Vân Nghê quay người bước vào trong phòng, Mẫn Nhi cũng đi theo, Trịnh Cảnh Hiên nhìn thấy cô liền hỏi
"Sao rồi? Mọi chuyện ổn chứ? Có cần ta ra mặt giải quyết không?"
"Tưởng là ai thì ra là người quen thôi, muội đã giải quyết xong rồi, cũng ổn thỏa chắc nàng ta sẽ không quay lại nữa đâu.
Nếu cô nàng mà nhìn thấy huynh của hiện tại chắc những lời nói khó nghe đó sẽ không thốt ra đâu.
Nếu để các tiểu thư quý tộc chốn kinh thành này biết được chắc cô ta sẽ chìm trong nước miếng và những lời đàm tếu mất."
"Người quen? Nàng quen họ sao?
"Muội.....Cũng không hẳn là quen, chỉ biết sơ sơ thôi.
Là nhị tiểu thư và tam tiểu thư của Định Văn hầu phủ."
"Ồ là nhị muội và tam muội của cô sao? Tô...Phương đại tiểu thư, hai muội muội của cô cũng quá vô lễ rồi đó." - trịnh Cảnh Vũ nghe thấy là muội muội của Vân Nghê thì có ý cười nhạo.
"Cũng không thể trách ta được, người tỷ tỷ này đã không ở nhà hơn chục năm rồi." - Vân Nghê rót một chén trà nóng mới cho mình, lại ngồi xuống chỗ ban nãy, cô cố ý nói như vậy để Trịnh Cảnh Vũ hiểu chuyện này vốn không liên quan đến cô, Phương Bảo Lâm và Phương Hạnh Phương tìm đến bọn họ cũng là chuyện không tưởng.
Còn vì sao họ biết Trịnh Cảnh Vũ ở đây, ở cùng Trịnh Cảnh Hiên và bọn cô e là....chỉ có Khiết Mạt Nhi và Dung Hy biết thôi, có thể chính là hai người bọn họ lúc quay về đã vô tình nói ra.
Trịnh Cảnh Vũ và Trịnh Cảnh Hiên tất nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Vân Nghê, Trịnh Cảnh Vũ cũng hiểu, ban nãy là y đã lỡ lời.
Bầu không khí giữa ba người đột nhiên trầm xuống, Vân Nghê, huynh đệ nhà Trịnh Cảnh Hiên đều im lặng, chỉ có Mẫn Nhi ngây thơ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Cô nhỏ đó cứ quay qua quay lại nhìn giữa tiểu thư Vân Nghê của mình và hai vị công tử cao quý Trịnh Cảnh Hiên và Trịnh Cảnh Vũ.
"Tiểu thư.....nô tỳ muốn ra ngoài."
"Em sao vậy? Sao tự nhiên lại muốn ra ngoài?"
"Nô tỳ......nô tỳ đói...." - Giọng Mẫn Nhi càng về sau tiếng càng nhỏ, mặt cô ấy hơi đỏ lên cúi đầu xuống.
Vân Nghê lúc này mới nhớ ra, từ sáng tới giờ cả ba người cô, Trịnh Cảnh Hiễn và Mẫn Nhi đều chưa ăn sáng nên bây giờ rất đói.
Khẽ quay sang nhìn Trịnh Cảnh Hiên và Trịnh Cảnh Vũ, Vân Nghê hơi hắng giọng một lúc sau mới mở lời.
"A Hiên, Trịnh Cảnh Vũ, ừmm trù phòng ở chỗ nào vậy."
"Hai người đói rồi sao? À phải rồi sáng giờ cũng chưa ăn gì.
Không cần phải đến trù phòng đâu.
Người đâu, dặn dò xuống dưới mang một ít bánh lên đây.
Hai người đợi một chút, thọ yến sẽ được tổ chức sớm cho nên không thể ăn quá no được." - Trịnh Cảnh Hiên kêu người mang đồ lên rồi lại quay lại nói với Vân Nghê và Mẫn Nhi giải thích
Tất nhiên Vân Nghê hiểu, bây giờ cô vào cung với tư cách là ý trung nhân của Tiêu Dao vương gia, nếu như trong bữa thọ yến cô một chút cũng không động đũa thì không ổn.
Khẽ gật đầu tỏ ý đã biết, Vân Nghê lại cùng với Mẫn Nhi, Trịnh Cảnh Hiên và Trịnh Cảnh Vũ ngồi nói chuyện huyên thuyên rất vui vẻ.
Về phía Phương Bảo Lâm và Phương Hạnh Phương sau khi rời khỏi chỗ của Vân Nghê thì liền có biến.
Phương Hạnh Phương hất bàn tay đang giữ mình ra, quay lại trách hỏi Phương Bảo Lâm.
"Nhị tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy? Sao lại kéo ta ra khỏi chỗ đó? Ta còn chưa được gặp lục điện hạ nữa.
Phương Bảo Lâm tỷ tỷ, ta nói cho tỷ biết, thái tử điện hạ bù nhìn, Tiêu Dao vương vô năng, nhị điện hạ, tam điện hạ không màng ngôi vị.
Bây giờ mục tiêu của mọi người chỉ có lục điện hạ và ngũ điện hạ thôi, thất điện hạ vẫn còn nhỏ.
Lục điện hạ và thái tử cùng một sinh mẫu, nếu thái tử điện hạ bị phế, lục điện hạ sẽ là ứng cử viên đầu tiên của chiếc ghế thái tử, nếu ta gả được cho lục điện hạ đó là phúc của của Phương gia ta đấy.
Cho dù ngũ điện hạ tài giỏi cũng không thể sánh với lục điện hạ.
Cũng có người nói thái tử điện ha chỉ giả vờ, nhưng vậy thì sao chứ? Số mệnh đã định sẵn thái tử sẽ bị phế, Phương gia sẽ có quốc mẫu rồi.
Nhị tỷ tỷ, tỷ không có hứng thú thì cũng đừng cản trở người khác."
"Tam muội, muội đừng làm càn.
Đây là tội chu di cửu tộc đấy, sao muội lại có thể nói các vị điện hạ như vậy chứ? Muội đừng có xuất khẩu cuồng ngôn, muốn chết thì tự chết một mình đừng lôi mọi người trong nhà chết cùng muội.
Hoàng thượng sức khỏe vẫn xung mãn, muội nói vậy....khác gì trù người?"
"Thì sao chứ? Phương Bảo Lâm ta nói cho tỷ biết, cho dù tỷ có cản như nào quốc mẫu chỉ có thể là của ta.
Tránh ra."
Phương Bảo Lâm bị đẩy ngã xuống đất, phải giương mắt lên nhìn Phương Hạnh Phương bỏ đi.
Nắm chặt bàn tay đến mức rỉ máu, Phương Bảo Lâm khẽ lẩm bẩm: "Phương Hạnh Phương, cô đúng là tự tìm cái chết.
Đại tỷ về rồi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mẫu thân và ta.
Hừ thật là rác rưởi, xuyên không vào bộ truyện này vậy mà lại không cho quyền thay đổi, đại tỷ Phương Vân Nghê của ta, xem ra kết cục chết thảm của ta đành phải nhờ cô giúp đỡ thay đổi rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...