Từ Thôn Nữ Thành Phượng Hoàng

Vân Nghê vươn tay khẽ xoa má của Trịnh Cảnh Hiên, cũng giống như lúc ở An Lạc sơn trang, cô vuốt sống mũi thẳng tắp của y, đôi môi trắng bệch của y, vuốt xuống chiếc cằm nhọn nhọn, thon thon. Cuối cùng dừng lại ở hai hàng lông mày đang nhíu lại của Trịnh Cảnh Hiên, cô hơi ngừng lại một chút rồi khẽ day day hai hàng lông mày của y. Vừa xoa vừa khẽ nói

“Giãn ra nào, giãn lông mày ra nào. A Hiên đẹp như vậy nếu cứ nhăn mày thì sẽ không còn đẹp nữa. Huynh biết không ta cũng thích mỹ nam đó. A Hiên, mặt trời đã lặn rồi sao huynh vẫn chưa tỉnh? Chẳng lẽ huynh không muốn gặp ta sao? Chẳng phải huynh còn chưa tìm ra sự thật đằng sau cái chết của mẫu thân huynh Thục phi nương nương sao? Chẳng phải ta đã nói rằng sẽ giúp huynh tìm ra sự thật, giúp huynh lên ngôi cửu ngũ chí tôn sao? Ta còn chưa thực hiện lời hứa nữa, vì vậy cho nên huynh không thể rời đi lúc này được…”

“…”

“A Hiên, ta nhớ giọng nói ôn nhu của huynh, nhớ nụ cười của huynh nhớ ánh mắt huynh nhìn ta rồi. Huynh có thể đừng im lặng như vậy nữa có được không? Mở mắt ra nhìn ta đi có được không? Ta muốn thấy huynh cười, muốn nghe huynh nói…”

Vân Nghê nói chưa dứt câu đã gục xuống giường Trịnh Cảnh Hiên, tì trán lên mu bàn tay lạnh toát đang run run nắm chặt tấm chăn của y. Vân Nghê biết sợ rồi, biết sợ thật rồi, cô bây giờ không muốn mất ai cả, không muốn phải bỏ rơi ai, không muốn rời xa Mẫn Nhi, không muốn rời xa người đã giúp cô từ khi cô đến đây Mộ Thanh Sơn, không muốn rời xa hay từ bỏ đồng minh của cô ở nơi này Phương Bảo Lâm. Và…đặc biệt cô không muốn rời xa, từ bỏ, hay bỏ lỡ Trịnh Cảnh Hiên, có thể cô đã động lòng rồi, cũng có thể là cảm xúc nhất thời của Vân Nghê nhưng mà việc cô không muốn từ bỏ giúp đỡ Trịnh Cảnh Hiên cũng là sự thật.


Bình ổn lại cảm xúc Vân Nghê ngẩng đầu dậy nhìn Trịnh Cảnh Hiên lúc này lông mày của y đã giãn ra, mí mắt hơi run run hé mở. Vân Nghê đột ngột chồm dậy ôm lấy hai má của Trịnh Cảnh Hiên mà vỗ nhẹ.

“A Hiên? Huynh tỉnh rồi sao? A Hiên…? A Hiên, huynh cảm thấy thế nào rồi? A Hiên, huynh nhìn ta đi, có thấy khó chịu ở đâu không?”

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến, Vân Nghê như không nỡ nhưng vẫn chạy ra mở cửa. Bên ngoài là lão quản gia của vương phủ, Vân Nghê cũng không biết y tên là gì, nhưng cũng không thể cứ im lặng như vậy được. Khẽ gọi hai tiếng “lão bá”, Vân Nghê mở rộng cửa phòng để cho y vào, còn mình thì chạy ngay vào bên trong. Lão quản gia bê theo một khay cơm còn nóng tiến vào bên trong. Vân Nghê lúc này vẫn đang ở bên cạnh giường của Trịnh Cảnh Hiên không chút phòng bị nào. Đột nhiên Trịnh Cảnh Hiên vỗ nhẹ vào tay cô giọng nói có chút ngắt quãng.

“A Tửu…Cẩn thận phía sau.”

“Hả…?” - Không kịp cho Vân Nghê định thần quay đầu lại, một cỗ sát khí đã ập đến ngay phía sau.

“Keng”

Một tiếng va chạm của kim loại vang lên khiến người nghe nổi gai ốc, Vân Nghê quay lại thì đã thấy có hai bóng người đứng chắn trước mặt mình. Một người là Trịnh Kỳ Lâm còn một người còn lại là Trịnh Lăng. Hai người bọn họ một người đứng chắn trước Vân Nghê và Trịnh Cảnh Hiên, một người đỡ nhát kiếm vừa nãy của lão quản gia. Thấy hai người khó đối khó gần như là nhất nhì phủ đột nhiên xuất hiện thì lão ta nghiến răng quay phắt người phi thân ra ngoài chạy. Trịnh Kỳ Lâm vội rút kiếm chạy đuổi theo sau, Trịnh Lăng thì nán lại một chút để dặn dò cùng với xin lỗi hai người Vân Nghê và Trịnh Cảnh Hiên.

"Chủ thượng, Dung Nguyệt quận chúa là hai vị yên tâm nơi này có Trịnh Lăng và Kỳ Lâm bảo vệ tất sẽ an toàn, hồi nãy là sơ suất của ti chức. Dung Nguyệt quận chúa, chủ thượng đành nhờ vào quận chúa vậy. Ti chức sẽ đuổi theo tên kia trước, khi quay về nhất định chịu phạt. "

Nói xong Trịnh Lăng cũng cầm kiếm đuổi theo sau, trong phòng chỉ còn lại Vân Nghê đã thất thần và một Trịnh Cảnh Hiên yếu ớt. Bỗng nhiên như có gì đó đập đập nhẹ vào tay, Vân Nghê quay lại nhìn ra là Trịnh Cảnh Hiên.


"Nàng có sao không? Có bị thương không? "

“Ta không sao, ngược lại là huynh có cảm thấy đỡ hơn chút nào không? Có đau ở đâu không? Trong người cảm thấy như nào rồi? Có đói không? Hay ta đi nấu cho huynh bát cháo nhé?”

“…Ta không sao…”

Lời còn chưa dứt thì Trịnh Cảnh Hiên đã quay sang bên cạnh giường thổ huyết, phun ra một ngụm máu đen. Máu nhiễu ra từ miệng của y chảy xuống, bắn cả lên áo của Vân Nghê. Mới đầu Vân Nghê chưa kịp phản ứng nhưng chỉ một khắc sau cô đã lấy tay đỡ dưới cằm của Trịnh Cảnh Hiên để máu không rơi xuống chăn gối. Như đã kiệt sức, Trịnh Cảnh Hiên nằm gục xuống cạnh giường. Vân Nghê dùng khăn tay lau máu cho y, cả chiếc khăn tay trắng tinh đều đã nhuốm một màu đỏ máu. Vân Nghê không thể không hốt hoảng, cô kêu lên thất thanh gọi Mộ Thanh Sơn.

“Biểu ca, Mộ Thanh Sơn, có ai không giúp với. A Hiên…Tiêu Dao vương gia bị thổ huyết. Có ai không, giúp ta với…”

Nghe tiếng gọi thất thanh của Vân Nghê, những người ở gần thư phòng của Trịnh Cảnh Hiên đều chạy đến xem, trong đó có cả Mộ Thanh Sơn. Khi y đến đã thấy có một số nô tỳ và gia đinh đứng trước cửa tuy nhiên không một ai dám bước chân vào thư phòng nửa bước. Bởi họ biết nếu không nhận được sự cho phép của Tiêu Dao vương gia, họ bước chân vào thư phòng chỉ có con đường chết. Mặc dù là vậy vẫn có một vài nô tỳ đánh liều chạy vào xem xem Trịnh Cảnh Hiên có bị sao không. Cũng còn may cho mấy người đó khi họ vừa đặt chân vào thì đã bị Mộ Thanh Sơn ngăn lại, y đã đến kịp lúc để tránh có người nhìn thấy tình trạng của Trịnh Cảnh Hiên.


“Các vị xin hãy ở ngoài đợi lệnh của vương gia bên trong cứ giao cho tại hạ. Nghê Nhi!”

Mộ Thanh Sơn sau khi dẹp yên được mọi người ở ngoài thì chạy vào trong xem tình hình. Chỉ thấy Vân Nghê đang hoảng loạn lau đi hết máu trên miệng của Trịnh Cảnh Hiên, nhưng không biết là cô lau đi hay bôi ra thêm nữa. Bàn tay một bên đỡ lấy má của Trịnh Cảnh Hiên, tay còn lại thì bối rối cầm khăn lau máu. Mộ Thanh Sơn tiến lại tách Vân Nghê ra khỏi Trịnh Cảnh Hiên.

“Nào Nghê Nhi bình tĩnh để ta kiểm tra tình trạng của Tiêu Dao vương gia.”

Cho đến lúc đấy Vân Nghê mới thở nhẹ ra một hơi nét hoảng hốt trên mặt cô đã dịu đi phần nào. Nhưng cô lại càng lo lắng cho sức khỏe của Trịnh Cảnh Hiên hơn. Mộ Thanh Sơn ngồi xuống cạnh giường bắt mạch cho y.

“Ừm thật may quá cách này có tác dụng. Dùng ngân châm châm vào những huyệt đạo này có thể ép máu độc tích tụ trong người ra. Mặc dù không nhiều nhưng vẫn là có khởi sắc. Được rồi, độc cũng đã ép ra được một chút nhưng không phải đã hết sạch. Tử Giáng thảo đã sắp được nấu xong rồi, cần một khoảng thời gian trước. Các vị có thể giúp tại hạ thu dọn sạch sẽ chỗ này được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui