì hả! "Thế tôi thu ba gốc Cửu Diệp Huyền Dương Thảo nhá."
"Đương nhiên, đương nhiên."
Nội đan của con xà yêu này ông cầm về rồi nuốt vào, nó sẽ giúp ông khai mở linh căn, bước vào con đường tu hành, nhưng... ông lớn tuổi quá rồi, có thể đi được bao xa phải xem vào tạo hóa của ông."
"Oành!"
Lý Trường Sinh đơ ra, không dám tin mình vừa nghe được cái gì.
Ngày xưa ông ta đã từng nghe sư phụ bảo, nội đan của yêu tu cực kỳ trân quý, bất kể luyện đan, luyện khí, hay nuốt chửng thì đều có tác dụng đáng kinh ngạc.
Kéo dài tuổi thọ, tăng cường linh khí các kiểu cũng chỉ trò trẻ con thôi, sau khi nuốt yêu đan, thậm chí còn có thể nhận được một phần tu vi của chủ nhân cũ
của yêu đan.
Tuy không nhiều, có khi chỉ có khoảng hai, ba phần nghìn thôi, nhưng hoàn toàn đủ để Lý Trường Sinh bước lên con đường tu luyện mà ông ta mơ ước.
"Không cần à?"
Diệp Phong nghiêng đầu: "Không cần thì tôi mang đi đây." "Cần!"
Lý Trường Sinh vội vàng nắm chặt yêu đan trong lòng bàn tay.
Ông ta mắt ngấn lệ, nghẹn ngào nói: "Diệp đạo hữu, đại ân đại đức của cậu, Lý Trường Sinh tuyệt đối không dám quên."
Tu tiên.
Là ước mơ cả đời của Lý Trường Sinh, sư phụ Lý Thanh Vân thậm chí còn bỏ mạng vì nó, nay cuối cùng ước mơ đã thành sự thực, thật sự là kích động quá thôi.
"Quá lời rồi."
Diệp Phong nói xong, anh ngồi xuống đất điều khí.
Tĩnh tọa một tiếng đồng hồ, cuối cùng Diệp Phong cũng hồi phục được ít năng lượng.
Thấy Lý Trường Sinh chưa đi mà đứng trông ở gần đây, anh lập tức hiểu ra, ông lão này đang hộ pháp cho mình.
Diệp Phong không nói gì, anh nhảy luôn vào hồ Kê Minh, thân hình nhanh chóng chìm xuống.
Lặn sâu xuống, áp lực nước dần tăng lên, nhưng với Diệp Phong thì chỉ là vấn đề nhỏ thôi, suy cho cùng anh đang ở cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong cơ mà.
Bơi đến đáy hồ.
Một mảnh đen kịt.
May mà thần thức không bị ảnh hưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...