Tháng sáu.
Mùa xuân dài cỏ mọc chim oanh bay lượn mới trôi qua được mấy ngày, rất nhanh đã nghênh đón khuôn hình nóng rực, trên vách tường bò mấy đóa tường vi mới nở, những nụ hoa hồng nhạt trồi ra trên cành cây vươn cao, sinh trưởng xanh um tươi tốt mạnh mẽ.
Giang Mộ Tình buồn bực đi xuống tầng ký túc xá, ai bảo cô chơi game quá gà, bốn người chơi game chỉ có cô thua, người thua phải đi lấy hàng chuyển phát nhanh.
Khánh Đại là trường đại học danh tiếng trăm năm, Giang Mộ Tình cảm thấy cái gì nó cũng tốt, nhưng chỉ có chuyển phát nhanh không được vào trường, bên cạnh trường có một trạm giữ hàng chuyển phát nhanh, lần nào chuyển phát nhanh cũng mất hết nửa ngày, chống chọi với cái nắng chói chang để đi lấy một chuyến hàng đã trở thành việc mà không ai trong ký túc xá của họ chịu làm.
Ký túc xá của các cô được phân ở cuối cùng, ký túc xá bốn người, ghép bốn nữ sinh khác chuyên ngành lại với nhau, niềm an ủi duy nhất của Giang Mộ Tình chính là Thi Ưu Phàm và Liễu Toàn Tử được xếp ở cùng một ký túc xá với cô.
Thi Ưu Phàm là lớp trưởng ở trường trung học cơ sở của cô, còn Liễu Toàn Tử là bạn cùng lớp Taekwondo, có hai người họ ở đây, cuộc sống đại học của Giang Mộ Tình mới không khó thích ứng như vậy.
Tổng cộng có năm cái hộp, ba lớn hai nhỏ, giữa việc mệt chết và bị phơi nắng chết trong hai chuyến đi, Giang Mộ Tình đã chọn cái đầu tiên.
Có trời mới biết bọn họ mua cái gì, mấy cái hộp có thể nặng đến mức này, còn một đoạn đường rất dài mới đến ký túc xá nữ sinh, tay Giang Mộ Tình tay đau nhức, ôm không hết, hai cái hộp nhỏ trên cùng lung lay nghiêng ngã sắp đổ, cuối cùng ‘lôp bộp’ rơi xuống.
Giang Mộ Tình bất đắc dĩ buông cái hộp lớn xuống nhặt, ngồi xổm xuống đất tay vừa cầm lấy cái hộp nhỏ, một giọng nam trong trẻo êm dịu nói: “Có chuyện gì sao?”
Giọng nói quen thuộc khiến trái tim cô run rẩy, xung quanh ở giờ phút này đều dừng lại, Giang Mộ Tình nhìn thấy một đôi chân dài đứng ở trước mắt cô, cô ngẩng đầu lên, người nọ đứng ngược ánh sáng, tóc ngắn gọn gàng khoan khoái nhẹ nhàng, nét mặt hơi có chút không rõ ràng, nhưng không che đi vẻ cao quý của anh chút nào.
Có thể tình cờ gặp anh ở đây, hình như… Hình như cô cũng không có bộ dáng xui xẻo lắm.
“Em, em không sao ạ…”
Từ trước giờ Giang Mộ Tình luôn lanh mồm dẻo miệng, sau khi gặp được Ninh Tinh Trạch, thật sự làm mất hết thể diện của ngành phát thanh viên.
Ninh Tinh Trạch ngồi xổm xuống, anh nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời, đưa tay cho cô nói: “Đứng dậy đi, để anh bê giúp em.
”
Cái hộp nhỏ trong tay Giang Mộ Tình lại rớt xuống, thấy anh cô càng bê đồ không vững nổi, đầu óc có chút choáng lên, nội dung trong đầu đều là làm sao để XXOO anh.
Cô đặt tay lên tay anh, bàn tay mềm mại vừa vặn phù hợp với kích thước bàn tay của anh, anh nắm lấy trong lòng bàn tay mình, ngón tay thon dài trắng như ngọc, móng tay màu da hồng nhạt, nắm chặt trái tim anh, trong nháy mắt ánh mắt của Ninh Tinh Trạch sáng đến kinh người.
Bắt gặp ánh mắt của anh, trái tim Giang Mộ Tình đập dữ dội, lòng bàn tay như bị thiêu đốt, cô nhanh chóng rút tay lại, đột ngột đứng dậy, cô còn chưa gội đầu rửa tay trang điểm nữa, bàn tay vừa mới sờ một đống bụi sao có thể chạm vào anh chứ!
Đây không phải là báng bổ nam thần sao!
“Cảm ơn anh… Bạn học Ninh.
” Nếu Giang Mộ Tình không lắp bắp một chút cũng không biết nên nói chuyện với anh như thế nào.
Ánh sáng trong đáy mắt Ninh Tinh Trạch mờ đi, anh thu lại nụ cười, đuôi lông mày hơi sắc bén, giọng điệu buồn bã nói: “Em ghét anh lắm sao?”
“Dạ?” Giang Mộ Tình sửng sốt, sau đó vội vàng lắc đầu, thấy vẻ mặt của Ninh Tinh Trạch không tốt lắm, cô kích động kéo vạt áo của Ninh Tinh Trạch, “Không có không có, em không có ghét anh…”
Ninh Tinh Trạch nhìn bàn tay nhỏ bé trên vạt áo mình, Giang Mộ Tình đột ngột rụt tay lại: “Em thật sự không có ghét anh.
”
Rõ ràng là thích không thể thích hơn nữa.
Ninh Tinh Trạch nhặt ba cái hộp lớn trên mặt đất lên rồi nói với cô: “Đi thôi.
”
Khi xoay người, khóe miệng người họ Ninh nào đó sung sướng nhếch lên.
Giang Mộ Tình bê hai hộp nhỏ nhất đuổi theo, Ninh Tinh Trạch đi phía trước, cô nhìn bóng lưng cao ngất dày rộng của anh, trong đầu không khỏi nghĩ xem nếu tấm lưng này cởi sạch quần áo sẽ như thế nào…
Nghĩ đến hình ảnh bị che mờ, Giang Mộ Tình vội vàng phanh xe lại, bước nhanh đến cạnh anh, hỏi: “Bạn học Ninh à, anh… Sao anh lại cho rằng em ghét anh?”
Ninh Tinh Trạch nghiêng đầu nhìn cô, hai má thiếu nữ ửng hồng, mắt ngọc mày ngài, lông mi như cánh bướm, giọng nói trong trẻo dễ nghe, bề ngoài xinh đẹp thanh thuần khiến người ta không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng lại cố tình khơi dậy vô số suy nghĩ mơ màng, trăm chuyển ngàn hồi, chỉ nhìn thôi cũng có thể làm cho vị trí nào đó ngo ngoe rục rịch.
“Tháng trước, em từ chối anh sửa máy tính cho em.
”
Giang Mộ Tình nghẹn lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...