Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

"Lam Khanh Khanh ngươi điên rồi" trên đỉnh núi có hai bóng dáng đang lui về phía vực

"Điên? Haha ta chính là bị các người bức điên đấy" một cô gái điên cuồn đi về phía trước cười như tu la mới bước lên từ địa ngục nhìn chằm chằm cô gái phía trước

"Khanh Khanh không như cô nghĩ đâu bọn họ..."

"Cô im đi cô tưởng cô hiểu rõ họ lắm à, cô nên biết họ có gan làm thì phải biết đến kết cục ngày hôm nay"

Cô gái kia nhìn cô gái được gọi là Lam Khanh Khanh nước mắt lăn dài theo gò má xinh đẹp lắc lắc đầu

"Không, không, không phải vậy, không phải vậy, họ không tốt nhưng cô không thể làm vậy được"

Lam Khanh Khanh cười điên cuồng lạnh lùng nhướng mày "Vậy sao? Ồ ra thế, ta như thế này là do họ ban tặng đấy em gái à"


"Chị, em...chị phía sau...cẩn thận...aaaaaaaaaaa...."

Bất ngờ Lam Khanh Khanh và cô gái đó rơi xuống vách núi, Lam Khanh Khanh nhìn chằm chằm người vừa đẩy cô xuống núi kia

Vương Tường Hải ngươi chính là người ta tin tưởng nhất thật không ngờ ta lại chết trong tay ngươi

********

Nàng tên là Lam Khanh Khanh từ nhỏ là một cô nhi sống trong cô nhi viện một mình không được hưởng tình thương cha mẹ

Vốn tưởng rằng bản thân chẳng bao giờ tìm được lại cha mẹ của mình, ấy vậy mà năm 7 tuổi cha mẹ ruột của nàng đến tìm lại nàng. Vậy là nàng lại có cha mẹ đầy đủ mái ấm gia đình hạnh phúc.

Trớ trêu thay năm nàng lên 10 tuổi gia đình gặp trận thảm sát từ một đứa bé đầy đủ cha mẹ lại trở thành một cô nhi. Trận thảm sát đó đã trở thành một bóng ma lớn trong nàng. Nàng lại được đưa vào cô nhi viện, nhưng chưa được vài ngày có người nhận nuôi nàng.

Trong tòa biệt thự giàu có nàng không bao giờ quên cái đêm đen tối ấy, dường như bình yên cho đến một ngày nàng biết được một bí mật lớn. Trận thảm sát năm đó là do cha mẹ nuôi nàng gây ra...

Lam Khanh Khanh của 16 tuổi, Nàng tận tay huyết tẩy toàn bộ Hàm gia (gia đình nhận nuôi nàng)

Nhưng thật không ngờ nàng lại chết trong tay người nàng tin tưởng nhất, Vương Tường Hải

******

"Cô nương, cô nương ơi tỉnh dậy đi"


"Cô nương, này không phải cô ấy chết rồi đấy chứ?"

"Này bà ăn nói xui xẻo gì đấy cô nương, nhìn người ta xinh đẹp thế mà"

"Này..."

Lam Khanh Khanh cau mày mở mắt ra, nàng nhìn hai người đang cãi nhau "Các người là ai?"

Hai người trung niên kia một nam một nữ quay sang Lam Khanh Khanh cười "Ấy cô nương cô tỉnh rồi à"

Lam Khanh Khanh nhíu mày "Các người..." nàng sực nhớ chẳng phải nàng rơi xuống vách núi chết rồi sao? Sao lại...khoan đã hai người bọn họ, nếu nàng không nhìn nhầm thì họ đang vận y phục cổ trang

"Tôi đang ở đâu?"

Người phụ nữ trung niên nhìn nàng cười hiền hoà "Đây là ngoài thảo nguyên...sao cô nương một thân một mình lại nằm ở đây lúc này"


Lam Khanh Khanh trầm mặt đúng thật nàng xuyên không rồi, nếu nàng đã không chết vậy có phải cô ấy cũng không sao hay không? có phải cũng xuyên giống nàng không?

"Cô nương cô tên gì? Nhà ở đâu chúng tôi đưa cô về nhà nhé" nam tử trung niên cười nhìn nàng, nhìn cách ăn mặt quái dị hình như nàng không phải người ở đây

"Ta..ta tên Lam Khanh Khanh không có nơi nào để đi cả" nhìn hai người bọn họ có ý tốt nàng cười nhẹ đáp "À thảo nguyên? Ta đang ở Mông Cổ à" níu chút hy vọng nàng hỏi

"Ờ đúng rồi...cô nương không sao chứ?" mịa nóa đã lỡ cho Lam Khanh Khanh này xuyên rồi sao không xuyên đến chỗ có nhiều mỹ nam tử một chút chứ, xuyên đến cái nơi toàn ngựa hoang này làm cái gì. Aaaaaa bà mị nó ảnh đế ta ghét ngươi...

Rầm...rầm...rầmm

"Ôi cô nương trời sắp mưa rồi nếu cô không có nơi nào để đi tình đến nhà ta nương trú nhé" Lam Khanh Khanh rùng mình một cái, không phải chứ nàng chỉ mới chửi ảnh đế một câu thôi mà có cần cho thiên lôi mưa bảo đến làm khó nàng không đây

Lam Khanh Khanh ngoan ngoãn gật đầu vì tránh bị thiên lôi đánh chết do "sỉ vả" ảnh đế. "Vâng vậy làm phiền...bá mẫu rồi"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui