Từ Thôn Nữ Thành Phượng Hoàng
"Gì chứ? Là hắn á? Đừng có đùa chứ"
"Không hề nha sự thật đó"
"Tại sao lại như vậy chú? Mặc dù hắn đẹp thì đẹp đấy nhưng mà...."
"Sao vậy cô sợ hắn không dùng được sao? Đừng lo không có chân còn có hông."
"Cậu nghĩ cái gì vậy hả?"
Vân Nghê vừa nói vừa lấy tay đập vào đầu Pipi
"Không phải ta lo cái đấy mà là tính ra ta mới có 14 tuổi thôi đó, sao lại....hơn nữa ở thế giới thực ta cũng chí mới có 20 tuổi còn chưa từng yêu ai chứ nói gì đến tán tỉnh người khác "
"Đừng lo vẫn còn hệ thống ta mà"
"Cậu á? Thật không đáng tin chút nào"
"Thôi nào hãy có lòng tin vào ta đi chứ.
Trước tiên ừm chủ động tấn công.
Cô phải chủ động tiếp cận hắn, quan tâm hắn."
"Cho dù ta chưa từng tán ai nhưng cũng là một tín đồ đọc ngôn tình đó.
Được rồi chỉ là công lược hắn thôi mà cứ giao cho chị đây"
Vân Nghê hừng hực khí thế bàn tay nắm chặt quyết tâm.
"Vậy ta đi trước nha, có chuyện gì cần thì gọi ta, còn về độc Dịch Hồn ta sẽ tiếp tục tìm giúp cô"
Nói rồi Pipi biến mất tăm.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Vân Nghê nghĩ là Mẫn Nhi nên không nói nhiều liền bảo y vào đi.
"Tô cô nương, là tại hạ"
Vân Nghê giật mình vội trầm mình xuống dưới nước sâu hơn.
Nhưng rồi sực nhớ ra :'y chỉ nhìn được mờ mờ mà trong phòng toàn là hơi nước mình còn đứng sau bình phong y làm sao nhìn rõ được?'.
Nghĩ vậy Vân Nghê nhẹ nhàng đứng dậy với lấy nội y trắng tinh mặc vào và khoác thêm ngoại bào
"Cô nương......tại hạ thất lễ rồi, xin phép lui trước"
"Đợi đã"
Vân Nghê vội vàng chạy lại chắn giữa y và cánh cửa, nhưng không may mắn cô đang chạy chân trần mà chân cô thì ướt nên tất nhiên là...!
"A.....Đau quá"
"Cô....cô nương? Cô bị sao vậy? Không sao chứ?"
"không....không sao, ta không sao"
Vân Nghê cầm lấy đôi tay đang đưa ra của Trịnh Cảnh Hiên, cô đứng dậy phủi phủi mông mà không chú ý đến khuôn mặt đang đỏ bừng của y.
"Khụ....cô nương, tại hạ thật sự không có cố ý đến vào lúc này"
Vân Nghê thoáng im lặng nhưng rồi nở nụ cười mưu mô.
Chống hai tay lên thành xe lăn của y khiến nó lùi ra sau va vào bàn trà, cô cười nâng cằm y.
"Mặc dù ta là tiểu ma ma của Vạn Hoa lâu nhưng cũng là một cô nương băng thanh ngọc khiết, vậy mà giờ đây lại bị công tử....haizz"
Vân Nghê tỏ vẻ thất vọng rời đi.
Trịnh Cảnh Hiên vội tóm tay cô kéo lại.
Vân Nghê bị kéo giật lại ngã vào lòng y.
"Cô......cô nương xin thứ lỗi"
"Công tử đây là..."
"Tô cô nương tại hạ mặc dù bị tàn phế, nhưng nếu cô không ghét bỏ tại hạ, tại hạ bằng lòng yêu thương cô cả đời.
"
"Trịnh công tử quá lời rồi ta chỉ là một dân nữ thôn quê còn là người của thanh lâu quả thực không xứng với người cao quý như công tử"
"Tô cô nương....."
Vân Nghê đứng thẳng dậy đột nhiên nhìn thấy Mẫn Nhi đang bê theo điểm tâm đứng ở ngoài cửa nhìn, có khi nào đoạn đối thoại ban nay của cô và Trịnh Cảnh Hiên đã bị nghe thấy?
"Mẫn Nhi....."
"Tiểu thư...."
"Ca caa"
Một giọng nói thứ hai vang lên, một thân ảnh bạch y xuất hiện ở cửa đứng bên cạnh Mẫn Nhi.
Là Trịnh Cảnh Vũ, y sau khi bị cô kêu Trân Châu đưa đến An Lạc phòng thì cả một thân hồng y đỏ rực đã bị bẩn, vừa được đưa về phòng khách tắm rửa thay y phục.
"Oh Trịnh Cảnh Vũ công tử.
Công tử đã đi thăm thú An Lạc phòng về rồi ư?"
"Thăm cái đầu cô ý.
Mà ca ca huynh đang.....?"
"Cảnh Vũ đệ đừng có nghĩ lung tung, là Tô cô nương gọi ta đến bắt đầu chữa trị cho đôi mắt của ca"
"Ca, huynh đừng có lừa đệ, huynh có thấy một lang y nào hẹn bệnh nhân tới khám vào giờ Dậu không? Không hề có.
Là cô nhất định là cô có ý đồ với ca ca của ta"
"Không có đâu.
Tiểu thư là một người có nhân phẩm đoan chính chắc chắn sẽ không làm chuyện đó đâu"
Mẫn Nhi khuôn mặt đỏ bừng phồng má tức giận nhìn Trịnh Cảnh Vũ phản bác
"Cô......"
Trịnh Cảnh Vũ định cãi lại nhưng đột nhiên im bặt sau khi nhìn thấy dáng vẻ như con mèo con của Mẫn Nhi.
Quả thực nếu cô ấy là mèo thì hiện giờ sẽ thấy cái đuôi nhỏ đang lắc lư đầy khó chịu.
"Nói....nói chung là cô có ý đồ bất chính với ca ca ta.
"
"Tiểu Vũ không phải, là ta đã phi lễ với cô ấy"
"Hả ca ca, huynh không cần phải nhận thiệt thòi vào mình để giữ thanh danh cho cô ta đâu.
Nếu cô ta có ý đồ gì với huynh, huynh cứ nói ra, không cần phải giữ mặt mũi cho cô ta, cô ta không đáng"
"Tiểu Vũ im lặng "
"....quả thực đệ đệ của công tử nói không sai, ta không đáng công tử không cần lo cho ta.
Mẫn Nhi bát canh cá và chỗ điểm tâm đó đưa cho hai vị công tử đây đi sau khi dùng xong phiền hai vị công tử về phòng nghỉ ngơi.
Trịnh công tử mắt của công tử không phải bị nặng vẫn có thể chữa khỏi được, công tử chú ý tránh mắt tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời là được.
Còn nữa mỗi bữa ăn ta sẽ giúp công tử chuẩn bị để phục hồi lại ánh sáng cho đôi mắt của công tử"
Nói xong Vân Nghê cầm lấy một cây châm gỗ vấn đại lọn tóc lên bước ra ngoài.
Mẫn Nhi dúi khay điểm tâm vào tay Trịnh Cảnh Vũ rồi bước theo cô.
"Ca, đây...."
"Tiểu Vũ, đệ....Ài sao đệ lại có thể nói như vậy với một tiểu cô nương chứ? Ban nãy quả thực là ca đã phi lễ với cô ấy.
Cô ấy cũng chỉ là một tiểu cô nương thôi tuổi có lẽ vẫn còn nhỏ ca đã phi lễ với cô ấy rồi, sao đến đệ lại nói như vậy với cô ấy nữa chứ? "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...