“ Nàng ta đã đau bụng mấy ngày rồi!”
Trương Duật nghe thấy thế hỏi lại người chồng rồi bảo với cô đã sang đến ngày thứ hai, tình hình không thể chậm trễ hơn.
Nhìn thấy đầu của đứa bé, nhưng không có cách nào thoát ra được, sản phụ cứ dần dần nhắm mắt lại, âm thanh rên rỉ đã không còn nữa.
Có vẻ đứa bé quá lớn, người mẹ còn khá trẻ lại sinh con liên tiếp trong thời gian khá gần.
Nữ nhân ấy mặt mày như tàu lá chuối khí lực đã tận, nếu kéo dài thời gian nữa, e là không giữ nổi mạng.
Dù nàng ta cố gắng rặn mấy lần, cũng không thấy có tiến triển gì.
Võ Đông Nhiên cúi người nhìn vào giữa hai chân của nàng ta, mà bụng dạ nóng như lửa đốt.
Cô đi đến quyết định táo bạo, nhúng dao nhỏ vào nồi nước sôi rồi rạch ngay vị trí đường dưới â.m h.ộ.
Hành động này khiến cả cả nhà sản phụ lẫn người chồng chết lặng, y định nhào đến ngăn cản nhưng rất nhanh bị Trương Duật ghìm lại, người chồng giãy dụa khóc than, nhưng hắn đã nói gì đó với người chồng, may mắn làm sao y có vẻ chịu tiếp nhận.
Trương Duật nhìn cô cười nhẹ trấn an, ánh mắt dường như sáng lên.
Hắn tin tưởng cô.
“ Nàng làm được mà, cố lên!”
Cô lau mồ hôi trên trán rồi, vẫy tay xua hắn đi.
Chỗ nữ nhân sinh đẻ không nên để hắn nhìn.
Xoẹt một phát, máu tươi chảy ra, người kia dường như cũng không cảm nhận được nỗi đau xé da thịt, có lẽ sinh con đã quá đau đớn nên đường dao này không hề mang lại chút uy hiếp nào.
Cô xoa bụng người sản phụ rồi đẩy tay hỗ trợ ép thai nhi xuôi xuống, đồng thời một tay kéo rộng â.m h.ộ ra một chút.
Máu me cùng nước dịch chảy ướt cả chăn gối xung quanh, cảnh tượng vô cùng dọa người.
Bắt chước tiếng hô hít thở của bà đỡ ở quê, cô hướng dẫn sản phụ thở ra rồi rặn, rất nhanh nàng ta cũng có kinh nghiệm sinh con nên làm theo khá thành thục.
“ Nào, khi nào có cơn đau, gò một cái, chị hít một hơi rồi, rặn mạnh một cái.”
“ Đừng khóc sẽ mất sức”
“ Nghe theo lệnh của ta!”
...
“ Thêm chút nữa, thấy mặt đứa trẻ rồi...thêm nữa! Rặn đi!”
Thanh âm của cô càng lúc càng lớn, mỗi lúc một run thêm, tay chân lạnh toát, mồ hôi vã ra như tắm, mái tóc thắt bím quấn xung quanh đầu chẳng biết khi nào đã bung ra xõa xuống.
Mãi một lúc lâu sau, tiếng khóc của đứa trẻ vang lên.
Người sản phụ như trút được gánh nặng, một thứ gì đó nặng nề tuột ào ra khỏi cơ thể, cùng lúc nàng cũng ra chảy nước mắt.
Không khí mới vỡ òa, đánh tan đi sự căng thẳng đang đè chặt ngôi nhà.
Võ Đông Nhiên chậm rãi lấy cao cắt cuốn rốn đứa bé, sau đó quấn bằng chiếc áo của người mẹ rồi đưa cho cha nó.
Cô cẩn thận kéo toàn bộ bánh nhau ra ngoài, nhớ lại cảnh tượng dò nhau của bà đỡ.
Cô cũng thực hiện theo, thò tay vào bên trong vét tất cả mọi thứ ra.
Tránh trường hợp bị xót nhau thai, khiến sản phụ tử vong sau sinh.
Sau đó cô cẩn thận khâu lại vết rạch ban nãy.
Có thể do cô quá hồi hộp nên làm hơi mạnh tay, vết dao khá dài, chạy ra tận mép h.ậu m.ôn.
Máu đỏ ướt đẫm tay của cô, theo những giọt mồ hôi trên trán rơi xuống nền nhà.
Mắt cô hơi đỏ và đau nhức.
Khi đã xong hết mọi việc, Võ Đông Nhiên run rẩy đứng lên.
Thật ra cô đang rất sợ!
Cô sợ, nếu cô cứu không được hai mẹ con bọn họ, thì có thể sẽ có bốn người cùng chết, có cô và hắn thêm vào nữa.
Cô dặn dò mấy điều với người chồng thông qua Trương Duật, rồi nhanh chóng thu xếp đồ đạc.
Bước ra khỏi căn nhà đó, chân cô như không đứng vững.
Sự gắng gượng của cô đã khiến toàn bộ sức lực bị rút cạn, cô há miệng để hít thở chống cự lại sự run rẩy của mình.
Hai người đã đắc tội với dân làng, tuy rằng cứu sống được hai mẹ con nhưng đã phá vỡ đi niềm tin tín ngưỡng của dân địa phương, hậu quả chắc chắn không sống nổi thêm một ngày nào nữa.
Cô theo lối cửa sau chậm chậm bước ra.
Loạng choạng như sắp ngã, Trương Duật đã ngay lập tức ôm lấy cô.
“ Ta bế nàng!”
Cô ngẩng mặt nhìn hắn, lòng ngập tràn cảm giác chua xót
“ Chàng bị thương rồi.
Là ta hại chàng!”
Hắn không nói thêm lời, cũng mặc kệ sự chống cự của cô, khom người bế cô chạy đi về hướng rừng rậm, không kịp chạy về nhà của lão Then để lấy ngựa, đành tiếp tục di chuyển bộ.
“ Trương Duật, họ sẽ đuổi theo không?”
Trương Duật bước đi như chạy, mồ hôi túa ra chảy ướt cả vòm ngực của hắn, môi hắn mím chặt, trên mặt hiện lên sự kiên định và chắc chắn
“ Không đuổi kịp đâu, người nhà của sản phụ sẽ ngăn cản cho chúng ta.
Dân làng vẫn chưa biết chúng ta đã rời đi.
Nàng yên tâm!”
Khi đã băng qua một quãng đường khá xa, đi dần vào rừng sâu thì cô mới đập nhẹ ngực hắn
“ Duật, ta không sao, chàng để ta xuống.
Ta đâu có bị thương.”
Hắn thở một hơi, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhìn cô chăm chú như thể đang ngâm cứu một cái gì đó lạ lẫm
“Nàng còn sợ không?”
Cô bật cười “Hóa ra chàng bế ta vì để ta bớt sợ à!”
“ Ừ!”
Mũi cô cay cay, cảm thấy vừa rồi thật nguy hiểm, nếu không có một mình Trương Duật chống đỡ, chắc chắn cả cô và sản phụ kia đều đã chết cả rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...