Tử Thời

Editor: Linh Vũ

Thật ra ba năm nay số lần gặp nhau cũng không ít, mỗi năm nhiều ngày lễ như vậy, còn có sinh nhật của Gấu Nhỏ nữa, chỉ là lần nào cũng đến nhanh đi vội, thời gian có hạn, đến cả ôm con gái bảo bối cũng thấy chưa đủ, cho nên... một lần cũng không làm.

Ba năm đấy, một lần cũng không làm đấy.

Cho nên đêm nay, một lần chắc chắn là không đủ.

Lần thứ hia, Tử Thời vẫn còn chịu đựng được, vẫn còn có thể nhẹ giọng nhắc nhở anh đừng dùng sức quá, lo lắng cho cánh tay trái của anh... Đến lần thứ ba, cô thật sự không chịu được nữa ròi.

Vẫn là tư thế từ phía sau, Thịnh Thừa Quang cũng không có ý định đổi tư thế, động đậy thắt lưng ba lần, vẻ mặt vẫn giống như chỉ vừa mới bắt đầu, hai đùi của Tử Thời đã run rẩy, đứng cũng không đứng nổi, chỉ đành nằm úp sấp xuống để mặc anh tiếp tục.

Thịnh Thừa Quang chỉ có một cánh tay có thể hoạt động, chạm được bên trên thì không lo được bên dưới, cho nên đành phải buông tha cho kho lương thực của Gấu Nhỏ, ôm lấy thắt lưng của cô, vừa dùng sức từ phía sau vừa thở dài nói bên tai cô: "... Anh hối hận rồi."

Tử Thời run rẩy "Hả?" một tiếng.

Chỉ nghe thấy âm thanh hưng phấn của anh, sau đó giọng điệu lại có phần oán giận: "Tại sao lại tha cho bọn hắn chứ? Bọn hắn đã khiến tay anh trở thành thế này, anh cũng không ôm được em nữa!"

Đương nhiên trong lòng tổng giám đốc Thịnh nghĩ đến không chỉ là ôm ấp, nhưng mà Tử Thời rất dễ gạt, nghe thế thì lại nghĩ -- sao có thể chỉ vì một chút bất tiện như vậy mà đổi ý được?

Cô lập tức sợ hãi lùi về sau, đưa tay ra ôm lấy anh.

"Em có thể ôm anh mà... A!"

Cho nên không cần phải hối hận đâu!

Sau tiếng "a" kia, Thịnh Thừa Quang thừa cơ dùng sức đẩy vào sâu tận cùng bên trong cô, cô chỉ có thể bất đắc dĩ kêu lên.


Thịnh Thừa Quang bắt lấy cánh tay chủ động vươn ra của cô, theo tư thế này mà ra ra vào vào mấy chục lần, sau đó nắm lấy chính mình rút ra khỏi người cô, hít mơi hơi khí lạnh mới tỉnh táo lại, giọng điệu rất trấn định, nói: "Vậy em đến ôm anh đi."

Thời điểm này, tư thế này, lại ra vẻ đáng yêu đòi được cô ôm... thật sự thích hợp sao?"

May mà đối phương là Tử Thời - cô thật sự gắng gượng chống đỡ lại cơ thể đã mềm nhũn, xoay người sang ôm lấy anh.

Quần áo trên người cô không chỉnh tề, thân thể vừa ấm áp lại vừa mềm mại... Thịnh Thừa Quang lại nổi thú tính! Một bàn tay nhẹ nhàng đẩy cô, lại nắm lấy thắt lưng cô nhấc lên, Tử Thời an vị ngồi trên bồn rửa tay, anh đứng giữa hai chân cô, cô vẫn còn đang ôm anh, hai người mặt đối mặt...

Đêm nay, Thịnh Thừa Quang được ôm vô cùng vui vẻ, vô cùng hài lòng, vô cùng... được ăn no.

***

Buổi sáng hôm sau, Thịnh Minh Hoa ghé qua bệnh viện thăm nom, kỳ quái phát hiện ra: người vốn nên nằm trên giường nghỉ ngơi dưỡng bệnh thì đang ngồi trên ghế tựa cạnh cửa sổ xem giấy tờ, mà người trông nom anh lại nằm mê man trên giường, ngay cả giọng nói của bà lớn như vậy mà cũng không làm cô tỉnh dậy.

Thịnh Minh Hoa cẩn thận nhìn thoáng qua trên giường - thật sự là không tỉnh, miệng hơi mở ra, ngủ rất sâu. Khuôn mặt kia nhỏ nhắn hồng hồng, phía dưới ánh mắt có vết quầng... Xem ra là cả đêm qua không ngủ, có vẻ như chăm sóc người bệnh thật sự rất vất vả!

Trong lòng nữ sĩ Thịnh Minh Hoa lập tức thấy thoải mái hơn, ngay cả lúc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia cũng không thấy ngứa mắt lắm.

Thịnh Thừa Quang nhìn có vẻ như tinh thần rất tốt, nhưng không biết tại sao lại giống như đang đắc ý, thấy bà đi đến cũng không hề động đậy, chỉ không ngừng mỉm cười với bà, Thịnh Minh Hoa trừng mắt nhìn anh một cái, xoay người đi vào phòng khách.

Thịnh Thừa Quang đỡ lấy tay trái của mình, chậm chạp đi đến, nữ sĩ Thịnh minh Hoa đã ngồi xuống, ngón tay gõ lên mặt bàn, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Nói đi, tìm cô có chuyện gì?" d.đ.l.qd

Thịnh Thừa Quang nói cho bà nghe tin anh đã chuẩn bị để ngưng chiến.

Thịnh Thừa Quang đồng ý tha cho những người đó đương nhiên là chuyện tốt, cho dù trước kia bọn họ đã làm gì, bây giờ còn có ý xấu gì thì ở bên ngoài bọn họ vẫn là trưởng bối trong nhà họ Thịnh, một kẻ bề dưới như Thịnh Thừa Quang vừa mới thừa kế Thịnh thị đã đuổi tận giết tuyệt các vị bề trên trong họ, về sau tiếng tăm cũng không tốt, Thịnh Minh Hoa không muốn anh làm vậy, chỉ là bà không thuyết phục được anh.


Cho nên lần này bà vừa mừng vừa sợ, nhưng vui mừng một lúc xong thì lại cảm thấy quái lạ: "Cô khuyên cháu nhiều như vậy mà không thấy cháu nghe, hôm nay đột nhiên lại sao thế? Lại nghĩ được rõ ràng như vậy?"

Thấy thằng nhóc này không nói lời nào, chỉ ái muội cười cười, Thịnh Minh Hoa chỉ nghĩ sơ qua đã hiểu ra, lập tức vẻ mặt rất khinh thường, mắng anh: "Cái đồ không có tiền đồ! Cháu thật là tàn nhẫn, độc ác, vong ân bội nghĩa! Cái đồ nhu nhược! Bọn cô bao nhiêu người khuyên cháu như vậy mà cũng không bằng được mấy lời thổi gió bên gối của người nào đó phải không?"

"Không không không!" Thịnh Thừa Quang khiêm tốn phủ nhận, nghiêm túc sửa lại: "Bọn Ngôn Tuấn không phải là do cô nhờ vả sao? Sau đó bọn họ lại sai Thẩm Hiên dùng mỹ nhân kế... Cho nên suy cho cùng thì đây đều là công lao của cô!"

Thịnh Minh Hoa nghe vậy thì cũng muốn nôn ra, cực kỳ khinh thường hừ lạnh một tiếng, đứng lên rời đi. Giày cao gót gõ lên sàn nhà phát ra âm thanh lanh lảnh, đi ra đến phòng khách, đến cửa phòng bệnh thì bước chậm lại, sau đó tiếng giày cao gót cũng đã nhỏ hơn rất nhiều.

Thịnh Thừa Quang đuổi theo phía sau bà, vừa lúc nghe thấy bà dặn dò trợ lý: "Giữa trưa đưa cơm đến đây, ngoài canh xương thì cho thêm một phần canh gà nhân sâm đi!"

"Nấu canh chân giò đi!" Thịnh Thừa Quang lên tiếng như đang gọi cơm: "Hoặc là canh cá diếc... Canh gà đen cũng được."

Thịnh Minh Hoa không ngờ anh đi theo đằng sau, lại còn nghe được chuyện này, trong lòng buồn bực, quay đầu trừng mắt với anh một cái, châm chọc khiêu khích: "Không biết thì đừng có nói lại tự khiến mình mất mặt! Canh gà nhân sâm bổ thận, còn canh chân giò, canh cá diếc, canh gà đen thì chỉ có người đang cho bú mới uống thôi!"

"Cháu uống!" Lúc này tiếng Trung của Thịnh Thừa Quang lại rất tốt, dùng tới cả một câu hai nghĩa, mập mập mờ mờ.

Thịnh Minh Hoa không thể nào ngờ được đứa cháu mà mình vô cùng yêu thương lại không biết điểm dừng như vậy, cho nên không nghe hiểu được ý anh.

Trừng mắt nhìn cái người không biết tại sao lại đang ngây ngô cười tít mắt kia, sau đó bà hùng hùng hổ hổ rời đi.

***

Thịnh Thừa Quang đã quyết định, dựa theo thủ đoạn và khí phách của anh, chuyện sau đó cũng được xử lý rất êm đẹp: không chỉ bày tiệc rượu giải hòa với mấy vị trưởng bối, quên hết ân oán trước kia mà còn tặng cho bọn họ một khoản phí dưỡng lão cao ngất, sau đó đưa hết mấy ông già có liên quan ra nước ngoài để dưỡng lão.


Thật ra ban đầu mấy vị trưởng lão này cũng chỉ là ra oai với bề dưới mà thôi, năm đó bọn họ cũng đối xử với Thịnh Minh Hoa mới nhậm chức như vậy, nào ngờ Thịnh Thừa Quang không chỉ không chịu cúi đầu trước bọn họ mà còn nổi bệnh thần kinh gọi mấy kẻ bên ngoài là Ngôn Tuấn và Trịnh Phiên Nhiên đến để đối phó bọn họ! djienda4nl3equy"d0n

Càng khiến bọn họ tức đến hộc máu chính là bọn họ vậy mà lại bị anh đè đầu.

Chuyện đã đến nước này, mặt mũi cả đời cũng đã mất sạch, bọn họ đều đã chuẩn bị để nửa đời sau trải qua trong lao ngục, bây giờ Thịnh Thừa Quang lại đột nhiên đồng ý tha cho bọn họ, còn cấp cho bọn họ một con ngựa, trả một số tiền lớn... Cả một đám người đều ra sức thề thốt mong Thịnh Thừa Quang cứ yên tâm về bọn họ, chủ động đề nghị cả đời sẽ không quay lại nữa.

Về sau ở thành phố G bắt đầu lưu truyền câu chuyện về thủ đoạn của Thịnh Thừa Quang.

Nhưng Thịnh Thừa Quang thật sự là người tàn nhẫn độc ác, lắm thủ đoạn như bên ngoài đồn đãi sao?

Thật ra anh chỉ là ôm được ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng nên mới không muốn mạo hiểm nữa. Anh nghĩ chỉ cần có vợ ở bên cạnh, được ôm con gái trong lòng là đã hạnh phúc rồi.

Thịnh Thừa Quang mạnh mẽ vang dội giải quyết xong chuyện này, đợi cho mọi chuyện đều đã xử lý xong xuôi sạch sẽ, Thịnh thị quay trở lại làm ăn bình thường thì cũng đã qua sinh nhật ba tuổi của Gấu Nhỏ rồi.

Lại là một năm xuân về hoa nở, Tinh tiểu thư đã bốn tuổi của nhà họ Thịnh rốt cuộc cũng đã quay về cố hương mà cô bé chưa từng được đặt chân đến.

***

Tinh tiểu thư của nhà họ Thịnh lần đầu tiên ra khỏi nhà, cảnh tượng hết sức long trọng, hai vị thiếu gia của nhà họ Thịnh và nhà họ Tạ đi theo hộ tống hai bên, đoàn người chậm rãi ra khỏi cửa.

Tạ Gia Thụ mặc một chiếc áo gió dài màu trắng, vạt áo dài tới mắt cá nhân, là mốt mới vừa mới được đưa từ châu Âu về, anh ta mặc lên người lại rất có khí chất, không hề thua kém người mẫu trên sàn chữ T. Mái tóc màu đỏ vang hơi quăn nhưng lại bồng bềnh một cách tao nhã, nhìn cuốn hút muốn chết, khiến người ta liếc nhìn đám người một cái thì sẽ thấy anh ta đầu tiên.

Nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái mà thôi.

Bởi vì Tề Quang ở bên cạnh anh ta cũng anh tuấn chẳng kém, nhưng trong lòng còn ôm một cô bé con, dáng vẻ cô bé con thì tự nhiên khỏi nói, trên người mặc một chiếc áo khoác gió rõ ràng là cùng thương hiệu với chiếc áo trên người Tạ Gia Thụ, hơn nữa còn là cùng một bộ. Bên trong áo khoác trắng là chếc váy dài màu đỏ dưa hấu, bên dưới lại đi một đôi ủng nhỏ cũng màu đỏ dưa hấu thêm chấm bi màu đen. Nếu cô bé không ôm lấy cổ Tề Quang nhích tới nhích lui thì có lẽ người ta sẽ cho rằng đây là con búp bê trong tủ trưng bày của cửa hàng thời trang trẻ em! diendannleequyydoon

Tạ Gia Thụ hao tâm tổn trí để ăn mặc hợp với tiểu thư Gấu như vậy là vì muốn ôm cô bé, hợp lại thành một phe, đáng tiếc cô nhóc kia không chịu, trên đường chỉ ôm chặt lấy cậu nhà mình, không hề chịu buông tay lấy một phút, Tạ Gia Thụ càng nói, cô nhóc liền cố ý dẩu môi hôn lên mặt Tề Quang, càng khiến Tạ Gia Thụ vừa thèm thuồng lại vừa tức giận...

Tề Quang ôm cô nhóc cả đường như vậy thật ra là mệt chết đi được, nhưng mà cô nhóc kia ôm rất chặt, đây là lần đầu tiên đến nơi xa lạ nên Gấu Nhỏ sợ hãi, không chịu đứng xuống, mà anh cũng hiểu rõ, tính cách cô nhóc này hoàn toàn giống anh Thừa Quang, mặc dù ngoài miệng cậy mạnh, nhưng mà trong lòng vẫn hết sức mẫn cảm.

Cho nên suốt dọc đường anh ta vẫn luôn chịu đựng, ôm lấy cô bé.


Tử Thời và Thịnh Thừa Quang nhìn thấy bọn họ từ xa, vẫy vẫy tay với mấy người họ, Tề Quang vội vàng nhắc nhở cô nhóc con trong lòng: "Gấu Con, con nhìn sang bên kia xem là ai nào?"

Tiểu thư Gấu đang hừ hừ theo bài hát "Nếu bạn là một con gấu", không mấy để ý, chỉ thoáng ngẩng đầu nhìn sang, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại, chỉ một giây sau đã biến thành gào khóc: "Mẹ! Oa! Mẹ mẹ!"

Tử Thời gần như là nhào lên ôm lấy con gái, cô chưa bao giờ rời khỏi con gái lâu như vậy, đã gần sụp đổ đến nơi rồi! Con gái khóc, cô cũng khóc, một lớn một nhỏ ôm lấy nhau khóc lớn tiếng, xung quanh lại có ba người đàn ông vô cùng đẹp trai, người qua đường nhìn thấy có chuyện hay thì đều giơ điện thoại lên.

Thịnh Thừa Quang lấy áo khoác che cho vợ con mình, tự mình che chở cho hai người cho tới tận khi ra đến xe. Hai mẹ con khóc đến mức mặt đỏ ửng lên, ôm lấy nhau, mặt dán sát vào nhau, anh kề sát vào, vô cùng cẩn thận hôn lên đôi má mềm mại của con gái ruột: "Bảo bối à..."

Trên lông mi Gấu Nhỏ vẫn còn dính nước mắt, chớp chớp: "Chú tránh ra đi!" Tiếng nhắc nhở không hài lòng của mẹ vang lên, cô nhóc kia lập tức thêm vào mấy chữ: "Có được không?"

Chú tránh ra đi, có được không?

Thịnh Thừa Quang buồn bực tránh ra.

Bây giờ Gấu Nhỏ chỉ bám lấy mỗi mình mẹ, ai đến nói chuyện với cô bé cũng không được, cô bé sẽ lập tức ôm chặt lấy mẹ, ánh mắt hung ác trừng toàn bộ những người mà cô bé cho rằng có thể tách cô bé ra khỏi người mẹ.

Trong đó người "ba" xa lạ nhưng lại nhiệt tình là người khiến cô bé ghét nhất.

Thịnh Thừa Quang biết cô bé con rất nhạy cảm, không thể ép buộc được, cho nên anh chỉ ngồi bên cạnh Tử Thời, ôm lấy cô, thuận tiện cũng ôm cả con gái. Nhưng Gấu Nhỏ vẫn hết sức kháng cự, bàn tay nhỏ vẫn đẩy anh ra, có ý muốn mẹ cách xa người này một chút.

Lúc phát hiện ra đẩy thế nào cũng không được, mẹ vẫn cứ ngồi ngay sát người kia thì cô nhóc con nổi nóng lên, quay đầu gọi cậu! Cậu đang ngồi ở đằng trước, hình như là đã ngủ rồi, mà mẹ nuôi cũng ngồi rất xa, chỉ còn lại... Gấu Nhỏ quay đầu sang phía đối diện, vẫy tay: "Ba Gia Thụ! Tới đây!"

Không khí trong xe nhất thời trở nên ngột ngạt.

Ban đầu Tạ Gia Thụ đương nhiên là vô cùng kích động. Anh ta chỉ thuận miệng nói đùa như vậy, thế mà cô nhóc kia cực kỳ có tiết tháo, tới tận bây giờ mà vẫn không hề nói chuyện với anh ta!

Nhưng mà anh ta chỉ kích động được một lát, sau đó thì trợn tròn mắt, bởi vì ông anh Thừa Quang nhà anh ta... đang dùng ánh mắt khủng bố xưa nay chưa từng thấy để nhìn anh ta!

Cứu, cứu mạng có được không? Chị của anh ta bảo anh ta tới thành phố G là để làm dịu quan hệ giữa nhà họ Tạ và nhà họ Thịnh có được không! Như bây giờ là muốn tiền mất tật mang sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui