"Đồ đệ bảo bối."
"Sư phụ xin con đấy, con xuống núi đi."
Ở sâu trong dãy núi Côn Luân, một người phụ nữ có dung mạo cực đẹp, khí chất tuyệt hảo đang ngồi bên giường.
Thân hình đẫy đà được bao bọc trong một bộ váy cung đình màu đỏ, dáng người có lồi có lõm hấp dẫn như một dãy núi, khuôn mặt xinh đẹp đủ để khiến cho toàn bộ phụ nữ phải ghen tị kia đang tỏ vẻ cầu khẩn.
Chàng trai mà Tô Thanh Hoan đang khổ sở nài nỉ tên là Diệp Phong, anh đang gối đầu lên hai đùi xinh đẹp của cô ấy, hai mắt híp lại thỏa mãn.
"Năm đó người cưỡng chế bắt con lên núi, bây giờ lại muốn con xuống núi? Không có cửa đâu."
Diệp Phong uể oải nói, anh nhếch cằm lên một cái, Tô Thanh Hoan đã lột xong vỏ nho bỏ vào miệng Diệp Phong, hành động của cô ấy cực kỳ thuần thục, trong lòng cô ấy thì đang hò một chữ hối hận.
Năm năm trước.
Tô Thanh Hoan xuống núi rèn luyện, vô tình phát hiện Diệp Phong là cơ thể thuần dương trong truyền thuyết, hơn nữa còn chưa có sư môn truyền thừa, là một khối ngọc cực tốt, tương lai thành tựu vô hạn.
Trông cậy vào nữ đệ tử không nên thân kia làm rạng rỡ sư môn là điều không thể rồi.
Vì thế, Tô Thanh Hoan đã phá vỡ môn quy của Ngọc Nữ Quan là không nhận đệ tử nam, cô ấy muốn nhận Diệp Phong làm đệ tử quan môn.
Thế mà nói thế nào Diệp Phong cũng không nghe, anh chẳng thèm hỏi về đạo Trường Sinh, còn nói cái gì mà muốn cùng bạn gái thi vào đại học Yên Kinh, rồi cả hai đi học cùng nhau.
Đường đường là cơ thể thuần dương thế mà không tu luyện, lại lãng phí thời gian đi đọc sách với yêu đương, điều này làm Tô Thanh Hoan tức giận, cô ấy đã cưỡng chế bắt cóc Diệp Phong lên núi.
Không nghe lời? Đánh!
Không tu luyện? Đánh!
Muốn chạy? Đánh!
Nhìn từ kết quả, Tô Thanh Hoan đã làm đúng.
Năm năm ngắn ngủi, Diệp Phong bị thúc ép phải chăm chỉ tu luyện, giờ anh đã luyện đến Trúc Cơ đỉnh phong, học được tất cả bản lĩnh nhà nghề mà các sư tổ của Ngọc Nữ Quan truyền lại.
Phong thủy, bói toán, y thuật, đan dược, bùa chú, trận pháp, phi kiếm, ngự vật, Diệp Phong đều đạt đến cấp lam, học xong trò giỏi hơn thầy.
Nếu các tổ tông đang an giấc dưới lòng đất mà biết, chắc chắn sẽ kích động đến mức lệ nóng quanh tròng.
Nhưng...
Đây cũng là khởi đầu của cơn ác mộng.
Qua năm năm tôn sư trọng đạo, Diệp Phong hóa thân thành nghiệt đồ khi sư diệt tổ, biến Tô Thanh Hoan thành người hầu mà sai bảo.
Với một tháng ngắn ngủi, anh bắt người sư phụ là cô ấy bưng trà đút cơm, rồi lại ca hát nhảy múa, thậm chí ấm giường hoặc tắm rửa đều phải hầu hạ, trong lúc đó không thiếu được việc cô ấy bị bắt nạt...
Tô Thanh Hoan nào có từng phải chịu loại ấm ức này!
Chạy, chạy không thoát.
Đánh, đánh không lại.
Thậm chí mỗi lần phản kháng, cô ấy đều sẽ bị đánh mông, mỗi khi nhớ lại việc đó Tô Thanh Hoan lại thấy xấu hổ, tức giận gần chết.
Để thoát khỏi tên nghiệt đồ Diệp Phong, mỗi ngày Tô Thanh Hoan sẽ dẫn dắt từng bước, giảng giải về lợi ích của việc xuống núi, nhưng khổ nỗi Diệp Phong không chịu đi.
Dùng lời của anh thì là: Ở Ngọc Nữ Quan có sư phụ xinh đẹp tận tâm chăm sóc, hoàng đế cũng chỉ đến mức này thôi.
Tô Thanh Hoan ba mươi có năm, đang ở giai đoạn quyến rũ nhất của người phụ nữ, cô ấy thật sự sợ Diệp Phong không chịu được cám dỗ, ngộ nhỡ chọc thủng tầng cửa sổ kia...
Thế thì Ngọc Nữ Quan đổi tên thành Dục Nữ Quan mất!
Tô Thanh Hoan tiếp tục khuyên nhủ: "Diệp Phong à, thực ra con có một đàn chị hoa nhường nguyệt thẹn, tuyệt sắc nhân gian, con xuống núi tìm con bé đi."
"Đàn chị đâu có thơm như sư phụ, tối qua lúc làm ấm giường sư phụ mặc cái yếm đỏ thêu hình cá chép, con thích ăn cá."
"..."
Mặt Tô Thanh Hoan nóng lên, con thích ăn cá ư, ta không thèm vạch trần con!
Cô ấy làm ra vẻ điềm đạm đáng thương, rồi bắt đầu đánh bài tình cảm: "Diệp Phong, ta nhớ con từng nói nhà con còn có một cô em gái, con lên núi năm năm, nhất định là con bé rất lo cho con."
"Thế nên con càng phải cảm ơn sư phụ, không chỉ có em gái con lo cho con, bạn gái con chắc chắn cũng đang hận con chết đi được, có khi bây giờ cô ấy đã kết hôn sinh con với người khác rồi."
Diệp Phong càng nghĩ càng tức, anh kéo sư phụ vào lòng rồi đánh mông, Tô Thanh Hoan đau mông, giận mà không dám nói gì.
Còn chưa nói.
Xúc cảm này thật là tuyệt, đánh trăm cái cũng không chán.
"Sư phụ, con đánh đau người rồi đúng không, đồ nhi xoa xoa cho người nhé, trên đời này không có nhiều đệ tử tôn sư trọng đạo như con đâu."
Diệp Phong xoa xoa, ánh mắt dần trở nên hoảng hốt.
Năm năm trước, anh cùng cô bạn gái cấp ba là Liễu Thanh Thanh yêu nhau được ba năm, cả hai đang thi vào đại học Yên Kinh, đó là trường đại học tốt nhất nước Hoa, hai người vui vẻ uống rượu cả đêm.
Khi tỉnh lại, Diệp Phong ngơ ngác, vậy mà bọn họ lại ngủ trên giường khách sạn, hơn nữa trên giường còn có vết máu đỏ tươi.
Nhìn cô bạn gái đáng yêu đang xấu hổ trốn trong chăn không chịu ló đầu ra, Diệp Phong hôn nhẹ lên trán cô ấy.
"Thanh Thanh, anh sẽ tốt với em suốt đời, đợi tốt nghiệp đại học xong, chúng ta sẽ kết hôn."
"Nói lời giữ lời chứ?"
"Chúng ta ngoéo tay!"
Ra khỏi khách sạn, Diệp Phong gặp phải sư phụ Tô Thanh Hoan, sau đó bị bắt cóc lên núi Côn Luân.
Nhoáng cái đã năm năm.
Không biết chú hai, thím hai có khỏe không, cũng không biết em gái đã thi vào trường đại học nào rồi, và cũng không biết hiện giờ Liễu Thanh Thanh sống có tốt không.
Hoa có ngày nở lại, thời niên thiếu một đi không trở lại.
Giày vò sư phụ một tháng, nỗi oán hận trong năm năm qua cũng đã biến mất, Diệp Phong đứng lên nói: "Sư phụ thu xếp đồ đạc đi, con muốn xuống núi."
"Được được được, đồ nhi con đợi nhé." Tô Thanh Hoan vô cùng mừng rỡ.
"Đây là kiếm Thanh Phong, do một vị lão tổ nào đó tốn bảy bảy bốn chín năm đúc với thiên thạch ngoài hành tinh rèn ra đấy, có thể cắt núi chém biển, bá đạo vô song."
"Đây là ô trấn hồn, nó là bảo bối trong bảo bối đấy, sau khi mở ô ra nó sẽ tự tạo thành một không gian, có thể làm cho thời gian không gian ngưng lại, mọi loại tai họa đều không thể đến gần, tuyệt diệu vô cùng."
"Còn có còn có...."
Sợ Diệp Phong đổi ý, Tô Thanh Hoan lấy hết tất cả bảo bối nhét đáy hòm ra, ngay cả cây trâm ngọc trên đầu cô ấy cũng lấy xuống.
"Coi trọng cô gái nhà nào thì tặng cô ấy cái này. Đây là cây trâm do sư tổ lập nên Ngọc Nữ Quan chúng ta truyền lại, tuy không có gì huyền diệu, nhưng truyền từ thế hệ này đến thế hệ sau cũng có lịch sử hai nghìn năm rồi."
"Đồ nhi, sư phụ không nỡ để con đi."
Đóng gói xong hết đồ, Tô Thanh Hoan bi thương che mặt, cố nặn ra vài giọt nước mắt, chỉ có điều sự vui sướng trong giọng nói cô ấy hoàn toàn không giấu được.
"Được, nghe lời sư phụ, thế con không đi nữa."
"..." Tô Thanh Hoan.
Tô Thanh Hoan làm như không nghe thấy, cô ấy cứ thế thu dọn quần áo cho Diệp Phong.
Nhìn người học trò sớm chiều ở bên năm năm, nghĩ đến chuyện sau này không nhìn thấy anh nữa, thực ra cô ấy cũng có chút không đành lòng, cô ấy không kìm được dặn dò:
"Ngọc Nữ Quan núi Côn Luân chúng ta không kiêng kị cái gì, quan chủ hoặc đệ tử các đời có ai là không phải kẻ điên với ma đầu đâu? Cho nên ấy, xuống núi mà chịu ấm ức thì không cần nhịn, đánh lại được thì đánh, đánh không lại thì chạy về đây, sư phụ ra mặt cho con."
Diệp Phong trợn trắng mắt.
Thế hệ này, Ngọc Nữ Quan nhân tài điêu tàn, ngoại trừ sư phụ không đáng tin ra, thì chỉ có đại sư tỷ chưa gặp mặt bao giờ, thậm chí anh còn không chắc sư tỷ đấy có tồn tại hay không.
Dẫn kẻ địch về đây, thế có mà Ngọc Nữ Quan sẽ bị diệt môn mất.
Thấy đồ đệ không tin, Tô Thanh Hoan ưỡn ngực, nói với giọng dịu dàng của cô gái vùng sông nước Giang Nam:
"Thực ra sư phụ con rất mạnh."
"Mạnh cỡ nào?"
"Dưới tiên nhân ta vô địch, tiên nhân trở lên, một đổi một."
Tô Thanh Hoan vừa nói xong, liền bị nghiệt đồ nào đó vỗ mông.
"Sư phụ, sau này người bớt uống rượu bớt nói phét bớt ngủ biếng lại, tu luyện nhiều vào, lần sau con về người mà chưa kết ra kim đan, thì xem con sẽ giáo huấn người thế nào, đi đây!"
"...Nghiệt đồ, con có giỏi thì đừng đi, hôm nay vi sư phải thanh lý môn hộ!"
Tô Thanh Hoan tức đến nỗi giậm chân, may mà Diệp Phong đã ngự kiếm hóa thành một tia sáng bay đi xa, nếu không anh mà nghe thấy, thể nào cũng giáo huấn người sư phụ mạnh miệng này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...