Cơ thế sẽ không nói dối.
Thích một người có lẽ sẽ có hàng ngàn cách thể hiện, nhưng ghét một người, thì chắc chắn sẽ kháng cự tiếp xúc cơ thể.
Đối diện với cái cưỡng hôn bất ngờ của Diệp Phong, phản ứng đầu tiên của Liêu Thanh Thanh không phải là đẩy ra, mà là kiếng mũi chân trong vô thức.
Ý thức được động tác của mình, Liễu Thanh Thanh đỏ bừng mặt, xấu hổ đến nỗi cô hung hãng tung gối.
Cú đánh chí mạng!
Diệp Phong cả kinh, tóc gáy dựng đứng.
Nếu anh mà không phản ứng kịp thời, giơ chân ghì lại đôi chân đeo tất đen của Liễu Thanh Thanh lại thì hậu quả sẽ khó mà lường được.
"Liễu Thanh Thanh, em muốn mưu sát chồng à, em đá hỏng thì người tổn thất lớn nhất là em đất
".. Phi”
Liễu Thanh Thanh cần răng nói: "Lưu manh, mau buông tôi ra, nếu anh mà còn động chân động tay nữa thì cẩn thận tôi báo cảnh sát bắt anh”
“Anh không buông đấy"
Diệp Phong biết rõ rằng theo đuổi phụ nữ thì không được quá dịu dàng, có lúc phải rằn một chút
"Anh, sao anh lại chơi xấu nữa vậy, tôi ghét anh."
"Ghét không có hiệu lực."
"..."
Liễu Thanh Thanh cạn lời, sao Diệp Phong như trẻ con thế.
Lúc này.
Tầng hai truyền tới tiếng cười: "Chị, hai người tán tỉnh nhau thì về phòng được không, em xuống tầng rót cốc nước mà hơi bất tiện”
"Liễu Y Y, sự việc không phải như em nghĩ đâu!"
"Em hiểu, em hiểu”
Tuy biết Liễu Thanh Thanh chạy không thoát ngũ chỉ sơn của Diệp Phong, nhưng khi Liễu Y Y tận mắt nhìn thấy Diệp Phong cưỡng hôn chị mình, trong lòng phải gọi là không có tư vị gì.
"Khụ, anh về phòng nghỉ ngơi đây."
Diệp Phong buông Liễu Thanh Thanh ra, đi được hai bước lại quay lại hôn một cái lên môi Liễu Thanh Thanh, sau đó chạy nhanh về phòng.
“Diệp Phong!”
Liễu Thanh Thanh tức đến nỗi giậm chân.
Liễu Y Y bất đắc dĩ nói: "Chị, chị phải hơi rụt rè một tí, không được cho không quá nhanh. Cái không có được mới là thứ tốt nhất, chị phải lạt mềm buộc chặt, biết không?”
"Em lo chuyện của chị ít thôi, đi rót nước của em đi."
"Ọc ọc”
Bụng Liễu Y Y kêu lên.
Đôi mắt to đảo đảo, sau đó cô ấy tinh ranh nói: "Chị, chị nấu đồ ăn khuya cho em đi, em truyền cho chị mấy chiêu, bảo đảm làm chị dễ dàng tóm được Diệp. Phong."
"Nếu chị nhớ không nhầm thì em độc thân từ trong trứng đến bây giờ."
"... Em độc thân nhưng hồi học đại học, rất nhiều chị em tìm em để học hỏi kinh nghiệm đấy, bọn họ toàn gọi em là quân sư tình yêu, mặc kệ đấy là anh chàng ngây thơ trong sáng hay là kẻ cặn bã bắt cá nhiều tay, chỉ hai chữ thôi... bắt chẹt!”
Liễu Y Y vỗ ngực tự tin.
Liễu Thanh Thanh nhìn em gái một lúc, sau đó phun ra một câu: "Quả nhiên."
"Quả nhiên danh bất hư truyền đúng không?”
Liễu Y Y hất cao mặt, chuẩn bị đón nhận lời khen và vẻ sùng bái từ chị gái
"Quả nhiên trên mạng nói không sai, người chưa yêu đương bao giờ đều đang dạy người khác yêu đương”
"...."
Liễu Y Y nghẹn họng.
Cô ấy sửa lại: "Liễu Thanh Thanh, em phải nghiêm túc tuyên bố, em không phải chưa yêu đương bao giờ, người theo đuổi em có thể xếp hàng từ thành phố Đông Hải đến nước Pháp đấy, chẳng qua em không vừa mắt những tên đàn ông thối đó thôi!"
"Y Y, vòng xã giao của em hẹp, tính tình lại điên, không ai theo đuổi cũng không mất mặt, chuyện này rất bình thường”
"Phụt”
Liễu Y Y suýt thì hộc máu.
Cô ấy thật sự không hiểu, sao đôi môi ba mươi bảy độ của Liễu Thanh Thanh lại nói ra những lời lạnh lùng tàn khốc như vậy cơ chứ.
“Liễu Thanh Thanh, chị có tin là chỉ cần em bày tí thủ đoạn, thì bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ quỳ dưới váy hạt lựu của em không, kể cả Diệp Phong!"
"Chị tin”
Chị tin mới là lạ.
Liễu Y Y không nhìn thấy vẻ tin tưởng nào trên mặt chị gái.
Cô ấy lẩm bẩm: "Đây là chị ép em đấy, đừng trách em độc ác!"
Nói xong.
Cô ấy về phòng.
Trong lòng Liễu Thanh Thanh lóe lên một tia bất an, cô cứ có cảm giác Liễu Y Y muốn làm con thiêu thân gì gì đó
Nhưng bận rộn cá ngày trời, thể xác và tỉnh thần đều mệt mỏi, Liễu Thanh Thanh không rảnh nghĩ nhiều, cô về phòng ngủ nhìn thấy con gái đang ngủ say, nét mặt cô ánh lên sự dịu dàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...