“Mông Cổ mật sử" ghi chép rằng, trong lần cuối cùng tấn công Tây Hạ, Thành Cát Tư Hãn đã không may ngã ngựa. Sự thật có thể không phải là do bất cẩn, mà là bị người Tây Hạ tập kích. Nhưng lúc đó, Tây Hạ chẳng khác gì ngọn nến trước gió, vậy binh mã có thể tập kích thành công Thành Cát Tư Hãn từ đâu tới?
1
Đường Phong giơ bàn tay che trước trán, phóng tầm mắt ra xa, sa mạc Gobi yên ắng lạ thường, vốn không thế liên hệ trận cuồng phong lúc sáng sớm với sự yên tĩnh lúc này lại với nhau. Tòa kinh quan phía đông Thiên Hộ Trấn vẫn đứng sừng sững trên sa mạc bên ngoài thị trấn, cổng thành hũ phía nam chỉ thấy loáng thoáng, tường thành cao to kiên cố phía tây đã che chắn thế giới bên ngoài, còn phía bắc, tòa tháp Lạt Ma cũ nát đã thu hút sự chú ý của Đường Phong.
Đường Phong thở dài, nói: “Xem ra chúng ta may man hơn Misha đấy, không bị lạc trong mê cung một ngày hai đêm.”
“Đừng có mừng vội, biết đâu trong tử thành này còn có thứ đáng sợ hơn!"’ - Hàn Giang cảnh cáo Đường Phong.
“Thế bây giò chúng ta phải đi đâu?” - Lương Viện hỏi.
Hàn Giang nhìn Đường Phong, cười nói: “Cô nhìn mắt của Đường Phong là sẽ biết?”
“Tới tòa tháp Lạt Ma đó?” - Lương Viện cũng đưa ánh mắt về phía tòa tháp Lạt Ma cũ nát.
‘Đúng là anh muốn vậy! Chúng ta đi bao nhiêu lâu trong thị trấn như vậy rồi, nhưng chẳng phát hiện được thứ gì có văn tự ghi chép, thậm chí trong chồ quan sở này cũng chẳng phát hiện thấy thứ gì giống như văn thư. Chỉ có chừ nghĩa mới có thể nói rõ nhất vấn đề...”
“Bởi vậy cậu muốn tới tháp Lạt Ma để tìm văn tự ghi chép?” - Hàn Giang ngắt lời Đường Phong.
“Đúng vậy, tôi đoán rằng, lúc vỡ thành, quan viên trong thị trấn chắc chắn đă thiêu hủy tất cả hồ sơ văn thư, bởi vậy chúng ta mới không tìm thấy thứ nào có chữ.
Tháp Lạt Ma trước đây chắc là một tòa miếu tự, tôi nghĩ không biết chừng ở đó lại để lại thứ ghi chép gì đó, hơn nữa ở đó chắc là sẽ có đường đi, giúp chúng ta rời khỏi đây.” - Đường Phong nói.
‘Thôi đi, bây giờ cậu đừng nhắc tới đường đi với tôi nữa. Mồi con đường ở đây tôi đều cảm giác như một cái bầy. thà đi trên nóc nhà còn hơn, để nhìn cho rõ.” - Hàn Giang kêu lên.
"Chúng ta tới đó bằng cách nào?’" - Lương Viện chí tòa tháp Lạt Ma cách đây không xa lắm hỏi.
"Ban nãy không phải Hàn Giang đã nói rồi đấy thôi, đi trên nóc nhà là tiện nhất, lại không bị đi sai đường!"’ - Đường Phong cười đau khổ.
May mà những căn nhà trong Thiên Hộ Trấn đều là nhà mái bằng. Đưòng Phong di trên đó giống như đi trên đường bàng phẳng, nhưng anh vẫn hết sức cẩn trọng vì lo sợ mỗi một mái nhà dưới chân chính là một cái bẫy.
Ba người cẩn thận rón rén tới gần tháp Lạt Ma phía bắc thị trấn. Trước khi tới nơi, Đường Phong mới phát hiện ra phía bắc của tháp Lạt Ma áp sát phía bắc bức tường thành. Bên ngoài tường thành là những rặna núi trải dài miên man, còn ba mặt khác của tháp Lạt Ma là những khoảnh bằng phang rộng rãi. Đường Phong đứng trên mép mái nhà phía nam, nhìn xuống dưới, cao khoảng ba bốn mét, với độ cao này Hàn Giang nhảy xuống không vấn đề gì, mình cũng khôna sao, nhưng vẫn còn Lương Viện, đúng là một của nợ!
Đường Phong nghĩ tới đây liền quay đầu lại nhìn vào Lương Viện, mặt cô đang nhăn nhó. Hàn Giang vỗ vào vai Đường Phong, chỉ về phía nóc nhà áp sát tường thành phía bắc, hình như khoảng cách ở đó thấp hơn.
Quả nhiên khoảng cách với mặt đất ở đây thấp hơn nhiều, nhưng cũng phải trên dưới hai mét. Hàn Giang nhảy xuống trước tiên, Đường Phong cũng nhảy xuống theo, còn Lương Viện cứ chần chừ mãi cũng không dám nhảy. Đường Phong đành phải dang tay ra đón lấy Lương Viện, lúc này Lương Viện mới dám nhảy xuống.
“Em đúng là nhiễu sự thật đấy! Có thế này mà cũng không dám nhảy xuống!” - Đường Phong không thế không càu nhàu Lương Viện vài câu.
Lương Viện cũng không vừa: “Ban nãy chân em vừa chạm đất là em đã ân hận vì để anh ôm rồi, phía dưới toàn là gỗ mục, em thừa sức nhảy được xuống.”
“Gỗ mục?” - Đường Phong nhìn kỹ xuống dưới chân, phía dưới toàn là những tạp chất màu đen mềm nhũn. Nhìn tiếp về phía tháp Lạt Ma, xung quanh tháp đều là than gỗ đen sì. Đường Phong đã có chút hiểu ra:
“Nếu như tôi đoán không nhầm thì khoảnh trống này năm đó chính là đền miếu của thị trấn, ngày bị thảm sát, ở đây đã bị phóng hỏa, thiêu cháy hết đền miếu bằng gỗ, chỉ còn lại tòa tháp này!”
Hàn Giang gật gù: “Đúng vậy, ban nãy tôi vẫn còn thấy ngạc nhiên, tại sao kiến trúc trong thị trấn bảo tồn tốt vậy. Theo lí mà nói thì lúc thị trấn bị thảm sát, phần lớn kiến trúc ở đây đều bị hỏa trận tiêu hủy.”
“Tôi nghĩ khả năng lớn là người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành đã phái người xâm nhập vào Thiên Hộ Trấn, sau đó trong ngoài phối họp, tập kích thành công.
Bởi vậy ngày võ" thành, ở đây mới không bị phá hoại quá nghiêm trọng, chỉ... chỉ có điều tất cả mọi người đều chết!’"- Đường Phong suy đoán.
"Đền miếu bị thiêu cháy rồi, vậy anh cũng đừng mong tìm thấy tài liệu văn tự gì ớ đây.” - Lương Viện nói không chút hòa khí.
Đường Phong cười cười với Lương Viện: “Chưa chắc như vậy!”
Nói xong, Đường Phong bước nhanh tới tháp Lạt Ma, đây là một tòa tháp cũna không cao lớn lắm, nhưng đĩnh tháp vẫn được mạ vàng. Một góc của tháp Lạt Ma đã bị sụp đổ, lộ ra rất nhiều eạch đá, Lương Viện không hiếu ý Đường Phong ban nãy nói là gì liền truy hỏi: “Trên cái tháp này có chữ gì không?”
“Cổ nhân thường khắc một số chừ lên thân tháp, ví dụ như tại sao lại xây tháp, quá trình xây tháp, vân vân!”
- Thế nhưng Đường Phong lại rất thất vọng vì anh đã đi quanh tháp Lạt Ma một vòng nhưng vẫn không phát hiện thấy bất cứ chữ nào trên thân tháp.
2
Đường Phong thất vọng nhìn chằm chằm vào tòa tháp Lạt Ma trước mặt. Lương Viện cười: “Sao rồi, mở mắt ra rồi chứ, không tìm thấv một chữ nào phải không. Theo em biết thì thời kỳ đầu của người Mông cổ, chữ Bát Tư Ba vẫn chưa ra đời, văn hóa chưa phát triển, bởi vậy mà tư liệu văn hiến của đế quốc Mông cố thời kỳ dầu rất khan hiếm. Hiện giờ chúng ta biết về lịch sử thời kỳ đầu của đế quốc Mông cổ, phần lớn là căn cứ vào những ghi chép của các dân tộc khác cùng thời kỳ. Thấy chưa, em nói không sai chứ?"’
“ừm. không ngờ thời gian gần đây em lại đọc không ít sách đấy!" - Đường Phong cười đau khố.
"‘Lại chẳng, anh tưởng em nhàn rỗi ngồi không chắc, gần đây em đã đọc rất nhiều sách đấy. Vừa rồi anh đã đoán được toàn bộ Thiên I,ộ Trấn đuực xây dựng vào thời kỳ đầu của đế quốc Mông cổ, vậy thì em nghĩ rằng tòa tháp này cũng được xây dựng vào thời kỳ đó, nhưng thời kỳ đó rất khó lưu lại tư liệu gì.” - Lương Viện bắt đầu hứng thú, nói hăng say, Đường Phong cũng không thể không đồng tình với quan điểm của Lương Viện.
Hàn Giang cười, vồ vai Đường Phone: “Tiểu tử cậu về sau đừng có coi thường tiểu thư Lương Viện của chúng ta nữa nhé!” - Nói xone, Hàn Giang leo lên sóc phía đông nam đổ nát của tháp Lạt Ma.
“Tôi nào dám coi thường cô ấy, tôi vốn dĩ đã nâng cô ấy lên tầm à!’"
“Em vẫn chưa nói hết đâu đấy, bởi vậy, anh vừa nói là lúc vỡ thành, quan sứ trong thành đã đốt cháy hêt tất cả văn thư, suy đoán này cũng không thê khăng định!” - Lươns Viện thao thao bất tuyệt.
“Vậy ý em là sao?” - Đường Phons cố làm ra vẻ nghiêm túc hỏi.
“Khi đó vốn dĩ chắng có số sách gì cả, bởi vậy hiện giờ chúng ta cũng không trông thấy những thứ đó.” - Lương Viện nói.
"‘Vậy thì giải thích thế nào về cái bia đá có những chữ Bát Tư Ba trên sa mạc Gobi đây?” - Đường Phong hói lại.
‘Chữ Bát Tư Ba là do khi Hốt Tất Liệt xưng đế, sau khi kiến lập triều Nguyên đã mời quốc sư Bát Tư Ba sáng lập ra loại chữ này, bởi vậy em đoán ràng tấm bia đá trên sa mạc Gobi được triều đình nhà Nguyên phái người tới lập nên sau khi Thiên Hộ Trấn bị thảm sát.”
Lương Viện phân tích rất có lý, khiến Đường Phong không thể không tin, nhưng Đường Phong không muốn bị bại dưới tav cô gái này, anh đang định mở miệng phản kích thì giọng Hàn Giang bỗng vang lên: “Hai người đừng tranh cãi nữa, hình như ở đây có thứ gì đó!”
Câu nói đó đã thức tỉnh Đường Phong và Lương Viện, lúc này hai người mới phát hiện ra Hàn Giang gần như đã chui nửa người vào trong lòng tháp Lạt Ma đổ nát. Đường Phong vội vàng hỏi: “Anh phát hiện thấy gì vậy?”
“Mẹ kiếp, cậu lôi tôi lên cái đã nào!” - Đầu Hàn Giang đã lọt thỏm trong tháp Lạt Ma, kêu lên ong ong.
Đường Phong và Lương Viện cùng dốc sức, hai phút sau, rốt cuộc họ cũng kéo được Hàn Giang mặt mũi đầy bụi bặm ra ngoài. Hàn Giang không ngừng lắc đầu. nhổ cát bụi trong miệng ra, “Phì! Phì!... Ở đây... Phì!”
“Mau nói đi, rốt cuộc anh đã phát hiện ra gì vậy?”
- Đường Phong thúc giục.
“Cho tôi nsụm nước!” - Hàn Giang kêu lên.
Lương Viện vội vàng đưa cho anh một chai nước suối, Hàn Giang súc miệng, rồi mới thở hổn hển và nói:
"Tình hình có vẻ không ổn rồi!”
“Làm sao?’"
“Ban nãy tôi chi muốn nhìn thử bên trong, nhưng không ngờ bên trone có cái hang, lại còn rất sâu, bởi vậy tôi càng lún vào sâu trong đó.” - Hàn Giang vừa phủi bụi trên đầu, trên người vừa nói.
“Thế thì nói lên điều gì?” - Đường Phong không hiểu.
“Tôi đã quan sát cái hang đó rồi, rõ ràng là do ai đó đào, hơn nữa nó còn được đào mấy năm gần đây thôi!” - Hàn Giang nhấn mạnh.
“Ồ! Mấy năm gần đây?v - Đường Phons, và Lương Viện vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng vậy, mọi nsười nhìn lên tháp Lạt Ma mà xem, còn cá chồ bị sụp đố đều đầy cát vàng, nhưng trong hang lại không có, từ vách hang bị đào cho thấy, phần lớn là do công cụ hiện đại đào. Bởi vậy, tôi đoán rằng cái hang trong tháp Lạt Ma được đào mấy năm gần đây, thậm chí là gần đây.” - Hàn Giang dựa vào bao nám kinh nghiệm đoán định.
“Lẽ nào là do những người bạn củ của chúng ta?” - Đường Phong ngẫm nghĩ, miệng lẩm bẩm.
"Không loại trừ khả năng này!”
"Dĩ nhiên cũng có khả năng là do bọn đào trộm mộ làm. Mấy năm gần đây tập đoàn đào trộm mộ đã nhắm vào mục tiêu là những phật tháp ớ khu vực hẻo lánh, bởi vì trong Phật tháp cổ đại phần lớn cất giấu kinh thư và những văn vật quý giá như pháp khí, xá lợi. Phật tháp Tây Hạ trona núi Hạ Lan cũng từnạ bị tập đoàn đào trộm mộ dùng thuốc nổ phá hủy.” - Tuy trong lòng Đường Phong biết rõ chuyến đi này không tránh khỏi việc quyết đấu sinh tứ với những người bạn cũ của họ, nhưng cũng không muốn gặp gỡ họ sớm như vậy.
"Dĩ nhiên ngoài phát hiện không tốt ban nãy ra, tôi vẫn còn một phát hiện tốt!” - Hàn Giang đột nhiên cười bí hiểm.
“Ồ! Phát hiện tốt, là gì vậy?” - Đường Phong sốt sắng nhìn Hàn Giang.
Hàn Giane đủng đính tới trước cái hang chỗ tháp Lạt Ma bị đổ nát, thò tay phải vào. mò mẫm một hồi trong đó. rồi đột nhiên, giống như làm ảo thuật vậy, anh bất ngờ lôi ra một cuốn sách ngả màu vàng ố.
3
Đường Phong giật mình nhìn cuốn sách trong tay Hàn Giang, ngẩn ngơ một hồi, và cuối cùng vẫn là Lương Viện sốt sdne cầm lấy cuốn sách, cô phủi phủi lớp bụi bám trên sách và mở sách ra. Trên đó hóa ra toàn là chữ Hán, Đường Phong đọc từng câu một:
Thiên Hộ Trấn giám sát kiến tạo ký
Oa Khoát Đài Hãn năm thứ ba, trung thư lệnh Gia Luật Sở Tài phụng mệnh Đại Hãn, đôn đốc kiến tạo Thiên Hộ Trấn, để đề phòng tội ác của Tây Hạ. Ta từ nhỏ đã biết săn bắn, thạo kinh thư, văn học, binh pháp, thiên văn, địa lý, pháp luật, thuật số, y thuật, thậm chí cả kỹ thuật xây dựng, không gì là không biết. Ban đầu làm quan triều Kim, lòng ta không được toại nguyện. Mãi năm Thành Cát Tư Hãn thứ mười, ta gặp Tiên Kha Hãn tại Yên Kinh mà như tương ngộ cố nhân, chí hận gặp nhau quá muộn. Khá Hãn coi ta như thượng khách, khi ấy ta cũng dần cảm động mà phò tá cho người.
Thành Cát Tư Hãn năm thứ hai mươi mốt, ta theo Tiên Khả Hãn công phá Tây Hạ. Tiên Khả Hãn ngã ngựa rơi xuống khe núi. Toàn quân vô cùng kinh sợ, lại bị Tây Hạ kéo đến tập kích. Ta và Tiên Khả Hãn bị thất lạc nhau, ta một mình xuyên hang núi, vượt đại mạc Gobi, vô cùng mệt mỏi. Đúng lúc sức cùng lực kiệt, bỗng một ngày, nhìn thay ốc đảo trong Hạn Hải, dong ngựa tiến vào, giống như tới một thế giới khác; khiến ta vô cùng kinh ngạc. Bỗng nhiên trông thấy một đại thành mái điện san sát nhau, âm thanh của nhà Phật vang vọng, cảnh quan diễm lệ khác hẳn chốn nhân gian.
Gặp người Đảng Hạng trong thị trấn, ta giả xưng là người Khiết Đan. bị quân Mông Cổ truy đuổi, vô tình lạc bước tới thành này. Họ đối đãi với ta khá tốt, cho
phép ta đi lại trong thành. Ta thăm thú thành suốt ba ngày, thấy sản vật nơi đây phong phú, dân chúng sung túc. Ngoài ra, quân sỹ của vùng đất này dũng cảm thiện chiên, không kém gì quân Mông cổ, thủ thành cũng rất kiên cố, ngõ ngách uốn lượn quanh co tựa mê cung, ta đã mấy lần bị lạc, bởi vậy ta lo rằng Khả Hãn muốn giành lấy mảnh đất này e không dễ dàng.
Ba ngày sau, ta bị bịt mặt đưa ra khỏi thành, đẩy vào sa mạc. Trở về cung, ta kể chuyện ở Hạn Hải cho Tiên Khả Hãn nghe, ngài cười cho rằng ta kể chuyện hoang đường. Vậy là ta thân chinh cưỡi ngựa đi tìm kiếm, nhưng hàng chục dặm đường vẫn bặt vớ âm tín, sau đó chỉ trông thấy vô số xác người. Ta cho rằng mình thông thạo địa lý, nhưng lại không biết đại thành đó ở đâu, phải tìm kiếm ở đâu bây giờ? Ta thực sự hoài nghi.
Sau này, Tiên Khả Hãn trực tiếp chiếm lĩnh Tây Hạ, người Đảng Hạng ở đại thành dốc hết binh lực xuất quân, tập kích đường rút lui của quân ta. Tiên ả Hãn bắt đầu tin lời ta, ra lệnh ột nghìn hộ đóng quân tại các yếu đạo. xây thành chống quân Tây Hạ. nhưng quân Tây Hạ dũng mãnh thiện chiến, hết lần này tới lần khác uy hiếp đường rút lui của đại quân ta. Nay Khả Hãn lên ngôi, lệnh cho ta cùng binh sỹ xây dựng thành quách kiên cố tại vùng đất này. Vậy là, ta đã dựa theo đại thành Hạn Hải để xây dựng thành này, tuy hao tổn tiền bạc và lương thực, nhưng cũng bằng một, hai phần đại thành Hạn Hải, trở thành việc đặc biệt chấn động.
Oa Khoát Đài Hãn năm thứ ba, trung thư lệnh Dã Luật Sở Tài đích thân chấp bút.
Đường Phong đọc xong nội dung trên cuốn sách,
ngạc nhiên tới nỗi há hốc miệng: ‘Thật không ngờ tòa
thành này lại do Gia Luật Sở Tài thiết kế xây dựng.”
“Gia Luật Sở Tà" là ai? Hình như em đã nghe thấy ở đâu đó!" - Lươne Viện chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn Đường Phong.
"Không phải thời gian gần đây em đọc rất nhiều sách sao? Thế mà, đến Gia Luật Sở Tài cũng không biết là ai ư?” - Đường Phong cười, nói.
“Em chỉ biết hoàng đế của triều Liêu đều họ Gia Luật, em khônge biết thì sao? Anh hỏi thử đội trưởng Hàn xem anh ấy có biết không?” - Lương Viện quay ra hỏi Hàn Giang.
Hàn Giang mặt tỉnh bơ: "Tôi cũng đâu có nghiên cứu lịch sử, làm sao mà tôi biết được? Hai ngưòi đâu võ mồm thì đừng có lôi tôi vào.”
“Gia Luật Sử Tài là một quan đại thần thời đế chế Mông Cổ, phò tá Thành Cát Tư Hãn và Oa Khoát Đài Hãn. Ông là người Khiết Đan, hậu duệ của hoàng thất triều Liêu...”
“Sao nào. em không nhớ nhầm chứ?” - Lương Viện nói chen vào.
“Đừng ngắt lời anh, Gia Luật Sở Tài đúng như những gì ông hồi tưởng lại trong đoạn đầu tiên của cuốn
sách này, từ nhở đã biết săn bắn, kinh thư, văn học, binh pháp, thiên văn, địa lý, pháp luật, thuật số, y thuật, thậm chí là cả kỹ thuật xây dựng, không có gì là không biết, có thế gọi là thiên tài thiếu niên. Nhưng do ông sống trong thời loạn lạc, nên lúc đầu làm quan trong triều Kim nhưng không được như mong đợi. chỉ làm một vài chức quan nhỏ. Năm Thành Cát Hãn thứ mười, tức năm 1215, đại quân Mông cổ công phá Yên Kinh, chính là Bắc Kinh ngày nay. Lần đầu gặp gỡ Thành Cát Tư Hãn. Gia Luật Sở Tài đã coi ông ta như kẻ thù, nhưng sau một thời gian ở cùng nhau, mối hận thù đã nhạt dần, Gia Luật Sở Tài dần dần trở thành một mưu sỹ và văn thần quan trọng dưới trướng của Thành Cát Tư Hãn!” - Đường Phong giới thiệu một lượt về lai lịch của Gia Luật Sở Tài.
Hàn Giang có chút sốt ruột ngắt lời anh: "Những thứ này thì liên quan gì tới chúng ta?”
"Có chứ! Lúc tôi trông thấy cuốn sách nho này đã vô cùng giật mình, đâv không phải là một cuốn kinh Phật, mà nó ghi chép lại toàn bộ một giai đoạn lịch sứ. nhung khônỉi hiểu tại sao lại được cất trong tòa tháp Lạt Ma này? Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là cuốn sách này hóa ra lại do đích thân Gia Luật Sở Tài chấp bút, nên chỉ mỗi cuốn sách này thôi đã là một văn vật quan trọng rồi. Dĩ nhiên, điều khiến tôi ngạc nhiên nhất chính là nội dung được ghi chép trong đó. Đề mục của đoạn văn là: Thiên Hộ Trấn giám sát kiến tạo ký ’ dã chỉ rõ Thiên Hộ
Trấn là do Gia Luật Sở Tài đôn đốc thiết kế, thảo nào mà thị trấn nảy lại thần kỳ và-kiên cố đến vậy!” - Đường Phong vừa nói vừa ngước lên nhìn một vòng tòa thành cổ hơn bảy trăm năm lịch sử này.
4
“Oa Khoát Đài Hãn năm thứ ba, chính là thời mà Thiên Hộ Trấn được xây dựng rồi? Đó ìà năm nào vậy? "
- Lương Viện hỏi.
"Ngay đoạn đầu bài văn đã nói rõ rồi: ‘Oa Khoát Đài Hãn năm thứ ba, trung thư lệnh Gia Luật Sở Tài phụng mệnh lệnh Đại Hãn, đôn đốc kiến tạo Thiên Hộ Trấn, để đề phòng tội ác của Tây Hạ Thời gian íà năm thứ ba thời Oa Khoát Đài Hãn, đây...” - Đường Phong ngẫm nghĩ, “Đây chắc là năm 1231, chức sắc của Gia Luật Sở Tài lúc đó là trung tư lệnh, ông đã phụng lệnh Đại Hãn, cũng chính là mệnh lệnh của Oa Khoát Đài Hãn, xây dựng Thiên Hộ Trấn. Quan trọng nhất là câu cuối cùng, ‘để đề phòng tội ác của Tây Hạ Câu nói này dã chứng minh cho phán đoan của chúng tđ truớc đây. Mục đích mà người Mông cổ xây dựng Thiên Hộ Trấn và Lang Oa cùng những vòng vây mai phục khác, đểu là để đề phòng người Tây Hạ. Chính xác mà nói, lả để đề phòng những người Tây Hạ sau khi mất nước vẫn kiên trì chống chọi với người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành.”
Hàn Giang và Lương Viện thi nhau gật gù, Đường Phong lại tiếp tục nói: “Những đoạn ghi chép phía sau chính là một câu truyện lịch sử có chút ly kỳ rồi đấy. Nhưng tôi tin rằng những điều đó là sự thật, bởi vì câu truyện này đã đề cập tới rất nhiều sự thật lịch sử, đều dã dược ehi chép lại trong vô số sử sách. Ví dụ như: " Thành Cát Tư Hãn năm thứ hai mươi mốt. ta theo Tiên Kha Hãn công phá Tây Hạ, Tiên Khả Hãn ngã ngựa rơi xuống khe núi. Toàn quân vô cùng kinh sợ, lại bị Tây Hạ kéo đến tập kích. Ta và Tiên Khả Hãn bị thất lạc nhau Điều này phù hợp với rất nhiều ghi chép trong lịch sử. Lần chinh phạt Tây Hạ này chính là trận chiến Mông cổ diệt vong Tây Hạ, theo như ahi chép trong sử sách: trong lúc Thành Cát Tư Hãn vượt qua một hang núi từ Mông Cô tới Tây Hạ, đã không may bị ngã ngựa và bị thương. Chính lần bị thương này, cộng thêm tuổi tác cao, nên sau đó tuy đã diệt vong được Tâv Hạ, nhưng rốt cuộc Thành Cát Tư Hãn đã chết tại Tây Hạ. Đọc tiếp những ehi chép của Gia Luật Sở Tài thì lúc Thành Cát Tư Hãn ngã neựa, chắc là ôna đã có mặt tại đó, toàn quân kinh sợ. ngay sau đó họ đã bị người Đảng Hạng tấn cône, dần tới việc ông và đội quân bị thất lạc nhau. Đoạn ghi chép này khiến tôi liên tưởng tới rất nhiều việc..
“Có phải cậu nghĩ tới việc Thành Cát Tư Hãn bị ngã naựa có liên quan tới việc neười Đảne Hạng bị tập kích phải không?" - Hàn Giang nói chen vào.
Đường Phong gật gù: "Không sai, những ghi chép trong sử sách hiện giờ phần lớn đều bắt nguồn từ cuốn "Mông Cổ mật sử’. Cuốn sách này do người Mông cố viết, từ xưa đã không được phạm húy, nên trong cuốn sách này chỉ ghi chép lại rằng trong lần cuối cùng chinh phạt Tây Hạ, Thành Cát Tư Hãn đã không may bị ngã ngựa. Căn cứ theo những ghi chép của Gia Luật Sở Tài, tôi có thể mạnh dạn suy đoán lần ngã ngựa này của Thành Cit Tư Hãn rất có khả năng là bị Tây Hạ mai phục. Những ghi chép của Gia Luật Sở Tài chăc sẽ gần với chân tướng sự việc hơn, tỉ mỉ hơn, bởi vì đoạn ghi chép này sau khi viết xong đã được cất giữ trong tháp, kẻo sợ bị phạm húy. Bởi vậy, chúng ta căn cứ vào tình hình đã biết, suy luận thêm một bước nữa là sẽ có thể có được kết luận gây chấn động, những người Đảng Hạng tập kích đại quân Thành Cát Tư Hãn là ai?”
Mắt Hàn Giang sáng lên: “Ý cậu là tập kích đại quân của Thành Cát Tư Hãn là người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành?”
“Khône sai, trước đây tôi đọc sử sách thì trong trận chiến Thành Cát Tư Hãn diệt vong Tây Hạ, Tây Hạ đã trải qua bao năm chiến loạn nên không còn nhiều khả năng chống chọi. Tôi nghĩ, trong lúc đó mà vẫn còn khả năng tập kích đại quân Thành Cát Tư Hãn, lại còn khiến ông ta ngã ngựa bị thương, thì e rằng chỉ có the là người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành mà thôi!” - Đường Phong suy đoán.
Hàn Giang gật đầu: ""Không sai, chỉ có thể là như vậy.”
"Đọc tiếp phía dưới, sau khi Gia Luật Sở Tài bị thât lạc đại quân: ‘Ta một mình xuyên qua hang núi, sa mạc Gobi, vô cùng mệt mỏi. Đúng lúc sức củng lực kiệt, bỗng một ngày, nhìn thấy ốc đảo rrong Hạn Hải, dong ngụa tiến vào, giống như tới một thế giới khác, khiến ta võ cùng kinh ngạc. Bỗng nhiên trông thấy một đại thành mái điện san sát nhau, âm thanh của nhà Phật vang vọng, cảnh quan diêm lệ khác hẳn nhân gian. Đoạn văn này tuy ly kỳ nhưng lại rat quan trọng với chúng ta. Hai người nghĩ ma xem, ‘đại thành Đáng Hạng" và ‘Đại thành Hạn Hải" mà Gia Luật Sở Tài nói tới là cái gì?”
"Chính là Hạn Hải Mật Thành được nhắc tới trên kệ tranh ngọc!” - Lương Viện ngạc nhiên reo lên.
‘Tôi nghĩ đại thành mà Gia Luật Sở Tài nhìn thấy trong sa mạc mênh mông, chỉ có thế là Hạn Hải Mật Thành. Theo như những gì ông ghi chép lại, đã chứng mình bước nữa cho nnững gì mà chúng ta đã biết. Hạn Hải Mật Thành ở trong một ốc đảo. Gia Luật Sở Tài dong ngựa tiến vào ốc đảo. cảm giác của ông là ‘khác hãn nhân gian’, ‘kinh ngạc". Đây là một ốc đảo như thế nào mà khiến người hiểu biết rộng như Gia Luật Sở Tài cảm thấy ‘kinh ngạc" và ‘khác hẳn nhân gian’?”
“ốc đảo chết chóc!” - Hàn Giang bỗng thốt lên.
"Óc đảọ chết chóc?” - Đường Phong ngạc nhiên. Cậu quên mất trước khi chết Stephen đã nói vậy sao?” - Hàn Giang nhắc nhở Đường Phong.
Đưong Phong gật đầu: "Dĩ nhiên là không quên rồi, nhưng Gia Luật Sở Tài không hề cảm thấy chết chóc,
ốc đảo chết chóc chỉ là cách nói của Mã Xướng Quốc.
Trong ỉúc vô cùng kinh ngạc, Gia Luật Sở Tài đã trông thấy tòa ‘Đại thành’, ‘mái điện san sát nhau, âm thanh của nhà Phật vang vọng, cảnh quan diễm lệ khác hẳn nhân gian’. Đến giờ tôi vẫn không sao hiểu được câu này, đại thanh trong sa mạc sao lại có mái điện san sát nhau? Sao lại có âm thanh của nhà Phật vang vọng? Để đến nồi người hiểu biết rộng như Gia Luật Sở Tài cũng phải thốt lên rằng ‘cảnh quan diễm lệ khác hẳn nhân gian ’! Đây là một tòa thành thần kỳ tới mức nào nhỉ? Tôi không thể tưởng tượng nổi!”
“Thôi đi, tôi thấy người xưa viết văn thường thích bốc phét! Rất khuếch trương! Ví dụ trong bài ‘Marco Polo du ký”, nói rằng nào là nhà của người Trung Quốc đều được xây bằng vàng bạc. Ôi xời, đúng rồi, vị huynh đệ này cũng là người triều Nguyên. Có lẽ thời đó viết lách đều thích tâng bốc, càng nhiều càng tốt. Huynh đệ Sở Tài này chắc là để Thành Cát Tư Hãn tin lời ông ta, nên mới cố ý phóng đại từ ngữ như vậy!!’ - Hàn Giang lắc đầu. nhất định không chịu tin những gì Gia Luật Sở Tài miêu tả.
5
Đường Phong ngẫm nghĩ rnột hồi, nói với Hàn Giang: “Hoàn loàn có khả năng đó, thậm chí anh cũng có thể nói rằng ông ấy đã nảy sinh ảo giác, trông thấy nhà cao cửa rộng. Nhưng đoạn dưới, ông ấy đã miêu tả tường
tận về cảnh tượng trong "đại thành”. Đoạn thứ ba, trước tiên Gia Luật Sở Tài đã kháng định người trong thành là người Đảng Hạng. Điêu này một lân nữa lại chứng minh cho suy đoán của chúng ta, sau đó ông ta đà nói dối người Đảng Hạng là mình bị đại quân Mông Cô truy sát nên lạc đường, tháo chạy tới đây. Vậy là những người Đảng Hạng trong thành đã tin ông. đối đãi với ông rất tốt, còn cho phép ỏng đi lại tự do trong thành. Gia Luật Sở Tài đã ở trong thành ba ngày, như những gì ông nói thì ông đã đi khắp thị trấn, rồi còn miêu tả về sự sung túc ở đây. Nhưng ông đặc biệt nhắc tới những người Đảng Hạng ở đây dũng cám thiện chiến, không kém gì người Mông Cổ!”
“Điều này có thể eiải thích cho việc tại sao Sau khi Tây Hạ bị diệt vong, người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành vẫn kiên trì chống chọi tới mấy chục nãm, bên cạnh đó còn gây thiệt hại nặng cho đại quân Mông cổ.” Lương Viện ngắt lời Đường Phong.
"Anh nghĩ, nếu chỉ có dũng cảm thiện chiên thì vẫn chưa đủ!” - Đường Phong nói.
"Vậy theo anh người Đảng Hạng dựa vào cái gì để kiên trì mấy chục năm như vậy, lại còn thảm sát Thiên Hộ Trấn?” - Lương Viện hỏi.
Đườna Phong lắc đầu: “Hiện giờ anh vần chưa biết, có lẽ đây là một bí mật lịch sử vĩnh viễn không có lời giải. Trong đoạn cuối cùng, Gia Luật Sở Tài rất ấn tượng với sự phòng vệ và thiêt kê của tòa đại thành này. Thậm chí ông còn lo lắng cho Thành Cát Tư Hãn nếu muốn chiếm đoạt tòa thành này, ‘ thủ thành cũng rất kiên cố, ngõ ngách uốn lượn quanh co giống mê cung, ta đã mấy lần bị lạc những câu này khiến mọi người nghĩ tới điều gì?”
"Những lời này không phải nói về nơi đây sao?” - Hàn Giang cười. nói.
“Đúng vậy, bởi thế tới đoạn cuối cùng Gia Luật Sở Tài mới nhắc tới là ông đã xây dựng Thiên Hộ Trấn dựa theo ấn tượng về tòa đại thành đó, chỉ có điều hao tốn rất nhiều tiền bạc và lương thực. Thiên Hộ Trấn dược xây dựng cũng chí bằng một, hai phần của tòa đại thành này!” - Đường Phong nói tới dây, thì liên tục lắc đầu: “Tôi thật cảm phục nơi đây, thật không thế tưởng tượng nổi, trước đây tuy chúng ta cũng đã tướng tượng ra hình dáng của Hạn Hải Mật Thành, nhưng đó chỉ là tưởng tượng. Hiện siờ có thể so sánh trực quan, nhìn tòa cố thành trước mặt chúns ta đây, có thể xâv dựng một nơi như thế này trong sa mạc thì thật sự không dễ dàne. Nhưng so với Hạn Hải Mật Thành, Thiên Hộ Trấn chỉ bàng một hai phần, thì quả thực tôi khôna sao tưởng tượng nổi Hạn Hải Mật Thành rộng lớn tới nhường nào, tráng lệ tới nhường nào!”
“Tôi đã bảo rồi, cái gã Gia Luật Sở Tài này bốc phét mà lại!” - Hàn Giana cũng không sao tin nối.
“Bốc phét hay không chúng ta đi sẽ biết. Xem tiếp đoạn thứ tư, ba ngày sau, Gia Luật Sở Tài mới bị bịt mắt đưa ra khỏi thành. Khi ông ấy nhìn lại được thì thấv mình đã ở ngoài sa mạc rồi. Điều này cho thấy người Đảng
Hạng bản địa rất đề phòng người từ nơi khác đến, dĩ nhiên ỉà điều này iiên quan tới việc đang chiến tranh. Sau khi trở về bản doanh, Gia Luật Sở Tài đã kể ỉại những gi ông gặp phải cho Thành Cát Tư Hãn nghe. Thành Cát Tư Hãn phản ứna siống hệt như anh vậy. cho răng Gia Luật Sở Tài bốc phét, có khi còn cười nhạo ông. Gia Luặt Sở Tài không chịu bỏ cuộc nên ông đà phái hơn chục trinh sát cười ngựa đi tìm kiếm đại thành trong sa mạc. Nhưng hơn chục trinh sát cưỡi ngựa đi vẫn bặt vô âm tín, rồi bao nhiêu ngày sau chi thấy xác của những trinh sát đó. Gia Luật Sở Tài lúc này rnớí cảm thấy kỳ lạ. người rành địa lý như ông mà nghiễm nhiên không biết gì về đại thánh đó.”
"Chính vì không dễ tìm thấy nên đã iại ỉần nữa cho thấy đại thảnh của Gia Luật Sớ Tài chính là Hạn Hải Mật Thành mà chúng ta muốn tìm kiếm!” - Lương Viện nói với Đường Phong.
Đường Phong gật đầu, nói: ‘Tôi cũng nghĩ như vậy. Đoạn cuối cùng cũng rất quan trọng cho suy đoán của chúng ta, "Sau đó, Tiên Khả Hãn trực tiếp chiếm lĩnh Tây Hạ, người Đảng Hạng dốc hết quân ra trận, tập kích đường rút lui cua quân ta. Tiên Khả Hãn bắt đầu tin lời ta, ra lệnh ột nghìn hộ đóng quân tại các yếu đạo, xây thành để chống lại tội ác của Tây Hạ". Điều này phù hợp với những ghi chép trong lịch sử. cũng phù hợp với những suy đoán trước đây của chúng ta. Thành Cát Tư Hãn không để ý tới người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành, mà đi đường vòng giành lấy Tây Hạ. "Người Đảng Hạng ở đại thành" đã dốc toàn bộ lực lượng ra quân, tấn công đường rút lui của đại quân Mông cổ. Lúc này Thành Cát Tư Hãn mới tin lời Gia Luật Sở Tài, nhưng cũng chỉ lệnh ột nghìn hộ lần lượt chống chọi lại người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành. Đến đây Gia "Luật Sở Tài mới nhắc tới "các yếu đạo của Hạn Hải", tôi nghĩ con đường quan trọng này chính là tuyến đường lúc chúng ta đến đây. Gia Luật Sở Tài còn nhắc tới "xây thành", tôi nghĩ đây chính là Thiên Hộ Trấn, chỉ có điều lúc đó chắc là Thiên Hộ Trấn rất nhỏ, không quy mô như chúng ta nhìn thấy hiện giờ!”
“Xem ra người Mông cổ vẫn rất khinh địch!’" - Hàn Giang nói.
“Đúng vậy, bởi thế mà Gia Luật Sở Tài mới nói ‘Nhưng quân Tây Hạ dũng mãnh thiện chiên, hêt lân này tới lần khác uy hiếp đường rút lui của đại quản ta". E rằng thị trấn nhỏ đó cũng đã từns bị người Đảng Hạng phá hủy, tới sau khi Thành Cát Tư Hãn chết, Oa Khoát Đài lên ngôi, lúc này mới lệnh cho Gia Luật Sở Tài xây dựng một thành quách kiên cố ở đây. để đề phòng bị người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành tấn công!"
“Gia Luật Sở Tài vừa học vừa làm, dùng những kỹ thuật học được của người Đảng Hạng đê xây dựng Thiên Hộ Trấn. Tôi sợ ràng sau khi xây dựng xong, thành quách cũng đã phát huy côns dụng;. Chiến đấu với người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành hơn hai mươi lăm năm, chắc chắn họ đã tấn công người Đảng Hạng rất ác liệt. Điều này có thể nhận ra từ Kinh quan phía bên ngoài thành. Nhưng vào một đêm trăng tròn, họ đã bị người Đản
Hạng ở Hạn Hải Mật Thành tập kích dữ dội, để tới nỗi toàn quân lật nhào, dẫn tới đại hạn thảm sát. Bởi vậy mới có "bia cấm ước" được dựng trên sa mạc trong thời Hốt Tất Liệt. Anh thấy đó, như vậy chúng ta đã có thể liên kết tất cả mọi chuyện lại với nhau rồi!" - Lương Viện đã kết nối mọi manh mối lại với nhau.
Đường Phong nhìn Lương Viện bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Khá lắm. cả giai đoạn lịch sử đó đã kết nối lại với nhau rồi. giờ chỉ còn thiếu mỗi đoạn cuối cùng thôi!"’
“Đoạn cuối cùng?" - Lương Viện và Hàn Giang đều ngạc nhiên.
6
Đường Phong nhìn Hàn Giang rồi lại nhìn Lương Viện và gật đầu: ‘;Không sai. về cơ bản chúng ta đã dựng lại toàn bộ phần lịch sừ từng xảy ra trên vùng đất này trước và sau khi Tây Hạ bị diệt vong, hiện giờ chỉ còn thiếu mỗi đoạn cuối cùng. đó chính là kết cục của những người Đảng Hạng cuối cùng tại Hạn Hải Mật Thành!”
“Thì cùng lắm là họ sinh sôi nảy nở ở đó? Hậu duệ của họ vẫn còn ở đó?v - Hàn Giang nghi ngờ.
“Không! Tôi không nghĩ kết cục lại tốt như vậy. Hai người nghĩ xem, họ đã tiến hành thảm sát Thiên Hộ Trấn, vậy triều Nguvên liệu có chịu nsồi im một chỗ không bận tâm tới không? Phải biết ràng thời đó Hốt Tất Liệt vừa mới lên ngôi, ông ta cũng là một người có
thế lực, lẽ nào chịu để ột nhánh người Đảng Hạng ngông cuồng như vậy?” - Đường Phong hỏi lại.
“Dĩ nhiên là không thể! Họ nhất định sẽ trở lại!” -
Lương Viện kêu lên.
‘Đúng vậy, anh nghĩ ràng chắc chắn người Mông
Cổ sẽ trở lại, thậm chí đây chính là số phận của những
người Đảng Hạng cuối cùng!” - Đường Phons bỗng thấp
giọng xuống.
“Ý cậu là những người Đảna Hạng đó cuối cùng
đều chết hết?” - Hàn Giang hỏi.
“Tôi nghĩ là vậy. Chắc chắn Hốt Tất Liệt lại phái
đại quân tới trừng phạt người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật
Thành. Cá quãng đường chúng ta tới đây đều không phát
hiện thấy di tích của Hốt Tất Liệt thời sau. Điều này chỉ
có thế cho thấy sau thời Hốt Tất Liệt, người Đảng Hạng
ở Hạn Hải Mật Thành không gây thêm phiền nhiễu gì
cho triều Nguyên, vậv tại sao lại như vậy? Chỉ có một
cách giải thích duy nhất, đó là người Đảng Hạng ở Hạn
Hải Mật Thành đều bị thương nặng, thậm chí còn bị đại
diệt!” - Đường Phong mạnh dạn suy đoán.
“Đại diệt?! Nhưng đến hiện giờ chúng ta vẫn chưa
phát hiện thấy hài cốt của người Đảng Hạng nào cả!” -
Lưong Viện không hiểu.
“Đúng vậy, nếu như người Đảne Hạne ở Hạn Hải
Mật Thành bị đại diệt, vậy thì xương cốt của họ phải rải khắp nơi mới đúng!” - Hàn Giang cũng lấy làm lạ.
“Còn nữa, nếu đại quân triều Nguvên tấn công Hạn Hải Mật Thành, thì họ cũng phải tiến quân từ con đường
này mới đúng, nhưng chủng ta lại không trông thấy vết tích của họ!" - Lương Viện lại hỏi.
“"Hiện giờ tôi vẫn chưa thể cho hai người một đáp án vừa ý, đoạn cuối cùng này vẫn phải cần thêm chứng cứ để chứng minh, tôi nghĩ... tôi nghĩ chứng cứ này chắc chắn sẽ gây chấn động ọi người!" - Đường Phong ưu tư nói.
"Chấn động? Ý anh nói tới Hạn Hải Mật Thành!" - Lương Viện truy hởi.
“Có lẽ là vậy!” - Đường Phong ngước lèn nhìn trời, mặt trời đã ờ hướng tây, vậy là Dường Phong đề nghị: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta hãy rời khởi đây trước đã, có được cuốn sách này đã là một thu hoạch lớn rồi."
Hàn Giang nhìn một vòng xung quanh, phía đông và sát mép tường thành hình như có một con đường nhỏ, "Xem ra chúng ta có thế đi qua chỗ đó!”
Đường Phong vừa trông thấy con đường nhỏ hẹp liền hoa mắt chóng mặt. Anh đã phát ngán những con đường, những ngôi nhà đan xen rối rắm ở đây. Nhưng phóng tầm mắt ra xa, ở đây chỉ có con đường nhỏ hẹp này là có thể đi được. Đường Phong chán nán lắc đầu. kéo Lương Viện đi theo Hàn Giang vào con đường nhỏ hẹp đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...