"Tiểu thư không sao chứ?" - Một giọng nói ấm áp vang lên phía sau Phương Bảo Lâm.
Giật mình quay đầu lại, cô phát hiện ra người đó là Bách Khải Tư, tam điện hạ của Khương quốc.
Vội vàng đứng dậy phủi hai tay, cô cúi đầu hành lễ.
"Tham kiến tam điện hạ, tiểu nữ không sao, đa tạ điện hạ đã quan tâm."
"Nhưng mà hai tay của tiểu thư.....Mau đưa cho ta đi ta sẽ giúp tiểu thư." - Bách Khải Tư đưa bàn tay ra, ngỏ ý muốn giúp đỡ.
Phương Bảo Lâm vội giấu hai tay ra sau lưng, cúi đầu giọng lí nhí: "Đa tạ tam điện hạ đã quan tâm, tiểu nữ không sao.
Mẫu thân còn đang đợi tiểu nữ quay về, tiểu nữ xin cáo lui trước.
Tam điện hạ cứ thong thả."
Phương Bảo Lâm vội vàng quay gót chạy đi.
Không phải cô không muốn dừng lại nói thêm vài câu.
Nhưng nguyên mẫu của nhị tiểu thư Phương phủ Phương Bảo Lâm là như vậy, cuộc gặp gỡ này của cô và Bách Khải Tư cũng là khởi đầu cho cái chết bi thương của cô sau này.
Phương Bảo Lâm muốn thay đổi kết cục của bản thân mình lắm chứ, nhưng cô chỉ là một nhân vậy tuyến phụ nhỏ bé dựa vào sức của một mình cô mà muốn thay đổi cả một cuộc đời của một nhân vật thì rất khó.
Nhưng nếu là một đại nhân vật thuộc tuyến chính thì khác, Phương Vân Nghê, đại tỷ của cô chính là mục tiêu.
Xem ra muốn thay đổi kết cục này phải dựa vào đại tỷ tỷ từ nơi thôn quê lên kinh thành này.
Bách Khải Tư cũng chỉ nhìn theo hướng Phương Bảo Lâm chạy đi mà chẳng có động tĩnh gì khác, hắn cũng chỉ có lòng tốt muốn giúp đỡ nhưng nếu người ta không cần thì thôi.
Hắn mấy nay phải chịu sự gò bó trong lễ nghi của ca ca hắn hôm nay mới có cơ hội được tự do, cũng không dại gì vì một tiểu thư quý tộc và tốn thời gian vàng bạc của mình.
Lần trước chỉ vì tách ra đi một mình thôi mà hắn phải đứng nửa cảnh giờ để nghe nhị ca của hắn mắng, mà là mắng trước mặt mọi người.
Bách Khải Tư chỉ vì buổi thọ yến này mà phải chịu không ít cực khổ, được một buổi thoải mái thì phải xõa tới bến chứ.
Thả bước đến ngự hoa viên của hoàng cung Yên quốc, Bách Khải Tư phải sáng mắt ra với những cây ăn quả bạt ngàn trong khuôn viên.
Chọn lấy cây táo to và nhiều quả, hắn bật người nhảy lên một cành cây vững chãi, thoải mái hái táo ăn.
Không một chút chú ý đến hình tượng của tam hoàng tử Khương quốc và thể diện Khương quốc, lúc này có ai nhìn vào thì hắn giống như một công tử ăn chơi trốn kinh thành trốn phu tử leo lên cây hơn.
Thời gian không nhanh không chậm mà trôi qua, trời cũng chuyển từ nắng gắt sang dịu hơn, các công tử tiểu thư nhà quyền quý đã dần xuất hiện trong khuôn viên của ngự hoa viên hoàng cung.
Trịnh Cảnh Vũ theo lý phải ra ngoài tiếp sứ thần các nước sang chúc thọ, Trịnh Cảnh Hiên thì được ở lại trong phòng cùng với Vân Nghê.
Hai người bọn họ cũng chẳng có gì làm nên đã rủ nhau đánh cờ, Mẫn Nhi thì 'được' Vân Nghê phái đi đọc sách học quy tắc để sau này có gì thì nhắc nhở cô, Pipi số khổ thì lại bị phái đi nghe ngóng tìn hình và tìm hiểu thông tin.
Tuy nói bọn họ đánh cờ nhưng trong nước cờ vẫn chen lẫn những câu nói bàn công việc của hai người.
"A Tửu, tại sao nàng lại có thể bình tĩnh khi biết có người dùng danh nghĩa của mình để làm chuyện xấu đến vậy? "
"Quen rồi thì sẽ thấy bình thường thôi.
Ta cũng có một số những việc mà huynh không biết, nếu biết huynh sẽ rất bất ngờ đấy.
Huynh không sợ ta sẽ làm gì bất lợi với huynh sao?"
"Là A Tửu thì ta luôn có thể chấp nhận.
"
"Ta có thể ám sát huynh, ta cũng biết được một số bí mật của huynh đấy.
Huynh không sợ sao? "
"Hahaha A Tửu thật biết đùa, lúc ta Tiểu Vũ bị thương nàng không ra tay, còn tận lực chăm sóc, người như vậy ta không nghĩ sẽ ra tay giết ta khi ta đang mạnh khỏe như vậy."
"....Ta không đủ sức nhưng không có nghĩa ta không có mưu.
A Hiên, huynh đừng coi thường nữ nhân."
"Ta không coi thường nữ nhân, nhất là nàng.
Vậy A Tửu....nàng sau này có dự định gì chưa?"
"Vẫn chưa, ta chỉ biết hiện tại, tương lai....chưa nghĩ đến.
Ta hỏi huynh vẫn chưa trả lời đó, huynh không sợ ta biết bí mật của huynh xong tiết lộ ra ngoài sao? "
"Nàng thì biết được bao nhiêu chứ A Tửu? "
"Vậy Tiêu Dao vương, ngài có muốn bắt tay cùng hợp tác với ta không? "
Bàn tay đang hạ cờ của Trịnh Cảnh Hiên hơi khựng lại nhưng tồi y lại khôi phục lại dáng vẻ nhàn nhã khi nãy hạ nốt thế cờ, xong tựa vào ghế, chống má tay gỡ vào ghế, khuôn mặt hứng thú
"Ồ, vậy nàng nói xem hợp tác với nàng ta được gì?"
"....Cả thiên hạ này, ta có thể giúp huynh giành lấy, chỉ cần huynh đủ tin tưởng ta."
"...Ha...Hahaha, A Tửu nàng vẫn thú vị như ngày nào, thật khiến người khác tò mò, rốt cuộc trong hồ lô của nàng giấu bao nhiêu thuốc vậy? Tiểu cô nương ngoan, ta không có hứng thú với việc này, chi bằng nàng tìm thứ khác khiến ta cảm thấy có sức hút hơn đi."
".....Ta có thể giúp huynh điều tra về cái chết của Thục phi, thân mẫu của huynh.
Có thể bây giờ ta nói huynh sẽ không tin, không cần phải trả lời vội, tối nay, đợi đến hết tối bay xem biểu hiện của ta rồi hãy trả lời nhé."
".....Không cần, ta tin A Tửu, được, ta đồng ý.
Vậy bây giờ nàng muốn ta phải làm gì?"
"Hai việc hiện tại tạm thời ta muốn nhờ huynh hai việc.
Một là cho ta tạm thời mượn danh nghĩa của huynh để dùng vào một số việc."
"Hảo"
"Thứ hai, ta muốn mỗi tháng huynh sẽ cáp cho ta 200 thị vệ trong phủ.
Từ từ nghe ta nói hết đã.
Mỗi tháng hoàng tộc sẽ cấp cho các vị hoàng tử 500 binh sĩ để lựa chọn thị vệ trong phủ.
Ta muốn xin huynh 200 người, còn để dùng làm gì thì tạm thời ta không nói được, huynh...."
"Hảo, tất cả đều đồng ý với nàng hết."
"Và cuối cùng, lần sau nếu ta và huynh đánh cờ, liệu huynh có thể không nhường ta được không? Chơi cờ như vậy chẳng vui gì cả."
"Phư\~ Hảo, nghe A Tửu của ta tất, mọi chuyện đều nghe theo nàng được chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...