Diệp Phong im lặng một lúc, sau đó thật thà nói: “Thật ra năm năm anh mất tích kia, anh tụ tiên trên núi Côn Luân suốt, anh là người tu tiên hiếm hoi ở thời đại mạt pháp, cho nên bọn họ mới tôn kính anh, sợ anh."
Liễu Thanh Thanh định nói lại thôi.
Sau khi thở dài một cái, cô lấy điện thoại ra, ngón tay gõ nhanh trên màn hình, gửi tin nhắn cho thư ký Tống Giai.
Diệp Phong liếc qua, thấy hết nội dung tin nhắn.
[Hẹn với bác sĩ tâm lý giỏi nhất thành phố Đông Hải, sáng mai... không, hẹn tối nay luôn đi, hình như Diệp Phong bị kích thích tỉnh thần rồi.]
Diệp Phong giật giật khóe miệng: "Không cần hẹn bác sĩ tâm lý cho anh, anh không có bệnh”
Liễu Thanh Thanh lo nghĩ: "Diệp Phong, có phải chuyện xảy ra trong phòng bao làm anh bị hoảng sợ đúng không, dù sao thì nó cũng quá máu tanh, băng không sao anh lại nói linh tinh thế."
Diệp Phong cạn lời.
Những gì anh nói đều là thật!
Mọi người đều bảo nói chuyện thành thật là đòn sát thủ mạnh nhất, sao đến chỗ Liễu Thanh Thanh thì không dùng được nữa vậy.
Anh đau đầu nói: "Thanh Thanh, anh đang bảo là ví dụ! Ví dụ trên đời này thật sự có người tu tiên cưỡi mây đạp gió dời núi lấp biển, em cũng có linh căn, có thể bước vào con đường tu tiên, em... có thích cuộc sống như vậy không?”
Liễu Thanh Thanh rơi vào trầm tư.
Nghĩ một lúc cô mới lắc đầu nói: "Tôi không tưởng tượng nổi, nhưng chắc là tôi sẽ không thích."
“Vì sao”
Diệp Phong tỏ vẻ không hiểu.
Liễu Thanh Thanh cũng không giải thích được: "Bình thường chẳng lẽ không tốt sao?”
Diệp Phong ngẩn ra.
Sau đó anh bật cười.
Năm năm trước, lúc bị sư phụ Tô Thanh Hoan bắt cóc lên núi Côn Luân, Diệp Phong cũng chẳng có hứng thú với trường sinh hay tu tiên gì gì đó, anh chỉ muốn ở bên Liễu Thanh Thanh.
Con đường tu tiên tuy tuyệt vời, nhưng lại đầy nguy hiểm, làm một người bình thường đúng là rất tốt.
Dù sao thì không phải mọi Ultraman đều muốn đánh tiểu quái thú, cũng có Ultraman muốn làm một người bình thường, đi làm, giặt quần áo nấu cơm ở bên vợ.
“Thanh Thanh, anh sẽ cố gắng bảo vệ cuộc sống bình đạm mà em muốn.”
"Chúng ta cứ đi khám bác sĩ tâm lý đi."
"..."
Về đến nhà đã là nửa đêm.
Liễu Y Y thấy chị gái và Diệp Phong đêm khuya mới về nhà, cô ấy không nhịn được trợn trắng mắt:
“Tiểu Diệp Tử cứ khóc đòi tìm bố mẹ, em bế hai tiếng đồng hồ nó mới ngủ, bây giờ lưng với cánh tay em đang mỏi đây này."
"Để Diệp Phong bóp cho em một lát” Liễu Thanh Thanh nói.
"Không, không cần đâu!"
Liễu Y Y đỏ mặt, vội vàng lắc đầu từ chối, rõ ràng là cô ấy đã nhớ lại hồi ức quẫn bách nửa tháng trước. được Diệp Phong xoa bóp.
A a a, ký ức đã chết đột nhiên bắt đầu tấn công tôi!
"... Y Y, sao mặt em đỏ thế”
"Ha ha, có hả? Hình như là trời nóng quá, em về phòng nằm điều hòa đây, ngủ ngon!”
Liễu Y Y chạy cấp tốc về phòng, rồi đóng cửa lại cái ầm.
“Chẳng hiểu ra làm sao”
Liễu Thanh Thanh nhíu mày: "Tôi cũng về phòng. ngủ đây, Diệp Phong, anh nghỉ ngơi sớm đi”
"Ok vợ”
"...."
Đối với cái xưng hô vợ này, Liễu Thanh Thanh đã từ bỏ việc uốn nắn, cô kệ Diệp Phong.
Trước khi đi lên tầng.
Liễu Thanh Thanh chợt nói: "Diệp Phong, theo lý mà nói thì tôi không nên can thiệp vào đời sống tình cảm của anh. Nhưng mấy bạn nữ trong lớp kia toàn là bọn nịnh hót, hôm nay họ bợ đỡ anh và Tôn Chính, ngày mai họ sẽ đi nịnh người khác, anh phải cảnh giác cao độ vào."
"Em ghen à?”
"....Không có."
Liễu Thanh Thanh xụ mặt nói: “Tôi chỉ lo anh bị người phụ nữ xấu xa lừa gạt, cuối cùng liên lụy con gái tôi bị mẹ kế độc ác bắt nạt”
"Liễu Thanh Thanh em nghe rõ đây, trong lòng Diệp Phong anh chỉ có em và Tiểu Diệp Tử, sẽ không có người phụ nữ thứ ba bước vào tim anh đâu."
"Thế Diệp Lâm và Y Y thì sao?”
"... Trừ họ ra."
"Diệp Phong, thực ra anh không cần nói những cái này với tôi, tôi không để ý đâu."
Liễu Thanh Thanh vừa dứt lời, thì phát hiện bên hông có thêm một đôi tay.
Đôi tay đó hơi dùng sức, cơ thể mềm mại liền không theo kiểm soát va vào lòng Diệp Phong, va làm Liễu Thanh Thanh đau cả ngực.
Liễu Thanh Thanh ngẩng mặt lên, tức giận nhìn Diệp Phong, cô há miệng định mắng hai câu, ai ngờ Diệp Phong lại cúi đầu hôn cô, chặn miệng cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...