Tử Thần Dịu Dàng


Hắn lại hất cằm về phía một người phụ nữ đang vạch áo cho con bú giữa chợ, bên cạnh còn có một đứa bé tầm ba bốn tuổi bị cột chân bằng một sợi dây chuối vào bàn chân trần của mẹ.
Dáng vẻ người mẹ trẻ rất vất vả chật vật.
Kế bên người chồng nằm ngã chỏng chơ phía trước thúng bắp tươi, trên tay vẫn cầm một chai rượu trắng cực kỳ phóng túng và nhếch nhách.
Võ Đông Nhiên đỏ mặt nhìn bầu vú căng sữa đầy đặn của của người ấy mà không kịp nghĩ nhiều, vô nhón chân lên che mắt của Trương Duật lại
“ Trương Duật vô lại, sao lại nhìn...!nhìn vợ của người ta.”
Cô chỉ cao đến ngực hắn, khá vất vả mới che lại được tầm mắt, cả người tựa như phải áp sát hắn mới có thế để vươn người lên
Trương Duật gỡ tay của cô xuống, ánh mắt lại lưu manh rơi vào vùng da thịt ở dưới cổ cô.
“ Không nhìn vợ người ta thế phải nhìn vợ của mình vậy!”
Võ Đông Nhiên thuận thế vội che hai tay trước ngực, cả khuôn mặt như được nhuộm một tầng ráng chiều đỏ rực.
“ Không.


Chàng còn lưu manh, ta móc mắt chàng.” Cô phùng mang trợn mắt cố gắng hiện ra dáng vẻ hung dữ độc ác nhất cho hắn xem.
Nhưng có nào ngờ hắn lại chả có vẻ gì sợ hãi.
Hắn cúi người thấp, mặt đối mặt với cô không nhanh không chậm thế nào mà lại hôn chụt một cái vào môi cô.
Khiến Võ Đông Nhiên nhất thời choáng váng đứng không vững suýt ngã vào vách tường bị cháy đen kia, cũng may hắn rất nhanh lẹ kéo cô lại, một tất cũng không sai sót.
Giọng điệu khinh khỉnh “ Ta có gì không tốt bằng cái tên say xỉn kia, thiếu phụ đó còn vì hắn sinh hai đứa con.

Còn nàng, vừa chạm môi một cái đã hốt hoảng hôn vía lên mây thế kia.”
Cô vân vê vạt áo, ngượng nghịu nói “ Ta xin lỗi.

Ta không cố ý!”
Ánh mắt trong veo thuần khiết, lấp lánh một ánh nước như sương mai dưới ánh nắng mặt trời đang vô cùng hối lỗi nhìn hắn.
Hắn bất lực thở dài xoa đầu cô, thu lại dáng vẻ vừa rồi, vốn dĩ chỉ muốn đùa với cô một chút, không ngờ thiếu nữ khờ khạo lại dễ dàng bị chèn ép như vậy.
“ Nàng có làm gì nên tội mà phải nói như vậy.

Ta chỉ là cảm thán một chút, không việc gì phải lo nghĩ.

Rõ ràng là ta ức hiếp nàng mà, tại sao lại cam chịu để ta bắt nạt?”
Cô ngẩn ra, sau đó mới tự đánh giá bản thân lại một lượt rồi chắc nịch cho bản thân một câu trả lời, chẳng phải là vì hắn là phu quân của cô sao.
Đã từ bao giờ mà cô đã có sự dựa dẫm tuyệt đối như vậy, lời hắn nói giống như mệnh lệnh như chân lý, nghe dọc nghe xuôi đều rất hợp lý, cô lại toàn tâm toàn ý nghe theo nên mới có một màn như vừa rồi.
Cô cắn môi, buông ra một câu có vẻ không thành thật.
“ Tại ta ngốc”

“ Nàng mà ngốc thì thế gian này mấy ai thông minh!” Hắn xoa cằm nhận định.
Cô trầm ngâm một hồi, cô ngốc vì cô là vướng vào một chữ “tình”, chỉ ngốc với hắn.
Đối với một thương nhân buôn bán sành sỏi như lão Kiêu hay là mấy người nước ngoài cô từng gặp ở cửa biển Vân Đồn hay Diễn Châu thì chả mấy ai có thể dễ dàng bức ép được cô, có thể tính kế với cô, hoặc nói lời đả kích tâm tư của cô được.
Tận sâu trong gốc rễ của con người, cũng chỉ cho phép hắn khi dễ cô mà thôi!
Không một ai! Ngoại trừ Trương Duật hắn cả.
Nhưng tâm tư này cô sẽ không thể nói ra, cô phải giữ lại một chút bí mật cho mình.
Phơi bày tâm can, móc gan móc ruột ra cho nam nhân nhìn đến một lúc nào đó bị phơi khô dưới ánh mặt trời nóng cháy một chút cũng không còn, bốc hơi sạch sẽ thì còn lại gì giữ lại cho mình chứ.
“ Chàng muốn nghĩ sao cũng được.”
[ Ừ, dù sao ta cũng biết nàng ngốc là vì ai rồi.]
...
Trương Duật dắt đến một con ngựa, cô ngạc nhiên hỏi
“ Chàng mua sao?”
“ Thế nàng nghĩ nó ở đâu ra?”
Võ Đông Nhiên nhìn con ngựa này lại nhớ đến lúc trước dưới chân núi Cư Phong cô cũng từng mua một con ở chợ người Miêu.


Lúc đó cô bỏ ra tận hơn một trăm quan tiền để mua nó thồ hàng, cũng may mắn cứu thoát cô màn khỏi nhóm thợ săn.
Đáng tiếc là nó đã lưu lạc rồi, không biết trong trận lũ quét nó có thoát được không.

Mất ngựa cô tiếc tiền thì ít mà thương ngựa thì nhiều.
Cô sờ túi tiền của mình “Ta nhớ là không có cho tiền chàng mà!”
Hắn nhìn quanh quẩn một hồi rồi lấy một chiếc mũ cói rộng vàng đội phủ đầu cô, che khuất đi khuôn mặt xinh xắn nổi bật giữa phố chợ đông đúc.
Tình huống của cô thời điểm này vẫn nên đề phòng một chút, hắn không muốn có rủi ro xảy ra.
Tay làm nhưng tai vẫn nghe cô nói, hắn ôn tồn ghé lại gần
“ Trước kia, hàng năm bổng lộc của ta đều gửi về nhà họ Nguyễn.

Chỉ giữ lại một ít tiền thưởng riêng, số tiền này Bạch Vân tự đưa đến.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận