Edit: Ong MD
Beta: Thỏ SN
Lần này, người mở cửa cho ta là lão trụ trì của ngôi chùa.
Lão trụ trì chắp hai tay tạo thành hình chữ thập cúi người chào ta rồi mời ta bước vào: “A di đà phật, thì ra là Tử cô nương tới.”
Bọn họ không biết ta là người của Tang phủ, chỉ nghe Tô Mộ Hàn gọi ta “Tử nhi”, vì thế cũng gọi ta là “Tử cô nương”.
Ta nhìn vị tăng nhân cười gật đầu, hỏi ông: “Tiên sinh có ở nhà không?”
“Có.” Trụ trì gật đầu.
Mỗi lần đến đây ta đều hỏi như vậy. Cho dù người ra mở cửa là lão trụ trì hay là vị tăng nhân trẻ kia. Sau đó ta sẽ lập tức bật cười, tự lắc đầu. Ba năm qua, dường như ta chưa bao giờ thấy Tô Mộ Hàn đi ra ngoài. Hình như tiên sinh của ta chưa bao giờ bước ra khỏi cửa.
Cánh cửa khẽ hé mở.
Nhưng ta không đẩy mạnh cánh cửa kia mà chỉ đứng trước cửa, kêu: “Tiên sinh?”
Bên trong truyền đến những tiếng động nhỏ, sau đó là giọng nói lành lạnh không chút thay đổi của Tô Mộ Hàn: “Vào đi.”
Nghe vậy, ta mới đưa tay đẩy cửa, cẩn thận dựng cây dù ở ngay cửa. Ta bước vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Vẫn cách một bức màn như từ trước đến giờ, ta nhìn thấy bóng dáng một nam tử yếu ớt nằm trên chiếc giường nhỏ, trầm giọng ho khẽ một tiếng: “Mưa còn chưa dứt, sao không đợi mưa tạnh rồi hẵng đến?”
Ta cắn răng, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Tiên sinh có biết, hoàng thượng muốn tuyển tú nữ?”
Tô Mộ Hàn không nói lời nào bởi ta biết y đang chờ ta nói.
Ta bước lên phía trước vài bước, vẫn duy trì khoảng cách nhất định với tấm màn kia như từ trước tới giờ, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Ta ở Tang phủ, chưa bao giờ được người khác chú ý. Ta là con gái của một tỳ thiếp, từ nhỏ đã bị kẻ khác coi thường, thân phận thấp hèn, từ nhỏ đã bị coi như một thứ bỏ đi. Nhưng mà, ta không cam lòng chấp nhận như thế. Ba năm trước, có một người tự xưng là thần toán đến quý phủ, ông ta đã tiên đoán một cách chắc chắn trong Tang phủ có ẩn giấu Phụng thể. Chỉ vì một câu nói của ông ta, mà hai tỷ tỷ của ta có thể một bước lên mây, còn ta… Chỉ có thể rơi vào kết cục rước lấy bi thương đầy người.”
Ta khẽ cắn môi: “Đêm đó, ta vốn muốn bỏ trốn khỏi Tang phủ. Nếu không phải gặp được tiên sinh, có lẽ ta thực sự sẽ không bao giờ quay trở về.”
Ta chưa bao giờ đề cập những lời này ở trước mặt Tô Mộ Hàn.
Về thân thế của ta, về lời đồn đại liên quan đến Phụng thể ở Tang phủ.
Tô Mộ Hàn chỉ yên lặng nghe ta nói hết, bình thản nói: “Vì thế…”
“Ta muốn tiến cung.” Từng câu từng chữ ta thốt ra vô cùng kiên định.
“Khụ khụ.” Y vòng tay ôm ngang ngực ho một trận, rồi cố gắng đứng dậy, cười, “Người ta thường nói cửa vào thâm cung sâu tựa đáy biển, nhiều người e sợ tránh còn không kịp, nhưng ngươi có lẽ đã thật sự thông suốt rồi.” Trong lời nói của y, không hề đề cập đến chuyện Phụng thể, ta thực sự không biết ý của y là gì.
“Tiên sinh…”
Ta mở miệng định nói tiếp, lại thấy y giơ tay lên ngăn lại. Ta ngoan ngoãn im lặng, chỉ nghe y nói: “Bất chấp mưa gió chạy đến đây, thì ra là vì việc này. Tử nhi, nếu hôm nay ta muốn ngươi quên đi thù hận, quên đi chuyện vào cung, ngươi có bằng lòng không?”
Ta không khỏi kinh ngạc, vội nói: “Trong lòng ta không có thù hận.” Ta chỉ là không cam lòng, ta không hề mang thù hận.
“A.” Tô Mộ Hàn khẽ cười, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, mở miệng nói, “Thực sự không có thù hận sao?”
Ta đang định tiếp lời thì y lại nói: “Trên đời này có một số người, phải dựa vào thù hận mới có thể tiếp tục sống được. Có lẽ sau này, ngươi sẽ từ từ phát hiện ra.”
Ta chỉ lắc đầu, không biết ý của Tô Mộ Hàn là gì, y đã hỏi: “Khi nào vào cung?”
Thì ra, Tô Mộ Hàn cho rằng hôm nay ta tới đây để nói lời từ biệt với y sao? Ta vội vàng bước lên nửa bước, mở miệng nói: “Tiên sinh có điều người không biết, Tang phủ chỉ có hai suất đăng tuyển.”
Ta nói như thế chắc chắn Tô Mộ Hàn sẽ hiểu. Chỉ có hai suất đăng tuyển tú nữ chắc chắn sẽ không đến lượt ta.
Quả nhiên, y quay đầu lại hỏi ta: “A? Vậy ngươi định làm thế nào?”
Khóe miệng ta khẽ mỉm cười, quả nhiên không hổ danh là sư phụ của ta, y đã biết ta sẽ nhúng tay làm một số chuyện. Ta gật đầu “Ta đã nhờ công tử của đại học sĩ, nhờ y giành cho ta một suất đăng tuyển. Tiên sinh nghĩ sao?”
Y không trả lời mà hỏi ngược lại: “Đó có phải người bạn rất thân của ngươi – Cố Khanh Hằng?”
Ta không hiểu vì sao đột nhiên Tô Mộ Hàn lại hỏi vậy, đành phải đáp: “Đúng là huynh ấy.”
Tô Mộ Hàn che miệng ho khan một tiếng, khẽ nói: “Suất đăng tuyển tú nữ muốn nói thêm là có thể thêm được sao? Huống chi, ta thấy Cố Khanh Hằng chưa chắc…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...