Tử Thần! Đừng Chạy Em Là Của Bọn Anh

“Chào em”

Cô đang nói chuyện với mẹ cô vui vẻ thì có người gọi cô, chủ nhân giọng này rất êm tai, trầm thấp ,cô giật mình xoay người nhìn người gọi cô, còn đối phương thấy cô nhìn anh từ kinh ngạc rồi nghi hoặc , đối phương thấy vậy mà cười khẽ, thầm nghĩ

‘vật nhỏ ,xem ra chúng ta gặp lại rồi nhỉ, anh tuyệt đối không buông tay em ra đâu.’

“A ..chào anh ,anh là…”

Cô nghi hoặc nhìn đối phương đến gần cô, cô cảm thấy người này rất quen như đã gặp ở đâu rồi, cô nhíu mày lục lại trí nhớ của mình

mà không biết rằng mẹ cô nhìn không khí kì quái này ,nghi ngờ quan hệ của cả hai rồi.

Bà cười nói: “hai con cứ nói chuyện với nhau đi” bà nhìn con gái “mẹ đi trước ,lát gặp lại con sau”

“A” mẹ có cần phải như vậy không , con là con gái của mẹ đó cô bi phẫn nghĩ

Đối phương cảm kích bà cười giật đầu với bà tỏ vẻ ‘cảm ơn’ rồi quay sang nhìn cô gái nhỏ sắc mặt khó coi, méo mó đáng yêu mà bật cười.

“Anh cười cái gì mà cười, bộ chưa thấy qua mĩ nữ hay sao”

Cô trừng mắt nhìn đối từ nãy giờ cứ cười cô mà không biết cười cái gì , cô bực bội quát đối phương , cô còn chưa biết đối phương là ai mà dám chê cười cô chứ .

“đương nhiên đã thấy qua nhiều mĩ nữ xinh đẹp nhưng không ai đẹp bằng em”

Đối phương cười to , trêu chọc nhìn cô từ đầu xuống dưới, từ dưới lên đầu làm cô thấy ánh mắt đối phương như vậy mặt cô liền ‘Bừng’ đỏ mặt.


“khụ.. mà anh là ai ,chúng ta có quen biết sao”

Uyển Tuyết không muốn đánh mất hình tượng thục nữ lập tức cười nhẹ nhưng ý cười không chạm đáy mắt như muốn nói ‘ có cái rắm mau thả’

(tg: Uyên Tuyết ..cô có thục nữ sao =.=” )

Đối phương híp mắt ,đôi môi khẽ nhếch ,giọng nói nhẹ như rượu vang

“ Em đã quên lời hứa ba năm trước rồi sao vật nhỏ”

“Hả, ý anh là sao”

Cô ngây người, khó tin trừng mắt,cái gì mà lời hứa ba năm chứ ,bộ cô có quen hắn sao nhưng mà sao nhìn hắn trông quen thế.

“haiizz em thật khiến anh thương tâm quá nha vật nhỏ”

đối phương thấy cô như vậy liền ôm tim tỏ vẻ bi thương, ai oán nhìn cô làm cho khá nhiều người tò mò nhìn bên này.

“ Ách.. xin hỏi anh là ai, chắc anh nhìn lầm người rồi ,chúng ta có quen biết sao”

Đầu cô chảy ba vạch đen,nổi da gà trợn mắt nhìn đối phương giả vờ bi thương ,ai oán nhìn cô như thể cô là người có lỗi , mẹ ơi cô rốt cuộc phạm phải tội nghiệt gì tự nhiên nhảy ra cái người yêu nghiệt này chứ.

“Haiizz.. thật buồn quá nha vật nhỏ, em đúng là vô tình mà”

“anh là ai”

Cô khó chịu rồi nha, thật muốn đập một phát cho xong quá, cô cầm ly uống chờ anh trả lời thì cô phun nước mình đã uống .

“Anh là Đông Phương Bạc, em nhớ chưa vật nhỏ ,anh còn chưa tính chuyện em đánh anh xong không chịu trách nhiệm đó nha”

Đông Phương Bạc biết cô sắp tức, anh cười tà lại gần vợ yêu bé nhỏ của anh ,nói không to không nhỏ cũng đủ cho cô nghe rất rõ ràng .

“Phụt”

Nghe cái tên này Uyển Tuyết nhịn không được phun ngay ngụm ly rượu vừa mới vào khoang miệng, nếu không phải thân thủ Đông Phương Bạc tốt thì hắn ách sẽ bị nàng phun trúng đi.

Đương nhiên dù hắn có bị phun trúng cũng chẳng mãy may ảnh hưởng đến tâm tình của Uyển Tuyết đâu .

Cái gì thế này, hắn chính là Đông Phương Bạc! Ông trời, ngài thật biết cách đùa giỡn cô cơ mà,bảo sao cô không khỏi cảm thấy quen đâu.

Đông Phương Bạc thấy cô phun ,anh liền né một bên , dù hơi không hài lòng về thái độ của cô

‘có cần phản ứng như vậy không’


nhưng lại nhìn cô đứng trân trối hóa đá miệng thì còn dính nước chưa lau, anh liền tốt bụng dùng khăn lau giúp cô, mà cô thì hồn vẫn trong tình trạng hóa đá đi.

Cô sực tỉnh cầm lấy khăn lau ,xong liền trừng mắt nhìn anh,cô hít một hơi ‘bình tĩnh a bình tĩnh’ sẽ không sao đâu nhỉ,cô nghiến răng cười .

(tg: chị ơi tiết tháo của chị đâu rồi … hình tượng lạnh lùng đâu rồi..*che mặt*

UT: tiết tháo ,lạnh lùng cái rắm ..mẹ nó, không phải tại cô sao *bi phẫn*)

“anh..anh là Đông Phương Bạc yêu nghiệt đó sao”

cô thật bi ai quá nha , Cô rõ ràng bỏ xa rồi và chuẩn bị cho kế hoạch an ổn làm con sâu gạo trong nhà hoặc giúp baba làm việc ,

nhưng mà cũng may cô không làm gì ‘sâu sắc’ vối hắn đâu nhỉ ,vẫn còn kịp để nàng kịp giơ chân chạy đi không dây dưa với nam nữ chính của bộ tiểu thuyết này đi Ô…ô….

“Đương nhiên rồi nha, không lẽ ,em tính ‘quỵt’ sao, lời hứa ba năm đến giờ vẫn còn nhé vật nhỏ”

Anh cười giảo hoạt, híp mắt hồ ly, dáng người tà mị,em dám bỏ chạy sao, cứ chối bỏ đi, anh sẽ bắt em lại cùng lắm cột em bên cạnh tôi không cho em chạy đi đâu hết.

“lời hứa gì đâu đây, anh đùa tôi hả”

Mẹ nó ,cô chưa đánh anh cho thân tàn là may lắm rồi, còn ở đó lời hứa cái quỉ gì, sao không qua dây dưa nữ chính bên kia đi, qua đây bám tôi cái gì.

“ai nga, vợ ơi sao em có thể vô tình như vậy chứ ,người ta ba năm trước luôn tìm kiếm em làm vợ anh nha”

=== ========câu chuyện nhỏ=======

Sói Bạc: *nháo dác tìm sói Tuyết* không biết đi đâu rồi nhỉ ?

Sói Phi: *nhướng mày nhìn Đông Phương Bạc cười * cậu tìm ai thế ?


Sói Á, sói Thần *tò mò nhìn sói Bạc*

Sói Hiên *bỗng nhiên hứng thú trêu chọc sói bạc* cậu không phải đi tè chứ.

chúng sói *nhất tề nhìn sói Hiên ngu ngốc* “...”

Sói Hiên *thấy mọi người khinh bỉ cậu ,gãi đầu* không phải sao?

Sói bạc ảo não khi không tìm thấy vợ yêu , không thèm trả lời chúng bạn liền xoay người đi nguồn nước uống đến nơi liền thấy vợ yêu đang tắm.

Sói Bạc sáng mắt, liền đến đó thấy dáng người xinh đẹp khi tắm của vợ, Sói Bạc liền suýt chảy máu mũi, nuốt nước miếng lại gần chuẩn bị vồ nhào vợ ăn thịt,

mới chạm vào bộ ngực vợ thì thấy vợ trừng mắt dùng móng vuốt cào mặt Sói Bạc , làm cho Sói Bạc té ngã ăn đau.

“Au”

Sói Tuyết xinh đẹp vô tình :* lạnh lùng nhìn Sói Bạc* đồ biến thái, sắc lang . Hừ, cho chừa.

nói xong rũ lắc bộ lông trắng tuyết xinh đẹp mới tắm xong ,sẵn đạp thêm một phát liền ưu nhã xoay người bỏ đi .

Sói Bạc nhìn vợ vô tình liền ủy khuất nhưng vẫn mặt dày đuổi theo : vợ ơi đợi với.

chúng Sói nghe tiếng tò mò nhìn liền thấy Sói Bạc theo đuổi sói Tuyết, nháy mắt liền phun hỏa : Truuuu.... mẹ nó , ai cho phép cậu chạm vào vợ tôi.

một màn truy đuổi cứ thế diễn ra một cách kì quái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui