Lý Trường Sinh nhìn mà sững sờ. Không ngờ con xà yêu có thân hình khổng lồ, thực lực khủng bố kia lại bị chém một nhát đứt đuôi, không hổ là đệ tử Ngọc Nữ Quan, thực lực này danh xứng với thực.
Lý Trường Sinh cố hết sức đứng dậy, cầm chặt ba gốc Cửu diệp huyền dương thảo kia, rồi cố chạy đến bên cạnh Diệp Phong, hai mắt rưng rưng rồi nói:
"Diệp đạo hữu, cứu tôi với!"
"Lý đạo hữu, chẳng phải ông không muốn có dính dáng gì với Diệp mỗ cơ mà?"
Lý Trường Sinh làm như không nghe thấy, ông ta rất là hữu hảo nhét ba gốc Cửu diệp huyền dương thảo vào lòng Diệp Phong, sau đó nghiêm trang nói:
"Vật báu sẽ thuộc về người có đức, vừa nhìn Diệp đạo hữu một cái là tôi biết cậu chính là người có đức, xin cậu đừng từ chối!"
Cây mà không có vỏ thì chết chắc.
Người mặt dày, đôi khi có thể nhặt về một cái mạng.
Lý Trường Sinh hết cách, đành phải đặt hy vọng cầu sinh lên người Diệp Phong, nếu không Cửu diệp thảo mà sư phụ liều mạng để đổi lấy kia bị xà yêu ăn mất đã đành, ông ta cũng không còn mạng nốt.
Diệp Phong nhìn Lý Trường Sinh một cái thật sâu.
Trong tâm trạng lo lắng thấp thỏm của đối phương, anh bỗng bật cười: "Lý đạo hữu nhìn người chuẩn thật."
Lý Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông ta nhắc nhở: "Diệp đạo hữu, con xà yêu này có thực lực không tầm thường, e là nó vẫn còn tuyệt chiêu, chỉ
bằng chúng ta cứ rời khỏi đây an toàn trước đã, rồi nghĩ kế sách sau."
"Không sao."
iệp Phong tay cầm kiếm Thanh Phong, rắn rỏi nói: "Con tiểu yêu ở Trúc Cơ thôi mà, chém đi!"
Xà yêu nghe vậy thì giận dữ: "Đã chém đứt đuôi của bản tôn rồi, còn cướp. mất Cửu diệp huyền dương thảo của bản tôn, giờ lại còn trâng tráo nói khoác, hôm nay nhất định bản tôn phải ăn ngươi!"
Dứt lời.
Xà yêu phẫn nộ há cái miệng to như bồn máu, tính nuốt một ngụm ăn luôn Diệp Phong.
Diệp Phong không hoảng không vội, kiếm Thanh Phong chém ra.
Nhát kiếm này nhìn thì có vẻ đơn giản giản dị, chỉ là một đường chém chéo đơn giản thôi, nhưng lại tiêu hao bốn thành linh khí trong cơ thể Diệp Phong, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt anh tái nhợt.
Kiếm ra.
Gió nổi.
Xà yêu căn bản không ngăn được, và cũng không biết ngăn thế nào.
Bởi vì kiếm khí chém ra như một luồng gió mát, vô ảnh vô hình vô sắc, không thấy được mà phòng ngự, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang lên thật lớn.
Cái đầu và cái thân của con xà yêu bị chia làm hai, mặt đất bị nện ra một cái hố sâu, thân xà không cam lòng giấy giụa một lúc, rồi dần dần không còn tiếng động gì nữa.
"Vậy là chết rồi hả?"
Lý Trường Sinh hết sức kinh hãi.
Chém hai kiếm là giết chết con xà yêu ở cảnh giới Trúc Cơ, thực lực này đã vượt ra ngoài nhận thức của Lý Trường Sinh, thật sự đúng là thần tiên.
Diệp Phong biết rõ tầm quan trọng của bổ đao.
Kiếm Thanh Phong bay xoẹt xoẹt xoẹt mấy cái, cơ thể dài mười mấy mét của xà yêu bị chém thành nhiều miếng, nhưng... không có yêu đan.
Yêu tu ắt phải có yêu đan, ngưng tụ tinh hoa của nó.
Diệp Phong vẫn chưa nhìn thấy yêu đan trong cơ thể xà yêu đã chết, trong lòng anh lập tức cảm thấy rét lạnh, sau đó anh giơ kiếm lên chắn trước người theo bản năng.
Gần như là trong khoảnh khắc anh giơ kiếm lên đó, từ trong đoạn thịt nát có một đạo hắc tuyến mà mắt thường không thể nhìn thấy rõ đột nhiên bay nhanh về phía ngực Diệp Phong, vừa khéo bị thân kiếm Thanh Phong chặn lại.
'Thân kiếm cong thành một độ cong rất khoa trương, tiêu trừ đi một phần sức mạnh, nhưng Diệp Phong vẫn bị đánh văng ra mấy chục mét, hai chân đứng trên mặt đất cào ra hai đường rãnh cực sâu.
Diệp Phong bị cỗ lực lượng khổng lồ này chấn cho tê rần hai cánh tay, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, nếu vừa nãy anh không phản ứng nhanh, thì cỗ lực lượng này chắc chắn có thể xuyên qua ngực anh.
Đến lúc đó.
Không chết cũng bị thương nặng!
Diệp Phong ngưng mắt nhìn sang, không ngờ cái đường hắc tuyến vừa nãy lại là một con rắn nhỏ dài tầm một ngón tay, hình dáng giống hệt con xà yêu ở cảnh giới Trúc Cơ, nhưng đã thu nhỏ nhiều lần.
"Nhân loại, chẳng lẽ ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt!"
Hắc xà vô cùng căm phẫn.
Ngay từ đầu khi bị chém đứt đuôi, là nó đã có ý định từ bỏ khối cơ thể trước khi lột xác rồi giả chết để chạy trốn rồi, bởi vì rõ ràng là trình độ của hai bên có chênh lệch.
Đặc biệt là cái thanh kiếm kia.
Lực sát thương quá kinh người.
Nào ngờ đối phương vẫn không chịu buông tha, lại còn muốn lấy yêu đan của nó nữa. Mắt thấy giả chết không giấu được nữa, lúc này nó mới chọn đánh lén.
Diệp Phong không nói chuyện, nét mặt ngưng trọng.
Con xà yêu này có chỉ số IQ rất cao, không phải chỉ mỗi cậy mạnh, mình phải cẩn thận đối phó mới được.
"Vốn dĩ ta không muốn sử dụng con át chủ bài cuối cùng đâu, nếu ngươi đã muốn chết, vậy bản tôn sế thành toàn cho ngươi."
Rắn đen đột nhiên ngửa mặt lên trời hét dà n lão tổ hiện thân!"
"Răng rắc!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...